May mà tuy bọn họ trước đó phát sốt nhưng vẫn luôn ngưng tụ giáp hộ thể.
Cái kiểu tấn công băng lửa này cùng lúc công kích trên người bọn họ, ngoài những người có tốc độ chậm ra thì cũng không ai bị thương nặng lắm.
“Vừa mới vào thôi đã có cơ quan ngăn cản rồi, cũng không biến vào sâu trong nữa sẽ xuất hiện những gì.”
Đồng tử trong mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Giáp bảo hộ ở bên ngoài cơ thể hắn, phần linh khí trên đỉnh đầu đang bị công kích bởi phần nhũ băng, tuy không bị vỡ ra nhưng rất nhanh lại bị che phủ bởi một tầng băng sương, lạnh đến vô cùng.
Mà ở dưới chân lại giống như là bước vào trong lò lửa vậy, giáp hộ thể ở đó truyền ra từng tiếng ‘xì xèo’ như thịt bị nướng chín, sức nóng không gì sánh được.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên, có lẽ chính là tình cảnh này.
Mọi người cũng không phép được lơ là, linh lực trong cơ thể không ngừng quán trú giáp bảo hộ, chống đỡ sự ăn mòn của băng và lửa này.
Có điều linh lực của bọn họ hùng hậu, nhưng đối mặt với tốc độ tiêu hao mãnh liệt như thế chỉ sợ không duy trì được bao lâu.
Nhưng thứ chết người hơn là, cái thông đạo băng hỏa này, hoàn toàn đã vượt qua khỏi tưởng tượng của họ. Đi lại hơn mười phút đồng hồ nhưng vẫn không thể đến được đích.
Có lẽ sẽ xuất hiện những lối vào nào nào khác.
Làm sao bây giờ.
Đi vòng lại đường cũ sao?
Căn bản là không thể, vất vả lắm mới đi được đến đây, không ai cam lòng chịu bỏ đi.
Lâm Lăng lấy ra một viên linh đan, há mồm ra bỏ vào.
Linh lực cuồn cuộn nhất thời chảy xuôi trong cơ thể, bù đắp lại năng lượng đã tiêu hao.
Thấy thế mắt những người khác đều sáng ngời, sau đó học theo.
Lúc này, cái dựa vào chỉ là những tài nguyên này thôi!
Dù để ứng phó lửa đỏ phừng cháy trên mặt đất hay là những nhũ băng bắn xuống trên đỉnh đầu đều vô cùng hao tổn linh lực.
Cái thông đạo băng hỏa này không ngờ lại dài như vậy, nếu không bổ sung năng lượng cửa bảo vật trời đất và các đan dược, muốn thuận lợi đi qua nó cũng không phải là chuyện dễ.
Đằng sau, cánh cửa lối vào bằng đã có lỗ trống.
Một nhóm những bóng người cường tráng khí thế hung hãn xuất hiện.
Bọn người kia, chính là tộc người thú trước đó nghe được động tĩnh ở bên này nên mới nhanh chóng chạy đến.
“Khí tức nồng đậm quá, chính là chỗ này.”
Chiến sĩ người sói ngửi ở trong không khí một cái, ánh mắt chợt hung ác phóng về cánh cửa đổ nát phía trước, lang chùy dữ tợn chậm rãi đập nát.
Hơn một trăm chiến sĩ người thú quanh thân, khuôn mặt xấu xí, ai cũng đều toát ra vẻ máu lạnh tàn bạo cùng ngang ngược.
Con người tiến vào nơi này để tìm bảo vật đoạt lấy tài nguyên. Nhưng trong mắt của đám người tộc người thú này cái gọi là báu vật thật sự lại là Linh Anh của những võ tu loài người.