Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 947



Sự kháng cự này chỉ khiến cho cây trường thương của hắn hơi khựng lại một chút nhưng sau đó nó lại đâm thẳng tiếp!  

“Đây là công pháp gì vậy?”  

Rốt cuộc sắc mặt của Lữ Tá thay đổi. Hắn ta không ngờ bản thân đã thi triển tới hai lớp phòng ngự mà vẫn không ngăn cản được sự tấn công của Lâm Lăng.  

Tuy nhiên lúc này, hắn ta lại không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Ngay lúc này, hắn ta chỉ có thể lựa chọn phương án phòng thủ trực diện cuối cùng đó là giơ cây trường thương lên chặn.  

Keng!  

Mũi thương rực lửa đâm thẳng vào chỗ ánh sáng bạc đang lưu chuyển trên cây trường thương, nhất thời âm thanh va chạm giữa hai cây thương vang lên.  

Một công một thủ, dường như chuyển động của bọn họ bị đứng lại. Thân thể của Lữ Tá bị đẩy lùi về phía sau không ngừng dưới sức mạnh cường đại của Lâm Lăng.  

“Làm sao có thể!”  

Thấy vậy, đám đệ tử của Cửu Huyền Tông ở phía dưới đều sợ tới mức ngây người.  

Chỉ dùng một chiêu đã khiến cho Lữ Tá đỡ không nổi. Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ vẫn không thể tin nổi.  

“Đáng ghét!”  

Sắc mặt của Lữ Tá tái xanh, hắn ta gầm lên cùng với linh lực cảnh giới Thánh Vực tầng thứ 6 trong cơ thể hắn ta bùng nổ. Luồng linh lực điên cuồng cuồn cuộn như thủy triều rót vào cây trường thương màu bạc trong tay!  

Xùy!  

Ngay lập tức, ánh sáng màu bạc chói mắt giống như một vòng tròn gợn sóng phát ra từ cây trường thương.  

Cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ từ mũi thương, cây trường thương trong tay Lâm Lăng run lên. Sức mạnh của ngọn lửa cuồng bạo gầm lên.  

“Gào!”  

Ngay sau đó, chín đạo hỏa long gầm lên giương nanh múa vuốt giữa không trung giống như chín ánh mặt trời rực rỡ lập tức quét về phía Lữ Tá với tốc độ cực nhanh.  

Chỉ nghe thấy tiếng ‘két két két’ vang lên.  

Phòng ngự mà Lữ Tá vừa mới ngưng tụ lại đã bị chín đạo hỏa long đánh nát còn bản thân hắn ta cũng bị năng lượng ngọn lửa kinh hoàng chấn động đến mức hộc máu bay ngược ra phía sau.  

“Đây là…Cửu Dương Phách Sang Quyết!”  

Khi nhìn thấy chiêu thức võ học mà Lâm Lăng thi triển, chưởng giáo Hậu Thiên Thành có hơi kinh ngạc.  

Ông ta mới đưa cho Lâm Lăng bộ võ học này cách đây 5 ngày. Thế mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Lăng đã sử dụng thành thục nó. Hơn nữa thương thức thi triển ra gần như đạt tới lô hỏa thuần thanh của cảnh giới Đại Thừa!  

“Quả nhiên những nhân tài mà sư tổ nhìn trúng đúng là không tầm thường.”  

Ánh mắt của Hậu Thiên Thành chợt lóe, ông ta cảm thấy rất hài lòng đối với khả năng của Lâm Lăng. Chí ít thì đối với các khách quý tới từ bên ngoài, Thánh Tử của Cửu Huyền Tông danh xứng với thực.  

“Bịch!”  

Thanh âm va chạm mạnh vang lên.  

Chỉ thấy thân thể của Lữ Tá đập thẳng vào một cột đá lớn ở rìa quảng trường mới dừng lại.