Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 880



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một luồng đánh ra này, bề ngoài hòn đá không sao nhưng kết cấu bên trong lại bị linh lực tần số cao làm chấn động, nghiền thành bột phấn!  

Lúc này, trên người Hoàng Tinh Nhị tuy có linh khí hộ thể nhưng với sự công kích của lực chấn động thì căn bản không có tác dụng phòng ngự là mấy.  

Ầm!  

Giây tiếp theo thấy hắn ta trực tiếp bị bay ngược ra ngoài, khí huyết trong cơ thể kịch liệt cuồn cuộn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.  

Biến cố đột nhiên xuất hiện mọi người sợ ngây người.  

Một mảng yên tĩnh.  

Toàn bộ quảng trường như chết lặng!  

Mọi người lúc này đều có loại cảm giác hít thở không thông, ánh mắt mở lớn kinh ngạc nhìn chuông bị nứt toác ra, mí mắt không ngừng kinh hoàng.  

Vốn nghĩ rằng với hơi thở mạnh mẽ của Lâm Lăng nhất định phải gõ được thành tích khá tốt.  

Không ngờ rằng kết cục lại hung tàn mức độ này, có thể trực tiếp một quyền oanh tạc luôn chuông lớn!  

Hơn nữa, ngay cả Hoàng Tinh Nghị dính phải sóng âm cũng bị chấn cho phụt máu bay ngược ra.  

Sức mạnh kinh khủng như thế quả thực là mãnh thú hình người!  

“Không ngờ Lâm huynh lại lợi hại như vậy.”   

Nhìn một màn này, ánh mắt Vệ Quý Nguyên chớ động, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.  

Trước đó, bởi vì nguyên nhân là Lâm Lăng bị thương, khí tức nhiễu loạn cho nên dưới tình huống không vận dụng linh thức dò xét hắn cũng không biết được tu vi người này như thế nào.  

Nhưng chỉ ngắn ngủi một đêm, cơ thể Lâm Lăng đột nhiên khỏi hẳn, như vậy có thể thấy thực lực mạnh mẽ đến mức nào.  

Sự chuyển biến to lớn như thế, trong lòng Vệ Quý Nguyên vô cùng kinh ngạc, nhiều hơn nữa đó là sự kinh ngạc cùng chấn động.  

“Chuông vừa nứt, thánh liền xuất.”  

Trưởng lão Lý Sang kinh ngạc nhìn chuông lớn bị nổ thành mảnh nhỏ tan tành trên đất. giọng nói hơi rúng động tự lẩm bẩm.  

“Trưởng lão Lý, xin hỏi điều ngài vừa nói có ý gì ạ?”  

Vệ Quý Nguyên ở bên cạnh nét mặt nghi hoặc hỏi.  

Trưởng lão Lý Sang cố nén tâm trạng trong lòng mình, ý tứ sâu xa hỏi ngược lại.   

“Ngươi có biết chiếc chuông đó treo trên này bao lâu không?”  

Vệ Quý Nguyên hơi trầm ngâm một hồi liền trả lời. “Có người nói lúc sáng tạo tông môn đã treo nó ở đó rồi, sau này được dùng làm khảo hạch để thu nhận đệ tử”  

Lý Sang gật đầu một cái, khàn giọng nói. “Cái chuông này là do tông chủ sáng lập phái Cửu Huyền Tông trước đây đã xây dựng lên.”  

“Lúc đó lưu truyền một câu nói, chuông vừa nứt, thánh liền xuất.”  

Nghe được lời nói như thế, sắc mặt Vệ Quý Nguyên hơi biến, kinh ngạc vô cùng nhìn chằm chằm trưởng lão Lý Sang, sau đó ánh mắt dần chuyển về hướng Lâm Lăng.