Rốt cục linh hồn xảy ra chuyện gì, Sở Nam ngay cả một hai phần mười cũng chưa hiểu rõ. Tuy rằng hắn từng nghiên cứu qua Hồn Ấn thủ, Hồn Ấn ngự, còn có cả Hồn Ấn Vô Cực của Sửu đạo nhân, cũng nghiên cứu qua bí kỹ Thâu hồn, nghi vấn không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm.
Trước khi Sở Nam bị Vạn hồn gào thét nhiếp, liền kết hợp bí kỹ Thâu hồn và Hồn Thủ ấn, không chút tiếng động dùng một phần sơn hồn thay đổi linh hồn bản thân.
Nhưng hiện tại Vạn hồn thôn phệ giống như có tri thức, lao thẳng tới linh hồn của hắn, sử dụng sơn hồn cũng không thể ngăn cản được. Hắn lại gọi ra kim hồm, mộc hồn, hỏa hồn, mặc dù có chút tác dụng, nhưng cực kỳ nhỏ bé, như muối bỏ biển, căn bản là không thể nào thay đổi được thế cục!
Nếu Thần lai thủy hồn ở đây, năm hồn tề tụ, tác dụng sẽ lớn hơn, nhưng hiện giờ năm hồn thiếu một!
Mặt khác, vạn hồn xâm nhập thân thể khiến cho năng lượng hư không thứ nguyên tàn sát bừa bãi hơn. Vốn thân thể Sở Nam đã dần dần thích ứng cỗ năng lượng bạo ngược kia, nhưng giờ chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, đau đớn tăng lên không chỉ gấp trăm lần, hơn nữa còn khiến Sở Nam vận dụng những loại năng lượng khác càng thêm khó khăn!
- Đừng vùng vẫy, cho dù ngươi dẫy dụa như thế nào cũng vô dụng! Mặc kệ ngươi có bao nhiêu linh hồn, cổ quái như thế nào, đều sẽ phải ngoan ngoãn trở thành chất dinh dưỡng của Thiên Hồn phiên!
Hồn Phiên lão tổ vừa cười dữ tợn nói, vừa nuốt đan dược khôi phục thân thể. Vừa rồi ngoại trừ tu vị bị thụt lùi, nắm đấm của Sở Nam cũng tạo thành tổn thương không nhỏ cho hắn. Hơn nữa Hồn Phiên lão tổ còn phát hiện trong thân thể xuất hiện một số quang điểm chưa từng thấy bao giờ, những quang điểm này đang phá hư huyết nhục của hắn.
Hoa Phương, Triệu Hữu, Hỏa Vô Song đều nhìn chằm chằm Sở Nam, nhìn vạn hồn đang hung hăng càn quấy trên không trung, trong lòng thầm tính toán. Mục tiêu trước mắt của chúng đều là Sở Nam, cứ để Sở Nam và Hồn Phiên lão tổ tùy ý đánh nhau, khiến họ lưỡng bại câu thương, trước khi Sở Nam chết, cố gắng dùng mọi khả năng tiêu hao thực lực Hồn Phiên lão tổ.
Tuy rằng Sở Nam đã mang lại cho chúng rất nhiều sự kinh ngạc, thậm chí khiến trong lòng chúng sản sinh cảm giác kiêng kị. Nhưng bọn hắn cũng không tin Sở Nam dưới tình huống này vẫn có thể sống sót, có thể chuyển bại thành thắng.
Hoa Phương thầm niệm:
- Quả nhiên Hồn Phiên lão tổ có thực lực chém giết võ giả cảnh giới Chân tổ. Đối mặt với một vạn hung hồn, da đầu ai cũng phải run lên. Hôm nay đã kết thù với Hồn Phiên lão tổ, nhất định phải thừa cơ chém giết, bằng không hậu họa khôn cùng!
Triệu Hữu nhìn Hồn Phiên lão tổ, hai đầu lông mày hiện lên vẻ nghi hoặc. Biểu hiện của Hồn Phiên lão tổ khiến hắn cảm giác được có điều gì không đúng.
- Rốt cục là có vấn đề gì?
Sở Nam nghiến chặt răng, không cho tiếng kêu hét từ cổ họng phát ra, linh hồn chui vào khiến cho từng khối cơ bắp phồng lên. Hồn Phiên lão tổ chứng kiến thảm trạng của Sở Nam, nhe răng cười, truyền âm cho Sở Nam:
- Tiểu tử, dây leo kia là vật gì? Nếu ngươi hiến vật kia cho lão phu, lão phu sẽ thả cho ngươi một con đường sống, như thế nào?
- Sau khi ta giao vật kia cho ngươi, ngươi sẽ giết ta, đúng không?
Giọng nói Sở Nam lạnh như băng, sắc mặt Hồn Phiên lão tổ tối sầm lại, trong mắt tràn ngập lửa giận. Hắn truyền âm cho Sở Nam, nhưng Sở Nam lại không truyền âm, cứ nói oang oang ra, khiến cho ba người khác đều nghe rõ.
Quả nhiên, sắc mặt Hoa Phương trầm xuống, trong lòng nghi hoặc:
- Vật kia? Là thứ gì? Vừa rồi Hồn Phiên lão tổ đòi hắn giao ra gì? Hồn Phiên lão tổ vẫn đang làm trò quỷ, sao lại phải úp úp mở mở vậy?
Triệu Hữu đột nhiên nghĩ tới điều gì, thu lại vẻ tươi cười, sau đó lại nhếch mép lên. Về phần Hỏa Vô Song vẫn là bộ dạng không thèm chú ý tới.
Hồn Phiên lão tổ nhìn biểu lộ ba người, gầm lên:
- Tiểu tử, cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn, không biết điều! Đối với kẻ không biết điều, lão phu chưa từng hạ thủ lưu tình!
Thiên Hồn phiên lại một lần nữa chuyển động quỷ dị, vạn hồn càng thêm hung tàn, thân hình Sở Nam chấn động kịch liệt, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống. Cảm nhận được cơn đau đâm thấu tin gan, Sở Nam không dám tiếp tục như vậy nữa, bằng không hôm nay hắn xong rồi!
Ánh mắt chuyển động, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
- Đã không phòng ngự được, vậy ta tiến công, ta liền nuốt! Ta nuốt được sơn hồn, mộc hồn, nuốt được kim hồn, hỏa hồn, sao lại không nuốt được vạn hồn?!!
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Sở Nam buông tha phòng ngự, tụ khởi toàn bộ năng lượng có thể ngưng tụ, xoay chuyển một vòng, nuốt vạn hồn vào trong thân thể nhanh hơn. Đám người Hồn Phiên lão tổ thấy vậy, không khỏi sững sờ, nghi vấn:
- Hắn đang làm cái gì? Đang tìm chết sao?
Hồn Phiên lão tổ cuồng tiếu.
- Tiểu tử, sức cùng lực kiệt rồi, giờ muốn được ăn cả, ngã về không sao? Hay là muốn sớm chết đi? Nếu ngươi muốn chết sớm, vật lão phu tiễn ngươi một đoạn đường. Sau khi ngươi chết, đồ đạc của ngươi cùng thuộc về lão phu!
- Có trò gì thì giở ra nốt đi, vạn hồn thì sao? Lão tử nuốt hết!
- Nuốt?
Bốn ngươi đều há hốc mồm. Hồn Phiên lão tổ nghe xong câu này, quên cả cảm giác đau đớn, giống như đang xem hài, ôm bụng cười sặc sụa:
- Ngươi muốn nuốt vạn hồn? Buồn cười chết lão phu rồi! Ngươi muốn nuốt thì cứ nuốt đi, lão phu muốn xem ngươi nuốt như thế nào!
- Âm Dương ngư, luyện… luyện… luyện… cho lão tử!
Sở Nam kéo toàn bộ linh hồn tràn vào trong cơ thể về đan điền. Lần này, áp lực của Âm Dương ngư tăng gấp đôi, tất cả năng lượng trong cơ thể Sở Nam cũng đều cung cấp cho Âm Dương ngư, không thừa thãi chút nào.
Có thể nói hiện giờ là thời khắc suy yếu nhất của Sở Nam!
Đám người Triệu Hữu cũng nhìn ra Sở Nam đang rất suy yếu, nhưng cũng không ra tay, chỉ chăm chú nhìn, chờ đợi thời khắc Sở Nam không chống đỡ nổi, ngã xuống! Cuồng đao Hoa Phương đã bắt đầu ngưng tụ năng lượng…
Vạn hồn cùng năng lượng hư không thứ nguyên hỗn hợp ở cùng một chỗ, bị Âm Dương ngư luyện hóa. Năng lượng hư không thứ nghiên đang không ngừng biến mất, nhưng những linh hồn kia dường như cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Trước mặt Sở Nam cũng không có biện pháp xử lí nào tốt hơn, chỉ có thể không ngừng nuốt.
Kỳ thật, giờ phút này Sở Nam đã ngừng suy nghĩ, giờ muốn dừng lại cũng đã không thể được. Càng ngày càng nhiều linh hồn xâm nhập, thân thể Sở Nam bắt đầu bành trướng lên, giống như khí cầu bị thổi lớn vậy.
Chỉ có điều, không phải toàn thân thể đều như vậy. Giống như tay phải của Sở Nam, ngoài ngón út, bốn ngón khác đều bành trướng mấy chục lần, nhưng ngón út không chịu chút ảnh hưởng, vẫn lớn như cũ.
Chỉ có mọt nguyên nhân, ngón út dung hợp bộ xương cốt kia!
Những vị trí dung hợp xương cốt như ngón út khác cũng đều không bị bành trướng!
Cũng chính bởi như vậy, thoạt nhín Sở Nam càng thảm hại, càng chật vật hơn.
Triệu Hữu thu lại vẻ tươi cười, lại sinh nghi vấn.