Trong lúc nhất thời, Thủy Chi Hàn không hiểu Thần lai thủy hồn là ai, hắn chỉ trông thấy Chiến thần đang cầm côn xông tới, ngăn đường hắn chạy trốn. Thấy vậy, hắn vội vàng chuyển hướng, chạy về bên phải.
Mà Thần lai thủy hồn chính là đứng ở phía bên phải.
Khi Thủy Chi Hàn chứng kiến Thần lai thủy hồn, la bàn hắn mang theo chấn động kịch liệt, thậm chí là vang lên tiếng kêu chói tai. Thủy Chi Hàn hét lớn:
- Nghịch tặc, là ngươi…
- Nghịch tặc?
Thần lai thủy hồn rơi vào trong hồi ức, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra điều gì. Chỉ có điều giọt máu ở bụng hắn bắt đầu chuyển động, biểu hiện hắn đang rất tức giận, một cỗ khát vọng muốn cắn nuốt Thủy Chi Hàn xuất hiện.
Nếu bình thường gặp được Thần lai thủy hồn, phản ứng đầu tiên của Thủy Chi Hàn là muốn bắt Thần lai thủy hồn, hủy diệt. Nhưng hiện giờ có hai mối nguy cơ rất lớn đang tới gần, điều hắn muốn không phải diệt trừ nghịch tặc mà là trốn chạy, bảo vệ tính mạng.
Thủy Chi Hàn quay người về phía bên trái bỏ chạy. Sở Nam thấy vậy, hét lớn:
- Thiên Long hồn, đi ra! Minh ác thú, đi ra!
Lập tực, Thủy Chi Hàn liền thấy Thiên Long hồn đang điên cuồng gào thét trên không trung. Bên cạnh còn có một con động vật nhỏ thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng Thủy Chi Hàn cũng hiểu ba chữ ‘Minh ác thú’ đại biểu cho cái gì.
Sau khi Thiên Long hồn thông phệ Long Vũ Thần, lại tu luyện thời gian dài như vậy, thực lực mạnh hơn trước gấp trăm lần. Minh ác thú dùng tử khí của Sở Nam làm thức ăn, tốc độ phát triển càng nhanh hơn. Hiện giờ độc của nó lợi hại đến mức nào Sở Nam cũng không rõ.
- Hắn tìm từ đâu nhiều tay đấm như vậy?
Thủy Chi Hàn kinh ngạc, tuy nói hắn xuất ra toàn lực là có thể vượt qua. Nhưng chỉ cần hắn có chút trì hoãn là thanh côn, nắm đấm kia sẽ đánh tới. Theo phản xạ có điều kiện, Thủy Chi Hàn muốn thân thể dung nhập hư không, ý niệm vừa sinh ra thì Sở Nam liền nói:
- Cho dù ngươi dung nhập hư không thứ nguyên cũng không thoát khỏi lão tử đuổi giết!
Tiếng nói vừa ra, sấm sét đánh đầy trời!
Một tiếng hét này đánh tan ý niệm trong đầu Thủy Chi Hàn. Trong hư không thứ nguyên, hắn cũng không chiếm được thượng phong. Hơn nữa hắn không muốn hưởng thụ lại cảm giác năng lượng cuồng bạo nổ tung. Tuy nói rằng hắn có thể phá toái hư không, nhưng cũng cần có điều kiện, muốn bỏ qua hư không, hắn còn kém xa vạn dặm!
Thủy Chi Hàn nổi điên, hắn chưa từng bị một người tu vị thấp hơn chèn ép thảm như vậy. Liên tiếp mấy lần khiến hắn càng tức giận hơn, hắn không tiếp tục chạy trốn, mà dừng lại, quay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Nam, nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng bổn công tử không làm gì được ngươi sao?
Nói xong, Thủy Chi Hàn từng bước từng bước đi về phía Sở Nam, miệng nói liên hồi:
- Một tên Vũ thành nhỏ nhoi như ngươi có tư cách gì hung hăng càn quấy? Có thể sử dụng lôi đình thì rất giỏi sao? Cao thủ Lôi tộc thua Thủy tộc chúng ta nhiều vô số kể! Ngũ Hành thân thể thì giỏi lắm sao? Bổn công tử liền phá hủy Ngũ Hành thân thể của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn biến thành một tên phế nhân! Lực lượng thì giỏi lắm sao? Dốc sức liều mạng thì giỏi sao? Bổn công tử cũng biết dốc sức liều mạng! Hôm nay bổn công tử sẽ cho ngươi biết cái gì mới chính thức là hung hăng càn quấy!
- Vậy còn cái này?
Sở Thiên tế ra hai cái vòi rồng Niết phong, Âm Dương ngư xoay tròn, sau đó nổ tung. Thủy Chi Hàn đang muốn hạ chân phải xuống nhưng giờ trở nên rất khó khăn, hắn kinh hãi quát:
- Phong, lại còn là Niết phong, ngươi…
- Còn cái này nữa?
Sở Nam tế ra tử khí. Tử khí như sóng, đánh thẳng về phía Thủy Chi Hàn. Toàn thân Thủy Chi Hàn sợ run, chân phải muốn hạ xuống đạp mạnh mà bắn lên, lui lại về phía sau nửa bước, hai mắt hiện lên vẻ hoảng sợ:
- Tử khí, tử khí thật tinh thuần, không có khả năng!
Thủy Chi Hàn hoảng sợ, khí thế vừa ngưng tụ yếu xuống. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên trời, cuồng tiếu:
- Tiểu tử, bớt biểu diễn mấy trò mèo này trước mặt bổn công tử, ngươi còn quá yếu! Quả thực ngươi đã khiến bổn công tử kinh ngạc, Ngũ Hành thân thể thì không nói, lại còn có thể ngự lôi, ngự phong, ngự tử khí. Nhưng những điều này không có tác dụng gì đầu!
Thủy Chi Hàn tiếp tục bộ pháp khi trước, trong lòng suy nghĩ:
- Ta chưa từng nghe nói ai có thể thi triển nhiều loại năng lượng như vậy. Đây nhất định là kỳ ngộ của hắn! Bất luận như thế nào, bổn công tử nhất định phải chiếm được kỳ ngộ của tiểu tử này, nhất định!
Thủy Chi Hàn đi tới, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười âm hiểm. Hắn lựa chọn Sở Nam làm đối thủ không chỉ vì giờ phút này Sở Nam suy yếu nhất, hắn còn muốn đoạt bảo bối trong tay Sở Nam, dùng bảo bối đó ngăn cản Kình thiên chiến côn của Chiến thần, đồng thời giết chết tên nghịch tặc kia.
- Tiểu tử, lúc trước ngươi cắn nuốt nhiều năng lượng hư không như vậy, giờ cảm thấy dễ chịu chứ?!!
Đúng là hiện giờ Sở Nam vẫn chưa luyện hóa hoàn toàn năng lượng hư không thứ nguyên, cơ thể Sở Nam vẫn bị tạo thành tổn thương, nhưng Sở Nam vẫn nhàn nhạt nói:
- Thu thập ngươi, như vậy là đủ rồi!
- Cuồng vọng!
Thủy Chi Hàn thả ra tinh huyết, tế ra Thủy pháp tắc. Sở Nam chứng kiến Thủy Chi Hàn thả ra tinh huyết, mày kiếm dương lên. Thả ra tinh huyết chứng tỏ Thủy Chi Hàn muốn sử dụng đại sát chiêu, nói không chừng là sát chiêu mạnh nhất, lực công kích khẳng định sẽ tăng mạnh. Thủy Chi Hàn cảnh giới Vũ tổ, Sở Nam muốn chém giết đã tương đối khó khắn, nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn quỷ dị thì giờ khẳng định đã rơi vào tay Thủy Chi Hàn rồi.
Không bộc phát còn như vậy, nếu bộc phát sẽ khủng bố tới mức nào?!!
Sở Nam lý giải Thủy pháp tắc không phải sâu mức bình thường. Nhưng giờ khắc này hắn cảm nhận được pháp tắc của Thủy Chi Hàn có điểm không giống với lúc trước, nhưng Sở Nam không biết khác nhau ở đâu. Hắn cũng điên cuồng tụ tập áp súc lực lượng, Thủy Hỏa pháp tắc… Ngay cả năng lượng thần bí cũng được áp súc!
- Thủy pháp tắc, thế!
- Diệt thiên quyền!
Ầm, ầm…
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, Sở Nam thổ huyết, thân hình nhanh chóng lui về sau vài trăm mét, Thủy Chi Hàn chỉ lui lại bảy bước mà thôi! Lần thứ nhất Thủy Chi Hàn chiếm thượng phong với Sở Nam, vì vậy cuồng tiếu không ngừng:
- Tiểu tử, ngươi đã biết sự lợi hại của bổn công tử rồi chứ! Ha ha ha…
- Tiếp gia gia một côn!
Giọng nói Chiến thần vang vọng trong không gian, thân thể Thủy Chi Hàn giật mình một cái, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, lại tế ra Thủy pháp tắc. Thần lai thủy hồn, Thiên Long hồn, Minh ác thú đều di chuyển về phía Thủy Chi Hàn.
Lúc này giọng Sở Nam vang lên:
- Để cho ta tới!
- Lão đại…
- Để cho ta tới!
Giọng nói kiên định, Chiến thần nhìn chằm chằm vào lão đại thân thể đầy máu, thu hồi côn. Đám Thần lai thủy hồn cũng dừng lại, tạo thế sẵn sàng nghênh địch. Sở Nam lui lại trăm mét đúng là vì nguyên nhân năng lượng hư không thứ nguyên khiến hắn không tụ tập được quá nhiều năng lượng, uy lực của Diệt thiên quyền giảm bớt. Bằng không, cho dù là hắn không địch lại, cũng sẽ không chịu thương thế nặng tới vậy.
Sở dĩ Sở Nam bảo Chiến thần lui lại là vì hắn cảm thấy hứng thú với Thủy pháp tắc không giống bình thường kia!
Thủy Chi Hàn nghe Sở Nam nói vậy, sững sờ, sau đó cười quỷ dị, liên tục nói: