Hắn kinh ngạc nhìn Lâm Lăng, không ngờ rằng võ giả loài người này lại có thể chữa lành được di chứng cuồng hóa của mình!
Phù phù!
Lúc này người đàn ông cường tráng đột nhiên quỳ gối xuống đất, quay lại khẩn cầu Lâm Lăng. “Mong ân nhân cứu mạng chúng ta.”
Ngay sau đó các chiến sĩ Cuồng tộc khác cũng đều nặng nề quỳ xuống.
Cho tới này, vì nguyên nhân là chứng bệnh cuồng hóa của bọn họ nên không chỉ bị các tộc xa lánh, lưu lạc bên ngoài, lại còn bị các ngoại tộc khinh thường. Cuộc sống có thể nói là như trong nước sôi lửa bỏng.
Lúc này Lâm Lăng xuất hiện, không nghi ngờ gì chính là một tia ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở trong bóng tối tuyệt vọng của bọn họ.
“Cứu các ngươi cũng được, nhưng sắp tới đây ta thiếu chút trợ thủ, các ngươi có nguyện ý theo ta không?”
Lâm Lăng cũng không chần chừ lòng vòng quanh co, mà nói thẳng.
“Chúng tôi vốn là một cái mạng quèn.”
Sắc mặt người đàn ông cường tráng nghiêm nghị nói. “Nếu ân nhân không ngại chúng ta nguyện đi theo ngài.”
Thanh niên Cuồng tộc bọn họ cũng đều gật đầu.
“Được.”
Lâm Lăng thả mãn gật đầu, sau đó làm theo như cũ, bắt đầu lần lượt trị liệu cho mười một chiến sĩ Cuồng tộc còn lại.
Ầm Ầm!!
Sau đó mười hai chiến sĩ Cuồng tộc đều cuồng hóa tập thể. Nhìn đối phương bên cạnh đã có thể khống chế được lý trí, bọn họ không khỏi thấy lệ nóng tràn mi.
Tâm thái tự ti trước kia vào giờ phút này cũng đã khôi phục sự tự tin.
“Ta không rõ các người trước đó có tên gì, nhưng sau này cứ theo tên ta đặt cho là được rồi.”
Lâm Lăng quét ánh mắt về phía mười hai chiến sĩ Cuồng.
Chợt ánh mắt của hán dừng ở trên người đàn ông cao to cường tráng lạnh nhạt nói.