Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1514: Một cái bánh rất lớn



Sau khi nói xong, Sở Nam lại cảnh cáo một câu:

- Muốn những sát chiêu kia hữu dụng, một điều kiện quan trọng nhất chính là tín ngưỡng đối với ta, nhất định phải thành kính. Nếu có chút bất trung nhất định sẽ không linh nghiệm, Huyết Ma tộc sẽ chịu thảm họa diệt tộc!

- Chúng ta nhất định nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, dốc sức liều mạng, tụ lực lượng toàn tộc chém giết kẻ kia!

Năm người Huyết Dương Trọng đưa tay để lên ngực, lớn tiếng nói, trên mặt biểu lộ ra vẻ trung thành, còn có cả sát khí muốn tiêu diệt tên giả mạo chủ nhân kia.

- Nói, ai cũng có thể nói được, điều ta muốn là kết quả. Hiện giờ các ngươi chỉ có thể cắn nuốt thọ nguyên của Ma thú, hơn nữa chỉ trong một thời gian ngắn. Sau khi giết chết tên giả mạo kia, ta sẽ ban cho các ngươi năng lực vĩnh viễn cắn nuốt, không chỉ là sinh mệnh, thọ nguyên. Đến khi đó, các ngươi muốn nuốt cái gì thì nuốt, chỉ cần đầy đủ thực lực, cho dù là thọ nguyên của thiên địa cũng có thể nuốt!

Sở Nam vẽ lên một tràng cảnh tương lai hoàn mỹ. Trong mắt năm người Huyết Dương Trọng hiện lên vẻ kích động không kiềm chế nổi, còn có cả vô hạn chờ mong. Hiển nhiên bọn chúng rất muốn đạt tới trình độ của thể cắn nuốt thọ nguyên của thiên địa.

Bọn chúng không hề hoài nghi Sở Nam chút nào. Chúng vẫn nhớ rõ lời của Sở Nam: “ Thiên địa sao xứng đồng thọ với ta”. Trong lòng chúng bừng tình, suy nghĩ:

- Hi vọng tên tiểu tử giả mạo kia đến sớm một chút, nhưu vậy chúng ta có thể sớm chém giết hắn, sớm có thể cắn nuốt thọ nguyên của thiên địa!

- Những người đi cùng ta sẽ có một phần ở lại đây. Thứ nhất là để giúp đỡ các ngươi, thứ hai là để truyền tin tức. Nếu các ngươi dám bất kính với họ, làm chuyện không nên làm, vậy chớ trách ta lấy tính mạng của các ngươi, tiêu diệt Huyết Ma nhất tộc!

Trong giọng nói của Sở Nam lộ ra sát cơ vô cùng tận. Hắn không chỉ vận chuyển Sinh tử bí quyết mà còn phóng ra tử khí nồng đậm. Năm tên Huyết Dương Trọng quỳ dưới đất, run rẩy không thôi. Thời điểm bọn chúng nói “Tuyệt đối sẽ không!” thì Sở Nam đã đi rồi.

Sở Nam sử dụng tốc độ nhanh nhất đi tới thông đạo không gian, yhắn rất có hứng thú với thông đạo không gian này. Ngoại trừ ở trong đó có thể dễ dàng cảm nhận được không gian chi lực, Sở Nam còn cảm nhận được một cỗ quy tắc mơ hồ.

Vì vậy Sở Nam đứng trong thông đạo không gian, toàn lực cảm ngộ không gian chi lực. Mấy người Cửu Vũ, Chiến Thần, Y lão, Cốc Hi Đan đều ở trong.

Khi Sở Nam ở trong thông đạo không gian thì ở bên ngoài Tỏa Hải bí cảnh có một người đi ra, trên tay cầm một con dấu màu đỏ, mặt mũi vui vẻ, cao hứng nói:

- Quả nhiên không hổ là đại lục Thiên Vũ, ta tới nơi này chưa đầy một năm đã tìm được một bảo bối quý giá. Chuyến đi này, rất đáng giá, rất đáng giá…

Nhìn hơn nửa ngày hắn mới thu con dấu màu đỏ lại, nhìn về phía biển trước mặt:

- Hắn ở đây sao?

Sau đó lại móc ra một kiện đồ vật có hình la bàn, thi triền bí pháp, nhìn đi nhìn lại, nhưng qua thời gian rất lâu la bàn vẫn không có phản ứng gì. Hắn nghi ngờ nói:

- Hẳn là đã ẩn dấu! Hừ, mặc kệ ngươi trốn ở đâu, chỉ cần ngươi vừa xuất hiện là ta có thể phát hiện. Hoặc là chỉ cần ta với ngươi ở gần nhau là ta cũng có thể cảm giác ra! Một bên vừa tìm ngươi, một bên vừa tìm bảo a!

Người này nắm la bàn trong tay, đạp trên mặt biển quát:

- Sóng, lên!

Nhất thời, vô số cơn sóng phóng lên trời, lấy sóng chiếc thuyền. Người này đứng trên ngọn sóng, bắt đầu du hành trên biển!

Ở trong bí cảnh, cũng có không ít người tầm bảo, cũng không ít người đi ra, nhưng đều khác hướng. Có người đi về phía Nam Xuyên châu, có người đi về phía bờ biển, có người đi về Cực tây chi địa.

Mà ngươi đầu tiên rời khỏi bí cảnh chính là Kim Y Nhân. Sau khi đi một vòng quanh Vụ cấm hải mà không có chút thu hoạch nào, hắn liền rời khỏi, đi tới Nam Xuyên châu và các châu xung quanh tìm tòi.

Khi Kim Y Nhân trở lại Cấm Vụ hải thì sương mù kinh khủng kia biến mất không chút dấu vết, thậm chí là sương mù xám không tiêu tan kia cũng không thấy đâu. Sau khi Kim Y Nhân rời khỏi thì ở một chỗ bí mật, một chút cấm vụ bay ra.

- Hắn đi về phía Sở Nam, không rõ Sở Nam có thể qua khỏi cửa này hay không, nếu hắn không qua vậy ta đã uổng phí rồi. Nhưng chắc hẳn là Sở Nam qua khỏi được, mạng hắn rất lớn, sẽ không chết sớm như vậy.

Những điều này Sở Nam không hề hay biết. Sau khi cảm ngộ một tháng trong không gian thông đạo, hắn đã cảm ngộ không gian chi lực sâu hơn trước, mơ hồ còn chạm vào một chút quy tắc, nhưng vẫn chỉ là trăng trong nước, hoa trong kính, thấy được nhưng không chạm được!

- Nếu như có thể tiếp tục ở trong thông đạo không gian, vậy thì tốt rồi.

Sở Nam nói xong, nhưng không có bao nhiêu tiếc nuối. Hắn đã lấy được phương pháp luyện chế thông đạo không gian, đợi một thời gian sau, thu thập đủ tài liệu là có thể chế tạo ra. Còn hiện giờ, thông đạo không gian cũng đã biến thành một bộ phận để phục sát kẻ kia.

Lại tốn thời gian nửa tháng, Sở Nam đã bố trí vây quanh thông đạo không gian. Không chỉ là bên ngoài mà ở bên trong thông đạo không gian cũng được bố trí cẩn thận. Xong tất cả mọi việc, Sở Nam nói với Y lão:

- Nếu như người kia tới thật, các ngươi lập tức theo lộ tuyến khi trước trở về, đợi hắn tiến tới liền dẫn động trận pháp, trở lại đại lục Thiên Vũ. Mặt khác, ở phía đại lục Thiên Vũ ta cũng có bố trí, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi biết phương pháp thông qua.

- Được.

Sở Nam nhìn thoáng qua, nghĩ một chút, nói thêm:

- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, hãy theo chúng ta rời khỏi Cực tây chi địa!

- Không được!

Y lão lắc đầu:

- Ta phải làm để chuộc tội!

Dừng một chút, Y lão lại nói:

- Ta chỉ có một thỉnh cầu, chiếu cố Điệp nhi thật tốt!

- Ta hiểu rồi.

Y lão nghe vậy, nở nụ cười.

- Bảo trọng.

Nói xong, Sở Nam mang mấy người Cửu Vũ rời khỏi thông đạo không gian. Về tới đại lục Thiên Vũ, Sở Nam khôi phục diện mạo ở Thần Khí sơn, bố trí một đạo phục sát cuối cùng, trong lòng thì thầm:

- Việc nên làm ta đều đã làm. Cho dù không thể giết, thì nhất định cũng phải khiến ngươi bị lột da!

Tất cả bố trí của Sở Nam cho dù là giết Vũ Tổ cũng nắm chắc vài phần, nhưng đối mặt là một niệm chủng cường đại, ngay cả một phần hắn cũng không chắc chắn.

Nhưng Sở Nam không có uể oải, nói:

- Ta vẫn còn phát triển, sẽ có một ngày ta đủ khả năng!

Cùng lúc đó, người cầm la bàn, dùng sóng làm thuyền đi khắp phiến hải vực cũng không phát hiện dị động. Cho nên hôm nay hắn đã rời khỏi vùng biển, đi tới đất liền Cực tây chi địa!