Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1451: Ngươi không có tư cách



Chín chín tám mốt vạn món linh khí, dù dùng tiêu chuẩn trước đây của Cực Tây để phán đoán thì uy năng nổ ra cũng có thể sánh ngang với vài món thần khí. Hơn nữa, số linh khí này không phải loại bình thường mà đã có thêm luyện khí pháp của Huyết Ma tộc, nuốt máu của nghìn vạn sinh linh, cuối cùng tổ hợp lại thành Đại Hủy Diệt Trận và phát nổ!

Uy năng của nó tương đương với hơn một món siêu thần khí!

Có thêm ba mươi sáu cột huyết quang kia vây quanh, nếu uy năng không bị tiêu hao hoàn toàn thì mức sát thương nó tạo ra sẽ không dừng lại. Không chỉ vậy, ba mươi sáu cột huyết quang kia cũng là một trận pháp, là sát trận lợi hại vô cùng của Huyết Ma tộc, huyết năng nó tạo ra xâm thực thẳng về phía Sở Nam, nhưng căn bản không đến gần hắn được.

Huyết Mạc biết rõ sự lợi hại này, hắn thấy sát chiêu của mình đã được thi triển một cách hoàn hảo, gương mặt nở nụ cười hung tàn khiến ngũ quan méo mó, hắn nghĩ:

- Dù ngươi là Lâm Vân hay Sở Nam, dù là Võ Tôn hay Võ Thánh, có cánh cũng không thoát được!

Huyết Xung Đại Đế vỗ vai Huyết Mạc, cười nói:

- Làm tốt lắm! Huyết Mạc, lần này ngươi đã lập được đại công. Nếu lần này bản hoàng thăng cấp Huyết Ma Tôn thì sẽ nâng ngươi lên là lục phẩm thiên tài!

- Đa tạ Đại Đế!

Huyết Mạc quỳ xuống tạ ơn, thăng lên lục phẩm thiên tài thì đãi ngộ được hưởng sẽ tốt lên không ít. Võ giả báo tin ở bên cạnh nhìn Huyết Mạc ngưỡng mộ. Hắn hiện tại chỉ là nhất phẩm thiên tài, nghĩ bụng:

- Lần này ta cũng coi như lập đại công, nên được phong là nhị cấp thiên tài chứ?

Huyết Xung Đại Đế đứng trên không trung, tiến thẳng tới nơi Lâm Động bị vây khốn. Huyết Mạc cũng có thể bay lên không, rồi nhìn mười võ giả phía sau, tu vi của họ đều không thấp, thấp nhất là đại viên mãn Võ Hoàng, trong đó có bốn Võ Đế, tu vi cao nhất là một cao giới Võ Đế. Tu vi như vậy ở Cưucj Tây trước đây cũng coi là cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ trở thành chó săn cho Huyết Ma tộc, mặt ai cũng đầy ngưng trọng, bộ dạng trung thành tận trung. Phía sau họ còn có ba Huyết Ma tộc nhân.

Cả nhóm người bay tới bao vây Sở Nam và Cửu Võ, cả Huyết Vô Hối bị nhốt trong đại trận. Huyết Xung Đại Đế cười điên cuồng:

- Tiểu tử, ngươi chính là Sở Nam đã giết mười lăm vạn Huyết Ma tộc nhân của ta?

Sở Nam không thèm bận tâm Huyết Xung Đại Đế, chỉ nhìn Huyết Mạc chăm chăm, trong lòng lại có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ là ai. Hắn cũng không nghĩ nữa, lạnh lùng hỏi:

- Vừa rồi là lệnh ngươi phát ra?

- Không sai, chính là ta, trong lòng ngươi có phải rất khó chịu không?

Huyết Xung Đại Đế cười nham hiểm:

- Thật ra, người hại chúng không phải ta, mà là ngươi. Nếu ngươi không đến thì nghìn vạn huyết nô phẩm chất kém đó vẫn chưa chết!

- Thật hay cho trò ngậm máu phun người!

Cửu Võ quát lên, hắn vừa nghe là biết Huyết Mạc đang đả kích tâm chí Sở Nam. Nếu đổ lên đầu Sở Nam trách nhiệm về cái chết của hàng nghìn vạn võ giả thì sẽ khiến hắn mang gánh nặng tâm lý. Cửu Võ không muốn Sở Nam phải chịu sự tổn thương đó.

- Rõ ràng là ngươi đã tàn sát đồng bào để lấy òng Huyết Ma tộc, còn muốn vu oan giá họa cho người khác. Ngươi là loại người đê tiện! Có lẽ không thể gọi ngươi là người được nữa!

Nói rồi, Cửu Võ chỉ thẳng vào võ giả đã thông báo tin tức:

- Cả ngươi nữa, tha cho ngươi cái mạng mà người còn báo tin cho Huyết Ma tộc!

- Báo tin thì là m sao? Dám đối đầu với Huyết Xung Đại Đế, tất cả đều phải chết!

Lúc này hắn tỏ vẻ cao thượng.

Còn Huyết Mạc thì nói:

- Lâm Vân, vẫn chưa nhớ ta là ai sao?

Sở Nam nheo mắt.

- Tứ Hải thương đội, Thương Thành Hùng!

Huyết Mạc nghiến răng. Sở Nam lập tức nhớ ra, chính là Tiểu Mạc hồi đó mới tí tuổi lòng dạ đã độc ác.

- Nhớ rồi hả? Lâm Vân, sắp tám năm rồi, ngày nào ta cũng nghĩ làm thế nào để trả huyết hải thâm thù này. Mấy năm không biết tin tức của ngươi ta còn rất lo lắng, lo ngươi bị kẻ nào đó giết mất, cũng may mạng ngươi lớn, cuối cùng cũng đến ngày ta giết ngươi!

Huyết Mạc nói rồi cười điên cuồng!

Sở Nam cười khảy:

- Ngươi tìm ta báo thù?

- Đúng vậy!

- Ngươi không có tư cách!

- Ngươi!

- Ở Tử Kinh Sơn Giản ta đã liều mạng cứu ngươi, trong Tứ Hải Vực ngươi lại nhiều lần dùng kế đẩy ta vào chỗ chết. Cuối cùng ta niệm tình ngươi còn ít tuổi tha cho ngươi một con đường sống. Giờ ngươi có tư cách báo thù ta sao?

Huyết Mạc nghe Sở Nam nói mà toàn thân run lên. Huyết Xung Đại Đế thấy Sở Nam không để ý tới mình trong lòng đã khó chịu, quát:

- Huyết Mạc, nói nhiều làm gì, còn không mau bắt hắn lại! Bản đế đang đợi máu của hắn!

- Huyết Mạc?

Sở Nam hỏi, rồi cười:

- Giờ ngươi là thiên tài mấy phẩm? Thì ra ngươi không còn họ Thương mà thành họ Huyết rồi. Nếu gia gia ngươi dưới hoàng tuyền biết được chắc chắn sẽ không bao giờ được yên nghỉ!

- Câm mồm!

Huyết Mạc thẹn quá hóa giận, gầm lên:

- Ta sẽ biến ngươi thành huyết nô, ta sẽ…

- Ngươi không có tư cách!

Sở Nam lại câu nói đó, nhìn ba mươi cột huyết quang vây quanh, nói:

- Ngươi tưởng rằng dựa vào thứ này sẽ dồn ta vào chỗ chết được sao?

- Lẽ nào ngươi có thể chạy thoát được sao?

- Chạy thoát?

Sở Nam lắc đầu cười:

- Tại sao phải chạy? Còn mấy nghìn vạn Huyết Ma tộc nhân đang đợi ta giết cơ mà.

- Láo xược!

Huyết Xung Đại Đế quát.

- Ở đây ngươi không có quyền nói!

Sở Nam gườm gườm nhìn Huyết Xung Đại Đế. Đang định bạo nộ nhưng khi bị Sở Nam nhìn thì Huyết Xung Đại Đế dù có hàng nghìn lời cuồng ngôn cũng không thể nói ra được. Sở Nam đưa tay ra, xuyên qua luồng năng lượng tương đương với món siêu thần khí, tóm lấy một cột huyết quang rồi quát lên:

- Tan!

Lập tức, ba mươi sáu cột huyết quang giống như băng tan, biến đi không còn dấu tích gì. Năng lượng nổ ra cũng bị Sở Nam dùng hai tay vo lại thành càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thành một viên ngọc.

Thấy thủ đoạn của Sở Nam, Huyết Xung Đại Đế, Huyết Mạc và cả một đám bảo tiêu đều sững sờ.

- Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào đây?

Sở Nam ném viên ngọc đó về phía Huyết Xung Thành, uỳnh một tiềng, cả Huyết Xung Thành biến mất trước mắt mọi người. Sở Nam tiến lại chỗ Huyết Mạc:

- Mấy năm không gặp, không ngờ ngươi còn độc ác hơn trước đây, giết nghìn vạn sinh linh, tội này không thể tha!

Huyết Mạc hốt hoảng, giống như hơn bảy năm trước, hắn thụt lùi, trong đầu nghĩ:

- Sao không thể giết chết hắn được? Tâm trí của hắn không bị ảnh hưởng sao? Hắn….

Đồng thời Huyết Mạc còn hét lên:

- Đại Đế cứu ta, cứu ta! Ta là nô bộc trung thành của người, là tri tướng của người, ta…