Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1442: Ta không nỡ thả



Sở Nam làm theo như trong Sinh Tử Quyết, loại bỏ tinh huyết trong cơ thể mấy người Vô Không, Phù Chấn. Ngay lập tức đạo sinh tử ấn ký trong não họ biến mất không chút tông tích!

Mấy người Vô Không ngẩn ngơ đứng đó nhìn Sở Nam. Họ thật sự mừng đến chết được, hồi đó khi Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết khống chế họ, hắn đã nói phải làm nô bộc cho hắn một trăm năm, nhưng chưa được bao lâu thì họ đã được tự do rồi.

Sự việc đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức họ không tin được là sự thật, nhưng quả thực dấu tích của Sinh Tử Quyết đã hoàn toàn biến mất. Khi họ vẫn còn chấn kinh thì Sở Nam lại nói:

- Các ngươi có muốn trở thành Võ Thánh không?

Tất cả lại một lần nữa sững sờ.

Mãi một lúc sau, Vô Không mới nói:

- Tôn chủ, ngươi thật sự có thể khiến bọn ta trở thành Võ Thánh ngay bây giờ?

Sở Nam lắc đầu. Vô Không chưa kịp thất vọng thì Sở Nam đã chỉ mấy người bọn Hải Liệt Thiên:

- Bọn chúng làm được.

Mấy người Vô Không lại càng khó hiểu. Đúng lúc đó, bức tường nước tách ra, là Cửu Võ, Tiên Nguyệt bọn họ đến, cùng đến còn có Xà Du và một thủ hạ của hắn.

Tốc độ của Cửu Võ bọn họ nhanh hơn nhiều so với Hải Liệt Thiên, nhưng lại đến sau là vì họ không quan trên biển, cũng không biết Nam Mộng Đảo ở đâu, cuối cùng là bắt lấy bọn Xà Du chỉ đường.

Thấy thế, tim Hải Liệt Thiên rơi xuống tận địa ngục. Một mình Sở Nam đã lợi hại như vậy, thế thì đám người cùng đến từ bí cảnh sẽ lợi hại đến mức nào nữa?

Hải Liệt Thiên thật sự hối hận, hối hận vì đã tham lam, hối hận vì không nghe lời Sở Nam, thật sự hắn hối hận quá nhiều điều, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi, không thể cứu vãn được nữa.

- Lão đại, chính những kẻ này động đến đại tẩu?

Chiến Thần nói, rồi một chưởng tung ra, ngay lập tức, cả đám người đông nghịt vây quanh biến mất, như trước đó chưa từng có ai vậy. Những người quanh đó thấy thế quên cả sợ hãi, quên cả chấn kinh. Vì cảnh tượng đó đã vượt quá sự tưởng tượng của họ.

Đệ nhất nhân nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát của hải vực, Hải Liệt Thiên, toàn thân mềm nhũn ngã lăn ra đất. Vì hắn nhìn thấy rõ ràng đám người kia biến mất là do bị một luồng năng lượng khủng khiếp nghiền nát thành hư vô.

Tử Mộng Nhi cũng kinh ngạc, đồng thời nghe Chiến Thần gọi mình là đại tẩu thì trong lòng thấy ngọt ngào. Thế nhưng khi nhìn thấy Tiên Nguyệt thì mắt nàng mở to, nhìn Sở Nam hỏi:

- Tiểu mỹ nhân kia chính là một trong những động lực của ngươi?

Sở Nam lắc đầu:

- Nàng ta ở lại làm con tin, nếu không thì hôm nay ta không thể xuất hiện ở đây rồi.

Tử Mộng Nhi há miệng, tuy Sở Nam không nói nhiều nhưng nàng hiểu Sở Nam là người thế nào, quá nửa là vì chuyện này thì người kia mới trở thành động lực của hắn. Điệp Y Tiên Tử chẳng phải cũng như vậy sao?

Tử Mộng Nhi thở dài”

- Nam nhân ưu tú quá cũng không được, giống như pháp bảo vậy, phẩm giới càng cao thì càng nhiều người cướp, sức cạnh tranh càng lớn. Xem ra ta vẫn phải cố gắng hơn.

Tử Mộng Nhi không biết Điệp Y Tiên Tử và Sở Nam đã đi đường khác nhau, Tử Mộng Nhi nói:

- Đồ ngốc, bao giờ cho ta gặp nàng ấy nhé?

- Ừm.

Sở Nam đáp, rồi thêm một câu: Mộng Nhi, trong trái tim ta, nàng là quan trọng nhất.

- Ta không nặng, mấy năm nay ta nhớ ngươi đến rộc cả người đi rồi.

Tử Mộng Nhi tự hiểu ý của Sở Nam, nhưng cố tình nói lảng đi, rồi lại nói:

- Đồ ngốc, thả ta xuống đi, nhiều người thế này.

- Không thả, lâu lắm rồi không được ôm, ta không nỡ thả.

Trong lòng Tử Mộng Nhi lại càng thấy ngọt ngào hơn.

- Ngươi xử lý xong việc ở đây đã. Đến tối ta cho ôm.

Sở Nam mở to mắt nhìn Tử Mộng Nhi. Tử Mộng Nhi cũng cảm thấy chỗ nào đó của Sở Nam có thay đổi. Nàng không phải không biết gì, nghĩ đến đó là cái gì lập tức đỏ mặt, miệng mắng yêu:

- Đồ xấu xa…

Rồi Tử Mộng Nhi giằng ra khỏi vòng tay Sở Nam, nếu còn không thoát ra thì e là nàng sẽ đổ gục trong lòng hắn mất. Sở Nam lúc này đâu phải người gỗ, là một nam nhi hai mmươi bảy khí huyết phương cương, đương nhiên cũng có thất tình lục dục.

Trước sự dụ hoặc của những nữ nhân khác, bao gồm cả Bách Hoa Tiên Tửu gì gì đó, Sở Nam có thể không động lòng chút nào, nhưng chỉ một câu của Tử Mộng Nhi cũng khơi gợi dục vọng trong hắn, chỉ vì trong đó có tình ý!

Trong lòng Tiên Nguyệt có chút chua xót, rồi lại tự an ủi:

- Được theo bên cạnh công tử là đủ rồi.

Cửu Võ thì nhắn tít trán lại, một vì Sở Nam đến từ cực bắc, hai là vì trước đây hắn không hề biết tuổi tác của Sở Nam, giờ gặp Tử Mộng Nhi, hắn hoài nghi tuổi Sở Nam rất ít.

Có điều, đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, trong thế giới võ giả chỉ luận tu vi, không luận tuổi tác, vì thế, những người kết thành tình lữ cũng có thể cách nhau đến vài trăm tuổi!

Thiên Ngã thấy Tử Mộng Nhi thì hắn yên tâm, vì hắn cảm thấy tỷ tỷ mạnh hơn Tử Mộng Nhi nhiều. Nhưng Thiên Ngã cũng nhận ra tình cảm của Sở Nam với Tử Mộng Nhi rất sâu đậm…

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Mấy người Tử Võ Đế lại bị một chưởng của Chiến Thần khiến cho chấn động. Tử Võ Đế lầm bầm:

- Tên tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến mức nào? Một người lợi hại như vậy còn gọi hắn là lão đại, đúng là yêu nghiệt.

Tử Võ Đế không nhận ra Chiến Thần không phải con người mà là một con Thiết Thương Hùng.

Sau khi tung một chưởng, Thiết Thương Hùng nhìn sang Gấu Ngốc, Gấu Ngốc cũng cảm nhận được ánh nhìn của Chiến Thần. Sở Nam quay sang mấy người Vô Không, nói:

- Các ngươi có muốn không?

Vô Không không hề do dự, đáp:

- Muốn!

Sở Nam tế ra Diệt Nguyên Minh Đằng kéo Hải Liệt Thiên lại. Diệt Nguyên Minh Đằng hiện nay, Hải Liệt Thiên không thể chém đứt được. Diệt Nguyên Minh Đằng liên kết Vô Không và Hải Liệt Thiên với nhau, tu vi của Hải Liệt Thiên bắt đầu sụt giảm nhanh chóng!

Trước lạ sau quen.

Việc này Sở Nam đã làm lần thứ ba rồi, hơn nữa chỉ là một đại viên mãn Võ Thánh, căn bản không tốn tâm lực của hắn. Chỉ nửa giờ là toàn bộ tu vi của Hải Liệt Thiên chuyển sang Vô Không. Sở Nam lại vận chuyển Ngũ Hành Nguyên Dịch chuyển hóa thành năng lượng tương ứng với Vô Không, chuyển vào cơ thể Vô Không. Vì tu vi Hải Liệt Thiên là Võ Thánh, Sở Nam không dự trữ năng lượng, tu vi mà đưa Vô Không thẳng lên đại viên mãn Võ Thánh Cảnh!

Vô Không trở thành đại viên mãn Võ Thánh, còn Hải Liệt Thiên thì thành phế nhân!

- Phù Chấn, đến lượt ngươi!