Vũ Nam

Chương 70: Chương </span></span>8.1



Thiên Vũ lái xe trên con đường lầy lội.

Bên ngoài mưa đang rơi. Cần gạt nước đơn điệu quét tấm kính chắn gió phía trước xe, thế nhưng lại nhanh chóng nhòe một mảng. Ánh sáng đèn mờ mờ chiếu xuống mặt đường, tiếng mưa dày hạt rơi xuống bị ngăn lại sau cửa kính, nghe không rõ lắm.

Thiên Vũ tiếp tục lái xe ra khỏi thành phố, đi về hướng ngoại thành. Dưới chân một ngọn núi nọ, Thiên Vũ dừng xe.

Di động vang lên. Thiên Vũ sờ lần một lúc, lấy từ trong người ra, trên màn hình sáng lên là một dãy số lạ.

“Thiên Vũ!”

Từ đầu kia của di động truyền đến tiếng gọi u ám vội vã.

“Tôi đến Hoa Thế, tôi không sao! Anh đi tìm Tiêu Nam à? Nhanh quay lại đi!

Thiên Vũ nhanh chóng đưa điện thoại kề sát tai, nghe giọng nói kia.

“Anh đi đâu thế … Tôi không tìm thấy anh.”

“Xin lỗi anh, tôi vừa mới sờ đến điện thoại, gọi cho Chu Tiểu Châu. Anh ấy nói anh đi tìm Tiêu Nam, nhanh quay lại đi, tôi không ở chỗ anh ta, đừng manh động!”

“Cậu không sao là tốt rồi. A Hạo …”

Thiêu Vũ lại im lặng.

A Hạo hình như nhận ra điều gì đó.

“Anh sao thế?”

“Tôi không sao?”

“Anh đang ở đâu?”

Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn màn đêm bị cơn mưa tầm tã bao phủ.

“Đông Sơn.”

“Đông Sơn?” A Hạo nhắc lại. “Anh ở đó làm gì?”

“….” Thiên Vũ không lên tiếng. Đuôi xe đột nhiên cục một tiếng như bị cái gì vaải, Thiên Vũ đột nhiên bị đẩy về phía trước, di động trượt từ tay xuống, rơi vào cửa sổ xe.

Một lái xe mặt đầy hoảng sợ đến gõ cửa xe. Thiên Vũ mở cửa xe đi xuống.

“Xin lỗi xin lỗi! Mưa to quá tôi không nhìn rõ! Không đụng hỏng đấy chứ? Anh xem … Này! Này!”

Lái xe ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ không hề quay đầu lại mà đi thẳng lên trên núi.

Bật chiếc bật lửa, châm hai điếu thuốc. Thiên Vũ để một điếu trước một, một điếu ngậm trong miệng, ngồi xuống nền bằng phẳng cạnh ngôi mộ.

Mưa nhanh chóng làm ướt điếu thuốc trước mộ. Thiên Vũ kiên nhẫn, lại châm thêm một điếu nữa, đặt xuống trước bia mộ.

Làn khói lượn lờ hòa lẫn với mưa bụi, cả khu công viên nghĩa trang không có lấy một người nào, Thiên Vũ lặng lẽ ngồi, hút thuốc.

Lâu lắm rồi hắn không đến đây. Lúc ba hắn mất năm đó, hắn mua khu mộ sang trọng nhất thành phố, theo tiêu chuẩn sang trọng nhất lúc bấy giờ mua vị trí trong công viên nghĩa trang, một mình lo liệu đám tang rầm rộ. Buổi tang lễ này lên TV, lên báo, mà Lý Thiên Vũ thành nhân vật tiêu biểu cho hiếu tử hiền tôn, được các chú các bác vỗ vai thở dài cảm khái: “Ba cháu không uổng công có đứa con này.”

Thiên Vũ không nhớ được nét mặt của mình khi ấy. Hắn nghĩ, thoạt nhìn chắc là đau buồn, đờ đẫn. Mặc dù trong lòng hắn, chỉ có sự tê dại. Hắn từng thử nhớ lại chi tiết ba hắn yêu thương mình để có thể làm rơi nước mắt, thế nhưng moi móc hết cả trong trí nhớ thì hình như chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong ấn tượng của hắn, ba là một con người trầm lặng, hiếm khi ở nhà, cũng rất ít khi nói chuyện. Thiên Vũ chỉ nhớ rõ lần hắn từng ăn món trứng chần do ông làm cho mình, đấy là chuyện duy nhất hắn nhớ được.

Lúc ba hắn mất, hắn là người đầu tiên nhìn thấy hiện trường.

Buổi đêm hôm đó, hắn vốn định thể hiện với ba hắn, nói với ông hắn đã thuê nhà ở ngoài, hôm sau sẽ dọn ra. Lúc trước hai cha con hắn vì thế mà tranh cãi, Thiên Vũ nói với ba hắn rằng mình chẳng qua là một công cụ giả nhân giả nghĩa mà ông dùng, sau đó ra khỏi cửa, sau lưng là sự im lặng kéo dài.

Buổi đêm cùng ngày, ngay ở trước bàn làm việc của ông, hắn nhìn thấy thi thể.

Thiên Vũ thấy ba hắn đầu nghiêng sang một bên, mắt mở trừng trừng, cái chết không an lành, hắn đứng rất lâu trong văn phòng yên tĩnh mới lấy di động gọi số 110. Vì thế lúc kiểm tra sau khi cảnh sát đến, đã từng cẩn thận vặn hỏi hắn, trong khoảng thời gian đến hiện trường cho đến lúc gọi điện thoại hắn đã làm gì.

Thiên Vũ không làm gì hết. Hắn chỉ nhìn cái bàn làm việc kia, nhìn cái người hắn rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ kia.

Khói thuốc nóng đến ngón tay, Thiên Vũ bỏ đầu lọc đi, lại rút một điếu khác.

Trên bia khảm hình của ba hắn. Trong đêm đen là một cái hình ảnh đen. Thiên Vũ vừa hút thuốc vừa chăm chú nhìn tấm hình trong làn khói. Hắn đã hơi không nhớ được diện mạo của ba hắn thế nào, giờ hắn muốn nhìn rõ hơn một chút.

Hắn từng nghĩ chờ ba hắn già rồi, không mở mày mở mặt được nữa thì phải trả thù ông thế nào. Thế nhưng tại một đêm nọ, hắn mãi mãi mất đi cơ hội ấy.

Luật sư công bố di chúc, công ty, của cái, tất cả tài sản, toàn bộ để lại cho Lý Thiên Vũ. Ngoài cái này ra, không để lại cho Thiên Vũ một chữ nào.

Thiên Vũ nghĩ, đến chết ba hắn cũng không biết, rút cục hắn muốn cái gì.

Giống như bây giờ, Thiên Vũ nghĩ, hắn cũng chưa từng hiểu về ba mình.

Trước khi chết ông đã nghĩ gì? Người cuối cùng mà ông lo lắng là ai? … Ở khoảnh khắc cuối cùng kia, ông đã cảm giác được tuyệt vọng là thế nào.

Cái tâm trạng này, Thiên Vũ từng không thể hiểu được, cũng không muốn hiểu. Sau khi phát hiện lời giãi bày tự sát vì bị lừa buôn thuốc phiện, Thiên Vũ đã tiêu hủy nó. Lúc ấy hắn cho rằng đây chẳng qua là cái cớ. Cái cớ để một người nhu nhược vứt bỏ người thân lẫn trách nhiệm.

Thế nhưng hiện giờ, hình như hắn hơi hiểu được tâm trạng này.

Thiên Vũ lặng lẽ ngồi, chăm chú nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Mưa dày hạt đập xuống mặt ông, Thiên Vũ vươn tay lau nước trên tấm ảnh.

“Ba …”

Thiên Vũ đau khổ.

“Con đến thăm ba đây.”

Lại có nước mưa nặng hạt rơi xuống. Thiên Vũ mệt mỏi dựa vào bia mộ, mưa tẩy sạch mặt hắn.

Thiên Vũ nghĩ, có lẽ trong lễ tang kia, đáng nhẽ hắn nên rơi nước mắt.

Có tiếng bước chân chạy tới, đứng trước mặt hắn. Ô che hết đầu Thiên Vũ, tiếng mưa dày hạt nặng nề đập xuống tán ô.

Thiên Vũ nâng mí mắt lên, nhìn thấy người đang ngồi trước mặt hắn. Một khuôn mặt cũng ướt nhẹp vì mưa.

Mưa chảy theo dòng, lướt qua vết sẹo bị khắc từ dao.

Thiên Vũ im lặng nhìn hắn. Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Thân thể bị kéo vào trong ngực, một chiếc áo khoác mang hơi ấm cơ thể bao lấy thân thể ướt đẫm của Thiên Vũ. Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau nước mưa trên mặt hắn.

“… Về đi nào …”

Thiên Vũ nhắm mắt lại, nghe tiếng nói trầm và dịu dàng bên tai …