*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy sự có mặt của Lâm Lăng, ánh mắt Lữ Tá hơi trầm xuống, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Thường ngày hắn làm đồ đệ của chưởng giáo, là nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ của tông môn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này chắc chắn sẽ trở thành người kế thừa chưởng giáo tiếp theo. Bởi vì trường giáo khóa trước nên bình thường hắn thường bởi vậy mà hay đến lấy lòng.
Mà bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Lâm Lăng đã triệu để phá hủy đi sự nỗ lực cùng với tất cả hi vọng của hắn ta.
Loại tình cảnh này cho dù là ai cũng không thể nhẫn nhục được. Chứ đừng nói là còn có thể nói năng lịch sự với Lâm Lăng, bây giờ gặp nhau có thể khống chế không chạy lại đấm đã là khó rồi.
Ánh mắt Lâm Lăng cũng chú ý tới Lữ Tá đang đi tới.
Mắt nhìn thấy đối phương không có ý tốt gì, hắn lựa chọn như không nhìn thấy.
Nhưng lúc này đối mặt với Lâm Lăng, trong lòng Hoàng Tinh Nghị phát lạnh, đã sớm không còn cái vẻ tự mạn như trong cuộc khảo hạch lúc trước, hiện giờ không còn can đảm để đối diện.
Một nhân vật sắp trở thành thánh tử, địa vị có thể so với các chủ của tam điện lục các, hắn chỉ là một đệ tử trường nho nhỏ căn bản là đắc tội không nổi. Nếu không, sau này mà bị trả thù thì con đường võ đạo chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
“Lữ thiếu gia, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi đến Đào Phách Các chúng ta vậy? Hôm nay ngài tới phòng đấu giá của chúng ta sẽ giống như hoa dệt trên gấm à nha!”
Thấy Lữ Tá đến, người đàn ông trung niên phụ trách tiếp đón khách vẻ mặt lập tức tươi cười niềm nở đi đến thuận thế mà nịnh bợ.
“Nghe nói tối nay phòng đấu giá các ngươi có con vật then chốt, là một con ong mật dị biến, có phải vậy không?”
Lữ Tá lạnh nhạt hỏi.
“Tin tức của Lữ thiếu gia quả nhiên tinh thông, quả thật là có con thú này.”
Người đàn ông trung niên lập tức gật đầu một cái.
“Lữ huynh rất có hứng thú với thú lạ, ngươi dẫn chúng ta vào tham quan một phen đi.”
Đối mặt với người làm ở phòng đấu giá, trên mặt Hoàng Tinh Nghị lại lộ ra vẻ vênh váo tự đắc một lần nữa.
“Không thành vấn đề, xin mời đi theo ra.”
Người đàn ông trung niên không dám chậm trễ, vội vã đi trước dẫn đường.
Lúc đi qua Lâm Lăng, Lữ Tá lé mắt liếc một cái, khóe miệng nổi lên một ý cười lạnh lẽo.
Còn Hoàng Tinh Nghị không phải là không nhìn mà là căn bản không muốn có giao thiệp gì với Lâm Lăng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu xuống.