Rốt cuộc thì tiếng chuông cuối cùng cũng dừng lại. Số lượng không ngờ lại đạt tới hai mươi sáu tiếng, nhiều hơn so với Hoàng Tinh Nghị mười tám tiếng!
Bên cạnh, Hoàng Tinh Khuyết từ trong sững sờ dần định thần lại, âm thanh ủng hộ cứ vang lên trong tai hắn ta từng hồi khiến mặt hắn ta xám ngắt một mảng.
Cái cảm giác tự cao trước đó vào thời khắc này không còn tí nào, chỉ còn sự ảo não vô cùng.
Sớm biết biết như vậy, vừa nãy đã dùng toàn lực ứng phó thì chí ít cũng đạt được loại thành tích như này.
“Ta còn tưởng rằng khó lắm chứ, hóa ra lại đơn giản như vậy.”
Khóe miệng Trần Tấn nổi lên một tia xem nhẹ.
Nói xong hắn cũng không để ý xem Hoàng Tinh Nghị có công bố là đạt hay không, cứ trực tiếp xoay người đi xuống thạch đài.
“Lần này cuối cùng cũng xuất hiện một mầm non trọng điểm tương lai rồi.”
Trên bầu trời ở quảng trường, ánh mắt của trưởng lão Lý Sang chớp động, vuốt râu nở nụ cười.
Vệ Quý Nguyên cũng đồng tình gật một cái, đối với thiên tài ưu tú mà tông môn có thể tiếp nạp được, hắn vô cùng vui mừng.
Tiếp theo chính là hắn rồi.
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Vệ Quý Nguyên nhìn về phía Lâm Lăng.
Đối với năng lực của người này, trong tâm hắn vẫn luôn tồn tại sự hiếu kỳ. Rất muốn biết, đợi lát nữa Lâm Lăng sẽ phát huy thực lực như thế nào, có thể gõ được bao nhiêu tiếng?
“Cuối cùng cũng đến phiên tiểu tử kia.”
Ánh mắt Hoàng Tinh Nghị lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Lăng đang đi lên đài, rồi cất bước đi đến.
Hắn ta giữ lại chiếc chuông lớn vẫn còn đang rung lắc nhè nhẹ, nhìn như thể đang có lòng tốt giữ ổn định lại nhưng thực ra đang âm thầm đụng tay đụng chân.
Ở trong chuông âm thầm dán lên một tấm phù văn trận pháp trọng lực.
Dưới sự đè nặng của trọng lực, chuông sẽ trở nên càng nặng hơn.
Cho dù là bản thân Hoàng Tinh Nghị hắn muốn gõ vang chuông cũng khó có thể làm được.
“Cơ Thanh Vũ là người con gái mà ta nhìn trúng, dựa vào ngươi mà muốn đập chậu cướp hoa sao, vậy trước tiên cứ gõ được vang chuông rồi tính.”
Nhìn Lâm Lăng đang đi tới gần, hắn thấp giọng cười lạnh nói.
Lâm Lăng im lặng không nói, hoàn toàn không để ý đến cái chuyện xấu xa vừa nãy.
“Xem ra tên kia đã âm thầm động tay động chân rồi.”
Nhớ lại động tác của Hoàng Tinh Nghị giữ lấy chuông vừa rồi, loại giúp đỡ đó chưa từng có với những người lên khảo hạch trước đó.
Không cần đoán trong lòng Lâm Lăng cũng biết là cái gì.
Nếu đã như vậy cũng chỉ đành toàn lực ứng phó thôi.
Vì đảm bảo mình có thể thông qua khảo hạch, Lâm Lăng quyết định không giấu diếm làm gì.
Ngay lập tức, tâm trạng hắn trầm xuống, trực tiếp dẫn động Linh Anh trong Huyệt Hải Đan Điền của mình.