Vũ Nam

Chương 11: Chương </span></span>2.3



Buổi tối A Hạo muốn tiếp đãi Thiên Vũ ở khách sạn trên thị trấn và sắp xếp một phòng khách sạn cho hắn. Thiên Vũ không chịu đi, muốn ở lại nhà A Hạo.

“Chỗ này tồi tàn lắm, sợ anh không ở nổi đâu.”

A Hạo rất khó xử. Thiên Vũ nhìn phòng A Hạo, một tấm ván lót, một cái đệm bị bung ruột, tường bị ngấm nước dán giấy báo rất qua quýt, tỏa ra mùi ẩm mốc.

Mùi này thật sự khiến hắn hơi không chịu nổi.

“Không sao. Rất ổn.”

Thiên Vũ nói.

Cơm tối cũng không lên thị trấn, Thiên Vũ cầm mấy chiếc bánh bao xù xì trong nồi lên ăn, lúc A Hạo thấy thì Thiên Vũ đã lưng lửng bụng.

Hắn vốn định mời A Hạo và ông nội lên khách sạn trong thị trấn, nghĩ đi nghĩ lại thấy không phù hợp lắm, cảm giác như kiểu mình ban ơn, sợ A Hạo nghĩ ngợi. Sau bữa cơm tối hắn lấy cớ đi thăm thú xung quanh, lái xe đến siêu thị trên thị trấn mua rất nhiều đồ ăn và thuốc bổ dành cho người cao tuổi, túi lớn túi nhỏ đặt ở cốp xe. dự định sáng mai trước khi quay về sẽ bí mật để lại ở phòng A Hạo.

Trong túi vẫn để một chiếc phong bì chuẩn bị sẵn trước khi đến. Nhưng từ lúc tới nhà A Hạo đến giờ, Lý Thiên Vũ cũng không biết nên lấy ra lúc nào. Vốn định gặp thì đưa luôn cho cậu, thế nhưng thật sự nhìn thấy A Hạo, nghe xong chuyện nhà cậu thì phong bì mãi không lấy ra nổi.

Thiên Vũ xoay vô lăng, trong đầu nhớ lại chuyện lúc trước, cảnh tượng tối hôm đó A Hạo đến vay tiền hắn liên tục xuất hiện.

Hắn lái xe mà thất thần, đến tận lúc suýt nữa đâm vào một chiếc ô tô đang lao tới mới đột ngột đạp phanh một cái.

Thiên Vũ đậu xe bên vệ đường, tâm trạng không ổn định.

Hắn lấy chiếc phong bì từ trong ngực ra.

Một tập tiền rất dày, cảm giác rất chướng mắt.

Buổi tối, Thiên Vũ ngồi trên cái giường nhỏ của A Hạo. Giường không đủ rộng, chỉ vừa đủ cho hai người đàn ông ngủ. Thiên Vũ nhìn tường, trên tường dán một loạt giấy khen đã bạc màu, của trường tiểu học có, của trường dạy múa có. Có tấm ảnh một bé trai 8 tuổi dựa vào đôi vợ chồng thật thà chất phác bên cạnh, mở miệng cười khúc khích. Sau lưng là một bức tường ngoài sân, có một đoạn thân cây vững chắc. Thiên Vũ nghĩ đó chắc là cây hòe kia.

Một tờ giấy Tuyên Thành cũ rích dán trên tường, dùng bút viết từng chữ từng chữ rất đẹp “Gia đình năm tốt”, góc phải bên dưới có chữ viết nhỏ xíu “Long Hạo.”

Thiên Vũ đang nhìn thì A Hạo đi vào phòng.

“Ông ngủ chưa?”

A Hạo gật đầu, vẻ mặt rất mệt mỏi. Lúc trước Thiên Vũ nhìn A Hạo cho ông nội cậu ăn cơm, cậu ngồi sát bên ông, lặng lẽ, một chốc lại lau nước mắt chảy xuống từ đôi mắt mờ đục kia.

“Để tôi.”

Thiên Vũ lấy bát A Hạo đang cầm.

“Như thế đâu được.”

“Không sao đâu.”

Thiên Vũ ngồi xổm, xúc một thìa cháo từ từ đưa lên miệng ông cụ. Cháo không nuốt được chảy xuống từ khóe miệng, Thiên Vũ cầm một góc khăn mặt lau sạch vết bên miệng ông.

A Hạo đứng một bên, nhìn thấy.

A Hạo đóng cửa phòng, lên giường. Thiên Vũ vén chăn lên, A Hạo nằm vào. Thiên Vũ đắp chăn đến bụng rồi lên ngực cậu, sau đó kéo lên trên nữa.

Lúc Thiên Vũ với tay tắt đèn, hắn nghe thấy A Hạo nói nhỏ “Cảm ơn.”

Thiên Vũ quay đầu lại.

“… Sao lại cảm ơn?”

A Hạo nhìn hắn.

“Cám ơn anh đã đến thăm tôi. Đi xa như thế để đến thăm tôi, anh là người đầu tiên đấy.”

A Hạo nói xong, hơi cười ngượng một chút.

“Xin lỗi anh. Để anh phải ở chỗ như thế này …”

Thiên Vũ nhìn vào mắt A Hạo, ánh mắt nhìn thẳng kia đột nhiên khiến hắn không chịu nổi. Hắn quay mặt đi.

“Đừng nói thế … A Hạo, người phải xin lỗi là tôi.”

Hắn ngừng lại, rồi tiếp tục nói.

“Tôi rất hối hận … Nếu sớm biết như thế này, hôm ấy tôi sẽ không …”

A Hạo ngắt lời hắn.

“Chuyện này không trách anh được. Chúng ta không phải người thân hay bạn bè, anh lại giúp tôi nhiều như vậy. Thật sự trong lòng tôi rất cảm động.”

Giọng nói của cậu nhỏ dần.

“… Cho dù có số tiền kia cũng không kịp nữa … Cho nên không thể trách anh, thật sự là …”

A Hạo không nói gì thêm. Cậu quay người đi.

Thiên Vũ xoay người nhìn cậu, bóng A Hạo chiếu lên cửa sổ nhìn gầy gò mỏng manh. Thiên Vũ lại gần, gọi “A Hạo”.

“… Trước khi qua đời bố tôi nặng có hơn 40 cân, gầy không nhận ra nổi.”

Tiếng A Hạo rời rạc.

“Bố tôi nói ông ấy nghe người ta nói trong thành phố có một loại gà đắt tiền gọi là gà rán. Ăn rất ngon, ngon hơn các loại gà khác. Đến giờ ông ấy cũng chưa ăn, chưa nhìn. Hôm đó bố tôi biết mình không xong, ông ấy nói muốn ăn gà rán một lần, nếm một miếng cũng được, nhìn một cái cũng được …”

A Hạo không quay đầu lại, chầm chập nói.

“… Tôi vào thành phố mua KFC xong quay về thì mắt bố tôi không mở ra được nữa. Tôi nói với ông ấy, bố ơi bố ăn một ít KFC đi, chúng ta đều có phần, chúng ta có tiền, cũng mua được đây này … Tôi đưa miếng gà lên miệng ông ấy, tôi biết bố tôi vẫn tỉnh, ông ấy muốn há miệng ăn, cũng muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, nhưng ông ấy không còn sức, ông ấy quá mệt, quá đau, phải nghỉ ngơi … Bố tôi khổ cả đời, chẳng đòi hỏi gì cho bản thân, thế mà khi ông ấy mở miệng tôi lại không thể đáp ứng được …”

Giọng nói của A Hạo ngày càng nhỏ.

“… Tôi hận chính mình … Trước giờ tôi không quan tâm đến bố mình, tôi chỉ nghĩ chờ kiếm được tiền sẽ tận hiếu với ông ấy … Kết quả lại chẳng làm gì được cho ông ấy … chẳng làm được gì hết …”

A Hạo im lặng. Một lúc lâu cũng không có lời nói nào.

Thiên Vũ lặng lẽ nghe. Hắn không ngắt lời A Hạo, cũng không lên tiếng. Mãi cho đến khi cảm giác được sự run rẩy bên cạnh hắn mới ngoái đầu, thấy tấm lưng A Hạo đang run lên. A Hạo gắng hết sức kiềm chế nên vai cậu run lên, cuộn người thành một khối.

Thiên Vũ nhích lại gần, đè tay lên vai A Hạo.

“A Hạo …”

A Hạo gắng sức cuộn người lại, quay mặt đi không để Thiên Vũ nhìn mặt cậu. Thế nhưng nhờ ánh trăng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt kia đầy nước mắt.

Thiên Vũ xoay vai cậu lại, A Hạo kháng cự, Thiên Vũ lặng lẽ cố sức xoay người cậu lại, ôm chặt A Hạo vào trong lòng.

“… Xin lỗi …”

Hắn ôm chặt A Hạo, kề sát hai má cậu. Khuôn mặt kia đầy nước mắt.

“… Xin lỗi …”

Chính Thiên Vũ cũng không biết mình đang nói gì, nhưng hắn vẫn liên tục lặp lại bên tai A Hạo.

A Hạo vùi đầu vào vai hắn, ra sức kiềm chế tiếng khóc không thể khống chế được.

“Sếp Lý, anh đã về.”

Thiên Vũ đi vào phòng làm việc, thư kí vội chào hắn.

“Sếp Tiêu sáng nay có gọi điện tới, nói là anh tắt di động, dặn khi nào anh về thì gọi điện cho anh ấy.”

Thiên Vũ gật đầu, thư ký bèn ra ngoài. Thiên Vũ ném chìa khóa xe lên bàn làm việc, nằm xuống sô pha. Hắn chợp mắt một lúc rồi lấy di động từ trong ví ra gọi điện.

“A Hạo.”

Thiên Vũ gọi. Giọng nói A Hạo truyền đến từ trong điện thoại.

“Về đến nơi rồi à? Trên đường có vấn đề gì không?”

“Không sao cả. Mỗi tội hơi mệt.”

“Vậy anh nghỉ đi, ngủ một lúc.”

A Hạo quan tâm.

Thiên Vũ ừ một tiếng, gối đầu lên cánh tay mình. Hai người nói chuyện mỗi người một câu, đến lúc A Hạo chuẩn bị cúp máy thì Thiên Vũ kêu cậu lại.

“Từ từ, nói chuyện với tôi thêm một lúc nữa.”

“Anh không mệt à?”

A Hạo ngây thơ hỏi hắn. Thiên Vũ không nhịn được mà cười.

“Có mệt. Cho nên tôi không nói, cậu nói đi.”

“Tôi nói cái gì mới được chứ?”

Giọng nói của A Hạo nghe rất bối rối. Thiên Vũ không muốn cúp điện thoại. Lái xe hơn sáu tiếng, trên đường đi hắn cũng gọi điện cho A Hạo, cũng nhận được điện thoại từ A Hạo cảm ơn hắn đã bí mật để lại thuốc bổ và đồ ăn trong phòng. Tính ra đây đã là cuộc gọi thứ tư, thế nhưng Thiên Vũ chỉ muốn nghe giọng nói của A Hạo. Chính hắn cũng cảm thấy mình có vấn đề rồi.

“Này, cậu cân nhắc kĩ chưa?”

Thiên Vũ hỏi. A Hạo im lặng một chút.

“Không cần cân nhắc nữa. Tôi sẽ sắp xếp cho ông nội cậu. Sắp xếp việc nhà xong cứ đến đây, tôi chờ cậu.”

“Thôi, tôi đến lại làm phiền anh.”

“Tôi không dùng người suông đâu, cậu mà làm không tốt thì vẫn sa thải như thường.”

“…”

“Cứ vậy nhé, đàn ông làm việc phải quyết đoán, đừng có như đàn bà.”

A Hạo im lặng một chút rồi lên tiếng.

“Có một vấn đề tôi muốn hỏi anh từ lâu rồi.”

“Cậu nói đi.”

“… Vì sao anh lại quan tâm đến tôi thế?”

Thiên Vũ giữ máy, im lặng.