Vũ Nam

Chương 73: Chương </span></span>8.4



Một lúc sau A Hạo từ từ kể chuyện lúc trước cho Thiên Vũ.

Điều Thiên Vũ muốn biết nhất là gã vào Tân Đông kiểu gì. A Hạo nói cho hắn lúc gã và Chu Tiểu Châu hợp tác làm việc cho Tân Đông, có một lần bàn bạc thì bị cuốn vào một vụ đánh nhau bằng vũ khí giữa băng nhóm, trong lúc hỗn loạn A Hạo vô tình cứu được một người đàn ông trung niên người bê bết máu. Lúc ấy người đàn ông kia bị bỏ lại một mình, bị bảy tám người quây lại chém trong một chiếc xe, thấy sắp có chết người A Hạo dùng một cây gậy bên công trường ven đường đánh tan đám người đó, lên xe lái đi, cánh tay mình cũng trúng một dao. Đưa người nọ đến bệnh viện, người đó nhặt lại được cái mạng, vô cùng cảm kích với A Hạo, nói A Hạo là người có ơn cứu mạng với ông ta, hỏi gã phải người bên Tân Đông không, ngày sau nhất định sẽ báo đáp. A Hạo không muốn liên quan đến Tân Đông quá nhiều nên không nói mấy lời đã đi mất.

Sau khi A Hạo rời Hoàng Long, không lâu sau khi Thiên Vũ gặp A Hạo ở lán trại thì Tiêu Nam tìm được A Hạo. Y tra tấn A Hạo xong thì Tân Đông đột nhiên tới đòi người, hơn nữa lại chính Đại ca Tân Đông là Trương Cường ra mặt. Tuy vô cùng kinh ngạc nhưng Tiêu Nam vẫn thả người. A Hạo ra khỏi đó là trở thành người của Tân Đông luôn, khi ấy A Hạo mới biết người mình vô tình cứu lúc trước lại chính là Đại ca Tân Đông.

Nội tình chuyện Trương Cường, không ai biết cả. Hậu thuẫn rõ ràng khác với Tiêu Nam, Trương Cường này rút cục bí ẩn cỡ nào cũng không ai đoán ra nhưng thế lực của Tân Đông là mở, Tiêu Nam nể mặt không kêu một tiếng, cũng là mở bề ngoài. Trương Cường đón A Hạo ra, nói cho gã biết đưa gã ra, thứ nhất là để báo ơn, thứ hai là vừa ý với bản lĩnh dũng khí của gã, muốn gã vào Tân Đông làm việc cho mình.

Trương Cường giải thích với A Hạo, bây giờ bất kể hắn có bằng lòng gia nhập xã hội đen hay không thì cũng chỉ có một con đường này thôi. Muốn ra khỏi cửa hay muốn rơi vào tay Tiêu Nam. Thứ duy nhất có thể che chở gã chính là Tân Đông.

“Vì thế sau đó cậu gia nhập Tân Đông à?”

Thiên Vũ hỏi. A Hạo ừ một tiếng.

A Hạo không nhắc chữ nào đến lúc ở chỗ Tiêu Nam, Thiên Vũ cũng không hỏi. Hắn nhớ tới người duy nhất dám từ chối Tiêu Nam, đến lúc đưa về đã thành người tàn phế …

Bản lĩnh của A Hạo được luyện ra lúc ở trường dạy võ ở quê. Lần trước về quê A Hạo, hắn nhìn thấy ven đường không ít trường dạy võ. A Hạo nói với hắn, nhà bọn họ có truyền thống dũng cảm, là quê võ. Trong thị trấn ở quê đều là trường võ, chỗ đó không có nhà trẻ, rất nhiều đứa bé khi còn nhỏ cũng vào học võ mấy năm. A Hạo cũng học qua, học tán thủ, tham gia biểu diễn võ thuật, đi biểu diễn ở trong vùng. Cũng vì có nền tảng mấy năm học võ nên sự mềm dẻo, tốc độ phản ứng của cơ thể đều tốt, năm 9 tuổi mới được giáo viên trường múa nhìn trúng mà đưa đi. Tuy sau này lại vào trường học nhảy nhưng A Hạo vẫn tham gia thi đấu cho đội võ thuật trên huyện, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình. Về sau, vì sở thích cá nhân nên trình độ vẫn không giảm sút, đến Hán Thành nhảy múa nhưng có thời gian rảnh là tự luyện tập.

“Chẳng trách cậu dám leo trèo ở ban công nhà tôi.”

Thiên Vũ nhớ đến buổi tối đầu tiên ở cùng nhau. A Hạo mỉm cười.

“Lúc còn nhỏ thầy tôi nói, sau này tôi nên đi làm nhân viên phòng cháy chữa cháy, leo cao nhảy thấp … là sở trường của tôi.”

A Hạo bị Trương Cường sắp xếp vào Tân Đông, đầu tiên ở Tân Hâm – công ty bề ngoài của Tân Đông, sau khi thực hiện mấy vụ làm ăn Trương Cường thấy gã có đầu óc kinh doanh nên cất nhắc gã rất nhanh. Ban đầu chỉ có chuyện công khai, sau thì chuyện ngầm cũng để gã tham gia. Không lâu sau, Trương Cường lệnh cho gã đơn đả độc đấu, chọn đại ca phía Đông thành phố D, trận độc chiến này trước mặt rất nhiều người trên đường, một trận thành danh, Trương Cường đầy đủ lý lẽ để nâng đỡ A Hạo lên thành đại ca phía đông thành phố, tên tuổi “Long sẹo” cũng lưu truyền từ đó.

Chuyện sau đó A Hạo không kể chi tiết nhưng Thiên Vũ cũng đoán được. A Hạo xây dựng được uy tín thông qua công việc, sự thể hiện làm Trương Cường vô cùng hài lòng, dưới bàn tay nâng đỡ của ông ta gã nhanh chóng lên chức trong thời gian ngắn, lại tiến vào Hán Thành dưới sự sắp xếp của ông ta, quản lý Hoa Thế và Tân Long, nghiễm nhiên được Trương Cường nâng đỡ thành một tâm phúc.

Quá trình này A Hạo kể rất đơn giản, có chỗ chỉ nói qua 1,2 câu, thế nhưng Thiên Vũ nghe xong thì tâm trạng càng tồi tệ.

Hắn biết chuyện A Hạo làm cho Trương Cường phải đến mức nào thì mới có thể đổi lấy “địa vị” như bây giờ, được trọng dụng như bây giờ.

Lúc trước A Hạo leo lên con đường này là hoàn toàn bất đắc dĩ, thế nhưng một khi đã bước chân vào con đường này thì khó mà quay đầu lại được nữa. Nói thoát ra gì chứ, chẳng qua là tự an ủi bản thân, người bước vào con đường này chỉ có thể ngày càng lún sâu hơn, có mấy người có thể toàn vẹn thoát ra? Hơn nữa A Hạo đã làm rất nhiều việc vì Tân Đông, vì Trương Cường, cho dù gã có chủ định hay không thì cuối cùng cũng không thể quay về thành vũ công nam đơn thuần trong quá khứ được nữa. Chẳng lẽ sau này chờ đợi gã là con đường tối tăm xấu xa dẫn đến đáy …

Tim Thiên Vũ trùng hẳn xuống.

A Hạo bước đến mức này là do Tiêu Nam ép. Nhưng xét đến cùng, là do Lý Thiên Vũ hắn ép.

Nếu A Hạo không vì hắn mà làm việc cho Tân Đông, đến nỗi bị Tiêu Nam bắt được rồi bị trả thù, nếu A Hạo không vì nghĩ cho hắn, dù bị hắn đuổi khỏi Hoàng Long vẫn không nói gì, nếu A Hạo không vì ngăn cản Tiêu Nam lợi dụng hắn buôn thuốc phiện mà lội xuống mớ nước bẩn này, lại một lần nữa bị Tiêu Nam theo dõi, dấn thân vào nguy hiểm …

Nếu không vì hắn thì giờ gã vẫn là một người bình thường trong sạch, cả đời cũng không liên quan gì đến xã hội đen.

Thiên Vũ im lặng một lúc thì nói:

“Cậu vẫn muốn tiếp tục bán mạng cho ông ta à?”

A Hạo không lên tiếng.

“Cậu mới vào Tân Đông một thời gian ngắn mà Trương Cường lại tin tưởng cậu như thế, chuyện này không hợp lý. Dù cậu có cứu ông ta thì những người này đều đa nghi cả. Cậu càng làm nhiều vì ông ta thì sau này …”

Thiên Vũ không nói tiếp.

A Hạo im lặng nghe, sau đó cười im lặng cười cười.

Thiên Vũ nhìn nụ cười kia của gã thì trong lòng như bị đâm từng nhát.

“Không phải ông ta tin tưởng tôi đâu, chẳng qua cần một kẻ dẫn đầu.” A Hạo bình tĩnh nói. “Tôi là bia ngắm ông ta dựng lên, bia càng lớn thì ông ta ở phía sau càng an toàn. Đợi đến khi chắn đủ đao kiếm bên ngoài, thành cái bia đã dùng hết thì sẽ bỏ đi, đổi người, giống như đại ca phía đông thành phố lúc trước ý. Hôm nay ông ta để Long sẹo lên ngồi thì ngày mai cũng có thể cho Hổ sẹo Xà sẹo. Chỉ cần làm chuyện bẩn thỉu cho ông ta thì nhất định có người ở vị trí này.”

Thiên Vũ hơi giật mình liếc A Hạo một cái. Hắn không nghĩ A Hạo đã nhìn ra sớm như thế.

Nếu như vậy thì vì sao còn để mình làm bia ngắm? … Những lời này dừng ở cổ họng Thiên Vũ, cuối cùng lại không thốt ra.

Không cần hỏi nữa, hắn biết rõ đáp án mà.

Thiên Vũ im lặng nhíu mày, A Hạo vươn tay cầm tay hắn.

“Tiêu Nam liên tục quan sát anh, lúc trước thì quan sát tôi. Tôi để anh ta thấy chúng ta đã trở mặt với nhau thì tạm thời anh ta sẽ không làm gì anh. Vì thế trong phòng ở thành phố D, tôi chỉ có thể gặp anh như thế thôi. Anh đừng tức giận.”

Vì thế khi ấy gã chấp nhận bị hắn hiểu lầm chứ không giải thích. Cũng giống hệt như lúc gã bị hắn đuổi đi, chấp nhận bị sỉ nhục như vậy, bị ép không có chỗ nào để đi nhưng vẫn chẳng giải thích một câu. Ánh mắt Thiên Vũ ngưng lại trên vết sẹo trên mặt A Hạo, trong lòng quay cuồng từng cơn.

Hắn hận gã không chịu giải thích!

“Cậu kiềm chế giỏi thật đấy, sao cậu không chịu nói?” Thiên Vũ đau lòng. “Nếu Chu Tiểu Châu không tìm tôi thì cậu còn định im lặng đến khi nào? Lúc ở Hoàng Long tôi ép cậu đến mức ấy mà sao cậu lại không chịu nói gì? Nếu lúc ấy cậu chịu nói sự thật, ít nhất … sẽ không phải gia nhập xã hội đen! Xã hội đen đấy, cậu nghĩ nó là trò đùa hả?!”

Hắn nhớ đến A Hạo trong sạch, chính trực ngày trước. Cái hình bóng kiêu ngạo đang xoay người ở Destiny, người thanh niên nhíu mày nói bọn họ rửa tiền, đó giống như ánh mặt trời mà bóng tối không kìm giữ nổi. Thật sự hắn rất khó tưởng tượng nổi một người như vậy mà hiện giờ lại bước trên con đường bẩn thỉu xấu xa, làm chuyện mà ngày xưa mình căm ghét nhất. Làm sao gã có thể chịu đựng chuyện ấy chứ?

Chỉ vì để bảo vệ hắn, vì không muốn làm hại hắn, sợ Tiêu Nam sẽ đối phó với hắn.

Trên đời này liệu có nổi tên ngốc thứ hai tự cho mình đúng như thế không, ngu ngốc, ngớ ngẩn à?!

Trong ngực như có gì đó cuồn cuộn dâng lên khiến Thiên Vũ buồn bã khó chịu. Hắn áy náy, vừa chẳng nghĩ ra cách nào để báo đáp vừa nặng nề trách cứ bản thân. Hắn chưa bao giờ muốn thiếu nợ ai, hơn nữa cũng không muốn thiếu nợ Long Hạo, thế nhưng hắn thiếu nợ gã giống như quả cầu tuyết dồn lên ngày càng nhiều, khiến hắn chẳng biết phải làm sao. Hắn thật sự muốn hỏi A Hạo làm như thế có đáng không.

A Hạo cầm tay hắn, đặt vào lòng bàn tay mình.

“Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi làm vậy không phải chỉ vì mình anh mà còn nguyên nhân khác, sau này sẽ từ từ kể cho anh. Chuyện đang làm hay việc gia nhập Tân Đông, tôi đều không hối hận. Nếu anh vẫn cảm thấy thiếu nợ tôi thì tin tôi, chỉ cần anh tin tưởng tôi là đủ rồi.”

Trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm vững vàng mà kiên quyết. Thiên Vũ ngẩng đầu, A Hạo ngồi trước hắn, nhìn sâu vào mắt hắn.

“Thiên Vũ, lúc trước tôi chỉ là một vũ công với hai bàn tay trắng, chỉ có thể nhìn anh bị Tiêu Nam điều khiển. Giờ không giống nữa. Tôi muốn dẫn anh đi. Rời khỏi anh ta.”