Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 122: Thế lực thần bí



Sở Nam và Tử Mộng Nhân cùng thừa dịp trời tối bỏ trốn khỏi Thần Khí Phái.

Từ đầu đến cuối, Sở Nam chưa bao giờ cho rằng mình là một người vị đại, hắn chỉ làm theo ý mình, có ân báo ân, có oán báo oán, đã nói là làm, không hề nuốt lời.

Nhờ có Tử Mộng Nhân cho nên mới có được trọng kiếm ngày hôm nay, mà trọng kiếm chính là thứ cứu mạng hắn, không có trọng kiếm thì chiêu “Triền” của nam tử mũi ưng đã lấy đi cái đầu trên cổ hắn rồi.

Đây chính là một đại ân.

Vì thế, cho dù Sở Nam có bị thương nặng như vậy, nhưng vẫn lựa chọn cùng bỏ trốn với Tử Mộng Nhân.

Cũng may là trên đường bắt gặp rất ít người, tương đối thuận lợi, Tử Mộng Nhân đem viên Biến Hình Đan còn lại nuốt vào, biến thành một đệ tử Thần Khí Phái, còn thay vào quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Muốn rời khỏi Thần Khí Phái cũng chỉ có thể từ cửa chính đi ra ngoài, bởi vì Thần Khí Phái có hộ sơn đại trận, nếu như làm khởi động hộ sơn đại trận thì hai người bọn họ cũng đừng hy vọng chạy thoát được, mà đối với hộ sơn đại trận này, cho dù Tử Mộng Nhân có là Đại tiểu thư cũng không biết rõ về nó.

Bởi vậy, hai người chỉ có thể đi từ cổng chính.

Vốn cho rằng sẽ rất khó trốn ra ngoài, Tử Mộng Nhân bất chợt nhớ đến Sở Nam có một chiếc lệnh bài, là chiếc lệnh bài mà Tử Hoàng cho hắn.

Tiếp đó nhờ vào chiếc lệnh bài này, hai người đã thành công trốn ra khỏi Thần Khí Phái.

Hai người Sở Nam và Tử Mộng Nhân chạy thoát, nhưng trong Thần Khí Phái đã trở nên hỗn loạn vô cùng.

Đại khái chính là lúc nam tử mũi ưng biến thành tro bụi, Tử Đông Lai đến phòng của con gái, lúc này ông ta vẫn không phát hiện Tử Mộng Nhân đã trốn thoát, ông chỉ cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao lại không nhìn thấy hai tỳ nữ Xuân Hoa và Thu Nguyệt.

Thế nhưng Tử Đông Lai đang có tâm sự, cho nên nghi hoặc nho nhỏ đó cũng không quá quan tâm, ông đến phòng của Tử Mộng Nhân, gọi vài tiếng “Mộng Nhân”, thế nhưng không có ai đáp lại lời của ông.

Khóe miệng Tử Đông Lai nhếch lên một nụ cười khổ, cho rằng con gái vẫn còn đang hờn dỗi mình, vì thế đứng ở ngoài dùng ngữ khí nặng nề nói:

- Mộng Nhân, ta biết rõ con không muốn gả cho Lăng Tiêu, ta cũng biết con có hảo cảm với tên Lâm Vân kia, thế nhưng, Mộng Nhân à, phụ thân làm vậy cũng thật sự là bất đắc dĩ, Lăng gia nắm trong tay hơn 60% sinh hoạt trong Thần Khí Phái, chưa kể Lăng gia cũng không phải chỉ có một vị Đại trưởng lão.

Nói đến đây, Tử Đông Lai lại thở dài một hơi, nói tiếp:

- Nếu như Thần Khí Phái mất đi Lăng gia thì thực lực của Thần Khí Phái sẽ giảm mạnh, ai cũng cho rằng Thần Khí Phái những năm qua phong quang vô hạn, thế nhưng có ai biết đằng sau những phong quang vô hạn đó có biết bao nhiêu gian truân? Còn có nguy cơ ẩn tàng, Thần Khí Phái muốn lớn mạnh thì chỉ có thể giữ lại Lăng gia, cũng chỉ có con mới có thể gầy dựng lên mối quan hệ giữa Lăng gia và Thần Khí Phái…..

- Về phần tên Lâm Vân kia, tiềm lực của hắn quả không tồi, thế nhưng, Lâm Vân này ngay cả cha cũng không nhìn thấu, ngay cả Thái gia gia của con cũng không nhìn thấu, mặc dù hắn có tiềm lực, nhưng ở một góc độ khác mà nói thì tiềm lực cũng có nghĩa là nguy hiểm, ở bên cạnh Lâm Vân, tuyệt đối sẽ không an toàn….

- Nếu như con muốn trách phụ thân thì cứ trách, ta đã chọn xong thời gian rồi, bảy ngày sau sẽ thành hôn!

Tử Đông Lai nói rất nhiều, thế nhưng lại không nghe thấy con gái phản bác một câu nào thì lập tức suy tư, chợt sắc mặt Tử Đông Lai đại biến, bởi vì ngay cả tiếng hô hấp hắn cũng không nghe thấy.

Trước hết, Tử Đông Lai vén chăn lên, vừa nhìn liền thấy có người mặc quần áo của con gái, nhưng vừa nhìn mặt thì trái tim Tử Đông Lai lập tức nhảy lên đến cổ.

Gương mặt đó là của Thu Nguyệt chứ không phải là Tử Mộng Nhân con gái ông.

Trong nháy mắt, Tử Đông Lai liền biết rõ phát sinh chuyện lớn, hiểu rằng con gái nhất định đã biết tin, sau đó bỏ trốn.

- Bỏ trốn rồi ư?

Tử Đông Lai choáng váng, đương nhiên biết nếu Tử Mộng Nhân trốn thoát sẽ xảy ra hậu quả như thế nào, đến lúc đó Lăng gia nhất định sẽ trở mặt với Thần Khí Phái.

Trong lòng Tử Đông Lai cực kỳ hoảng hốt, lập tức gọi người giám thị tiểu lâu đến, tra hỏi cặn kẽ.

Sau đó, Tử Đông Lai nghe được bọn hắn thấy Thu Nguyệt đi ra ngoài, không hề thấy Đại tiểu thư đi ra, hơn nữa bọn hắn còn dùng tính mạng bảo đảm, người đi ra khỏi vòng giám thị chính là Thu Nguyệt.

Tử Đông Lai trăm mối không thể giải khai, lập tức hạ lệnh tranh thủ trời tối tìm kiếm, nhất định phải bắt Tử Mộng Nhân trở lại.

Tiếp đó, Tử Đông Lai đến chỗ Tử Hoàng, đem mọi chuyện kể lại.

Sau khi nghe xong, Tử Hoàng nói:

- Lúc ta về có cho Mộng Nhân hai viên Biến Hình Đan.

Tử Đông Lai nghe vậy thì lập tức choáng váng, không dám nói gì, chỉ có thể tăng thêm tìm kiếm, Tử Hoàng chợt nói với Tử Đông Lai:

- Chú ý Lăng gia, nếu như không tìm được Mộng Nhân, mà Lăng gia lại có động tác dị thường thì lập tức diệt sạch bọn chúng.

- Nếu không có Lăng gia, thực lực của Thần Khí Phái….

- Nếu như để Lăng gia tiếp tục tùy ý như vậy sẽ càng đem đến mối họa lớn hơn, không bằng hủy diệt bọn chúng đi.

Tử Đông Lai cũng hiểu rõ điều này, lập tức nghe lệnh mà hành sự.

Mặc dù Tử Đông Lai hành động trong tối, nhưng động tĩnh lớn như vậy, Đại trưởng lão tất nhiên biết được tin Tử Mộng Nhân trốn thoát, nghe thấy tin này, Đại trưởng lão chợt nở nụ cười:

- Lần này, ta xem các người làm sao cho ta một cái công đạo.

Mà Lăng Tiêu lúc này lại tức giận vạn phần, trong lòng mắng chửi không ngừng:

- Tiện nhân khốn kiếp, ta nhất định phải bắt được ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết.

Sau khi mắng chửi xong, Lăng Tiêu lại hỏi:

- Gia gia, đầu của tên tạp chủng Lâm Vân kia tại sao còn chưa đưa đến?

Nghe vậy, ánh mắt Đại trưởng lão lập tức trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt giống như ẩn chứa ngân châm, lạnh lùng đáp:

- Lúc này vẫn không có tin tức, không có khả năng! Chẳng lẽ lại không đắc thủ? Làm sao có thể không đắc thủ chứ? Một trung cấp Võ Quân ra tay mà vẫn không giết được hắn sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đại trưởng lão chợt nổi lên một trận hàn ý.

Đột nhiên, Đại trưởng lão cảm nhận được nguyên lực ba động, lập tức quát lớn:

- Ai?

Không có tiếng trả lời, một trang giấy từ trên không trung rơi xuống, rơi xuống ngay trước mặt hắn.

Đại trưởng lão cầm lấy tờ giấy, sau khi xem xong thì vẻ mặt lập tức biến đổi không ngừng.

Mà thân ảnh này sau khi thả tờ giấy này xuống liền đi đến một góc tường, lấy ra một cuộn giấy, sau đó viết xuống một đoạn ngắn:

- Lâm Vân và Tử Mộng Nhân đã bỏ trốn, trung cấp Võ Quân âm thầm theo dõi Lâm Vân, muốn giết Lâm Vân đã mất tích, không biết sinh tử, cũng không rõ đã đi đâu, hoài nghi có lẽ đã bị Lâm Vân giết chết.

Sau khi ghi xong, người này lại đem cuộn giấy giấu kỹ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, cho đến bây giờ hắn vẫn không rõ, khẽ lẩm bẩm:

- Lâm Vân có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa với tiềm lực đó, tuyệt đối phải thu vào tổ chức.

Tại nơi ở của Đại trưởng lão, Lăng Tiêu khẽ hỏi:

- Gia gia, trên đó viết gì vậy?

- Tiêu Nhi, việc này ngươi không cần quan tâm, ngươi hãy tranh thủ tu luyện, nhanh chóng khôi phục tu vi.

Nghe thấy hai chữ “Khôi phục”, tinh quang trong mắt Lăng Tiêu sáng rực lên.

Mà Đại trưởng lão sau khi xem xong tờ giấy kia thì lập tức suy nghĩ đến xuất thần, trong lòng thầm nhủ:

- Đây là cỗ thế lực nào? Khẩu khí thật không nhỏ, ta phải làm gì đây?