Một câu nói lạnh lẽo truyền đến tai mọi người, ngay khi tất cả đang nghi hoặc không biết Sở Nam tu vi thế nào thì Hải Kinh Thiên cười điên cuồng.
Hải Kinh Thiên đại nộ mà thành cười điên cuồng, cười vì hận, cười cũng vì đố kỵ. Nữ nhân mà hắn theo đuổi bao nhiêu năm mà ngay ngón tay cũng chưa được chạm vào lúc này lại đang dựa dẫm vào lòng người khác. Cảnh tượng đó bảo thiếu chủ như Hải Kinh Thiên sao có thể chịu nổi. Hắn phát ra hải lệnh triệu tập nhiều người đến thế này không phải để cười vào mặt hắn. Hải Kinh Thiên dường như không cảm nhận được sự đau đớn từ cánh tay bị đứt, hắn cười:
- Chết? Dựa vào mình người? Một mình chống lại bọn ta nhiều người thế này? Đúng là không biết trời cao đất dày! Hôm nay, ngươi sẽ phải chết, ai bắt được hắn cho bản thiếu chủ, ta sẽ tặng người đó món Siêu Thánh Khí trong tay ta!
Dù sao cũng là thiếu chủ Hải gia, Hải Kinh Thiên cũng cảm nhận được từ một nhát chém vừa rồi Sở Nam có chút thủ đoạn. Hắn lo rằng nếu có tổn thấy gì nữa thì trước tiên phải cô lập Sở Nam với mọi người, sau đó dùng Siêu Thánh Khí dụ dỗ tất cả bán mạng cho hắn. Đương nhiên Hải Kinh Thiên sẽ không tặng không món Siêu Thánh Khí đó đi. Hắn muốn chọn thời cơ tốt, đến khi Sở Nam trở nên yếu ớt thì tung một chiêu, đích thân giết chết Sở Nam, cướp lấy Tử Mộng Nhi.
Mưu kế của Hải Kinh Thiên phát triển theo những gì hắn nghĩ. Hắn vừa dứt lời thì mọi người đều trở nên xôn xao, nhìn cây thánh đao trong tay Hải Kinh Thiên với ánh mắt thèm thuồng. Một vị trung giới VÕ Tôn bước chân ra quát:
- Con chó từ đâu chạy ra cũng dám cướp nữ nhân của thiếu chủ, hôm nay lão phu…
Lời nói còn chưa hết thì đột nhiên ngừng lại, khi mọi người đang tiếc nuối sao không mình không ra tay sớm thì thấy vị chưởng môn Thần Khí Phái lần đầu tiên hiện thân này giơ tay rồi đập xuống.
Một quyền ktung ra, vị trung giới Võ Tôn kia lập tức nổ tung thành bụi máu, không có chút khả năng phản kháng nào. Ngay thanh trường kiếm trong tay người đó cũng tan thành tro bụi bay tứ tán trong không trung.
Đó không phải Chấn Thiên Quyền, cũng không phải Diệt Thiên Quyền mà chỉ là một quyền tùy ý!
Hải Kinh Thiên hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt hiện vẻ sợ hãi, nhưng vẫn gầm lên:
- Mọi người hãy xông lên, sức mạnh của hắn không đủ đâu. Mọi người nghĩ xem, người của Thần Khí Phái cao nhất cũng chỉ là cao giới Võ Đế, chưởng môn của chúng cũng không thể quá lợi hại. Đó chắc chắn là một quyền liều mạng của hắn. Siêu Thánh Khí, mọi người không muốn sao?
Nghe Hải Kinh Thiên nói vậy, những người bị chấn nhiếp lại bắt đầu nôn nóng. Tử Võ Đế bọn họ cũng thấy lo lắng, hồi họ chia tay ở Đông Nhạc Thành, Sở Nam mới chỉ là Võ Vương, dù hắn có tu luyện nhanh thế nào thì cũng không thể cao hơn được quá nhiều, mà ở đây lại có tới mấy chục Võ Tôn…
Tử Mộng Nhi dường như đang chìm đắm trong mộng, hai tay nàng ôm chặt lấy Sở Nam, dường như sợ rằng chỉ cần buông ra là sẽ tỉnh khỏi giấc mộng vậy. Mọi người thấy đây là một cơ hội tốt, nhân cơ hội xông tới.
Lần này không chỉ có một Võ Tôn, mà tới mười ba người. Trong đó còn có hai đại viên mãn Võ Tôn. Ngoài Võ Tôn ra còn có gần ba chục Võ Đế, sức hấp dẫn của Siêu Thánh Khí quả nhiên không tầm thường.
Hải Kinh Thiên thấy thế thì cười hung hăng:
- Tiểu tử, dám đấu với bản thiếu chủ, ta sẽ cho người muốn sống không được, chết cũng không xong.
Hải Kinh Thiên cũng đã ngầm chuẩn bị, chuẩn bị nhân cơ hội để ra tay. Tu vi của hắn không hề kém cỏi, được sự trợ giúp của lượng lớn đan dược, cao giới công pháp hắn đã là trung giới Võ Tôn, rất có khả năng bước vào Võ Thánh Cảnh, nếu không thì hắn cũng thể làm chủ Hải gia.
- Cùng công kích!
Mười ba Võ Tôn, ba mươi Võ Đế cùng bạo phát tu vi lớn nhất của mình tấn công Sở Nam. Tử Mộng Nhi sực tỉnh, định đẩy Sở Nam ra, miệng nói:
- Đồ ngốc, mau chạy đi, đừng bận tâm tới ta!
Sở Nam ôm chặt lấy Tử Mộng Nhi, dịu dàng nói:
- Mộng Nhi, ôm chặt lấy ta.
Tử Mộng Nhi bất giác ôm chặt hơn, đang định nói thì Sở Nam lại tung một quyền.
Nháy mắt!
Hơn bốn chục người biến thành hơn bốn chục đám mưa máu, dù là Võ Đế hay đại viên mãn Võ Tôn, tất cả đều kết thúc bằng một đám máu thịt bay tứ tán. Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh đó. Toàn thân Hải Kinh Thiên run rẩy, ngay lão tổ Hải gia hắn đối mặt với công kích này cũng không thể nhẹ nhàng đối phó như thế. Chưởng môn của Thần Khí Phái này rốt cuộc có tu vi thế nào?
Lúc này, dù là thằng mù, thằng ngu cũng biết không dễ gì gây vào Sở Nam. Những kẻ nhát ga đã quay người định chạy, đúng lúc đó thì trong tai vang lên một câu nói:
- Thủy tường!
Lập tức, mặt biển quanh Hải Mộng Đảo đột nhiên nổi sóng, những ngọn sóng này dâng lên nhưng không hề ập xuống mà bao vây lấy toàn bộ. Sở Nam lạnh lùng nói:
- Hôm nay, ta sẽ dùng máu của các ngươi nhuộm đỏ vùng biển này.
Chẳng còn ai coi những gì Sở Nam nói là cuồng ngôn nữa. Tiếng kêu thét cầu xin vang lên, tất cả mũi nhọn quay sang chĩa thẳng vào Hải Kinh Thiên, nói là hắn ép họ. Nhưng Sở Nam không quan tâm, nếu không phải vừa hay hôm nay hắn ra khỏi bí cảnh thì Tử Mộng Nhi sẽ có kết cục thế nào? Thần Khí Phái sẽ thế nào? Không cần nghĩ cũng biết.
Tử Mộng Nhi chính là điểm yếu của Sở Nam, kẻ nào động vào, dù có mạnh ra sao cũng sẽ bị giết. Chúng đang gào thét cầu xin, vậy mà trước đó lại vô cùng hung hăng. Hải Kinh Thiên thì cười điên cuồng:
- Tiểu tử, ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao? Nhìn thấy bên đó không? Người của Thần Khí Phái tất cả đều nằm trong tay bản thiếu gia, ta chỉ cần hạ lệnh một câu là đầu chúng sẽ rời khỏi cổ. Muốn cứu chúng không? Nếu muốn thì giao Tử Mộng Nhi ra đây, rồi quỳ xuống, bản thiếu chủ sẽ thả chúng…
- Huyết bạo!
Sở Nam lạnh lùng thốt ra hai chữ, những tên tinh nhuệ của Hải gia đang khống chế Tử Võ Đế, Vô Không, Phù Chấn,trong cơ thể phát tiếng nổ, huyết quang bắn ra tứ phía, nổ tung mà chết.
Hải Kinh Thiên phụt một ngụm máu lớn, lần này thì hắn sợ rồi, nhìn Sở Nam run rẩy nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi dùng phương pháp quỷ quái gì? Ngươi…
Thật ra chẳng phải phương pháp quỷ quái gì, chỉ là Thủy Quy Tắc mà thôi. Phần lớn máu đều là nước, dám không nghe hiệu lệnh của Sở Nam sao?
Hải Liệt Thiên đã biết sự tình không hay rồi, uy phong trước đó hoàn toàn biến mất, hắn giơ cao thánh đao trong tay nói với Sở Nam:
- Chưởng môn, tiểu tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, thanh thánh đao này dâng chưởng môn để đền tội, mong đại nhân tha cho ta, ta…
- Ngươi chắc chắn phải chết! Hải gia phải bị diệt vong!
Giọng nói của Sở Nam lạnh lẽo tận xương tủy. Đừng nói một món Thánh Khí, dù là pháp bảo hơn Tổ Bảo thì Sở Nam cũng không tha cho hắn, vì hắn ta định chiếm đoạt Mộng Nhi của Sở Nam.