Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1553: Vây công sơn cốc



Bên trong Toả hải không bình bí cảnh có hai người đang bình luận:

- Triệu sư huynh, ngươi có cảm giác hay không được hai ngày nay trong bí cảnh có chút kỳ quái?

- Có cái gì kỳ quái?

- Dã thú!

- Dã thú làm sao?

- Sư huynh, ngươi còn nhớ rõ không? Hôm trước ta nói đi săn mấy con dã thú làm dã vị, kết quả là tìm cả buổi không thấy một con, không nói tới sư tử hổ báo các loại, ngay cả gà rừng thỏ rừng đều không gặp một con.

- Tiền sư đệ ngươi nói cái này ta thật đúng không nghĩ tới, những ngày này những địa phương chúng ta đi qua không ít, bất kể là trên trời hay dưới đất ngay cả một con dã thú đều không có gặp qua, coi như người từ bên ngoài đến tăng nhiều, dã thú thụ kinh cũng không phải vậy mới đúng.

- Đúng vậy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vị sư huynh mặc bạch y nói ra:

- Chẳng lẽ là có đại kiếp nạn, lũ dã thú bản năng xu lợi tránh hại, đã trốn đi đâu rồi chăng? Nhưng mà, tại bí cảnh này, sẽ không xuất hiện đại kiếp nạn gì mới đúng, như vậy chỉ còn một khả năng khác...

Nói đến chỗ này, trong ánh mắt hai người đã có nhiều hơn thần sắc tham lam.

Sư đệ dùng giọng điệu khẳng định nói ra:

- Dị bảo xuất thế, đúng là dị bảo khiến cho dã thú điên cuồng, vì thế mà chạy đi, cho nên...

- Chỉ cần chúng ta tìm được địa phương dã thú dũng mãnh đi tới, có thể tìm được dị bảo!

- Đúng.

Hai người cười vang vài tiếng, tại bí cảnh bắt đầu truy tìm tung tích dã thú.

Dã thú trong bí cảnh biến mất không chỉ có hai người họ phát hiện mà rất nhiều người phát hiện, thời điểm cả đám đang truy tìm tung tích thì Sở Nam vẫn còn đang cùng chữ "diệt" đầu tiên dốc sức liều mạng.

Dã thú hoạt động đại quy mô tự nhiên không thể nào che dấu được, mà những người này cũng không phải là hạng tầm thường, đa phần là kỳ nhân dị sĩ, các loại bí pháp cũng không ít, cho nên dưới cố ý tìm kiếm, không có phí bao nhiêu công phu bọn hắn liền men theo những dấu vết kia tìm được sơn cốc Sở Thiên Phong, Tử Mộng Nhân ở.

Những người này, kể cả đối với hai sư huynh đệ kia cấp thiết chạy tới sơn cốc, thân ảnh vừa hiện trên không trung liền có hai con chim sẻ (ma tước) bay tới phát ra tiếng kêu đánh thẳng tới hai người, vị Triệu sư huynh kia cười lạnh một tiếng:

- Hai đầu súc sinh mà cũng dám cản đường ta, chết đi cho ta!

Cũng không thấy Triệu sư huynh làm ra động tác gì mà hai con chim sẻ kia lại hoá thành hư vô, hai người lại tranh thủ thời gian chạy về phía trước. Lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, nhìn lại chỉ thấy chim sẻ phô thiên cái địa, phải có hơn mấy chục vạn con, tất cả đều một bộ không cần mạng hướng hai người đánh tới. Những đầu chim sẻ này có tốc độ cùng lực lượng đều không nhỏ.

Triệu sư huynh sắc mặt biến hoá, đương nhiên cũng chỉ là khẽ biến mà thôi, một vài con chim sẻ cũng còn chưa doạ nổi hắn, cho dù là trong bí cảnh này đã hạn chế thực lực của hắn.

Tiền sư đệ lại đại hỉ, nói:

- Triệu sư huynh, những con chim sẻ này không muốn sống vọt tới lại càng nói rõ trong sơn cốc có bảo bối tốt!

- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải đi vào trước, đoạt...

Lời Triệu sư huynh còn chưa dứt liền ngưng trệ, bởi vì thứ đang bay trên bầu trời đã không còn là chim sẻ nữa mà đủ loại phi điểu, quan trọng nhất là trong đó còn có diều hâu (lão ưng), đều một bộ không muốn sống.

- Động thủ, chúng ta ngạnh sấn (vượt qua)!

Triệu sư huynh rút kiếm ra, một mảng lớn phi điểu bị chém giết, hai người cấp tốc vọt tới, xông về phía trước đại khái vài trăm mét Triệu sư huynh đột nhiên cảm giác huyết dịch trong người biến động, bất quá chỉ rất yếu ớt. Triệu sư huynh cũng không có để ý tới bởi vì diều hâu trên bầu trời kia hai cánh khẽ vỗ liền có thứ gì đó rớt xuống. Triệu sư huynh nhìn lại liền thấy rõ đó chính là mãng xà, một màn này quả thực khiến cho Triệu sư huynh chấn kinh rồi:

- Diều hâu cùng mãng xà, hẳn là thiên địch a! Hiện tại như thế nào lại liên thủ với nào?

Mấy ngàn đầu mãng xà rơi xuống muốn đem hai người cuốn lấy, hai người lâm vào khổ chiến, huyết dịch dị động càng ngày càng mãnh liệt. Những người trên mặt đất chứng kiến dị trạng này trong nội tâm hơi kinh.

Mà, dị biến trên mặt đất so với trên bầu trời lại càng thêm doạ người, nhỏ đến con kiến, lớn đến con voi, tất cả đều cuồn cuộn vọt tới, mười mấy tên cường giả thấy vậy da đầu không khỏi run lên. Nhưng mà, tràng cảnh này lại càng kích thích tham lam của bọn hắn thêm nồng đậm.

- Có thể khiến cho tất cả dã thú đến thủ hộ, sẽ là phàm vật sao?

Đáp án tự nhiên là không rồi, cho nên bọn hắn từng người thi triển ra bí pháp, hướng về phía trước xông tới.

Trong những người này có mấy người không động, mấy người này chính là mấy người Sở Nam đụng phải trên hải vực, bọn hắn mặc dù biết trong sơn cốc không phải là dị bảo gì xuất thế nhưng mà bọn hắn cũng biết hơn phân nửa trên những người kia hẳn là có đồ vật bất phàm, ví dụ như đồ vật khống chế dã thú này, nếu bọn hắn thu được, có thể lợi dụng dã thú, bất kể là giết người, cướp của hay tầm bảo nhất định là có lợi.

Động tĩnh lớn như vậy người trong sơn cốc tự nhiên sớm đã biết, Hoa Phương cùng Hồn Phiên lão tổ giờ phút này đúng là có cảm giác hưng phấn nhưng mà Lâm Tuyết Nhiên Nhiên lại có chút bận tâm, Tử Mộng Nhân nói ra:

- Mẫu thân, trong sơn cốc có trận pháp Sở Nam bố trí, bọn hắn không xông vào được đâu.

Từ khi cùng Sở Nam thân mật cá nước xong Tử Mộng Nhân liền coi Lâm Tuyết Nhiên là "mẫu thân".

Cửu Võ nói:

- Bọn hắn muốn vượt qua đám dã thú này cũng là một việc khó, cho dù miễn cưỡng thông qua được thì thực lực dư lại cũng không còn bao nhiêu.

Lâm Tuyết Nhiên cười nhẹ một tiếng, vuốt vuốt tay Tử Mộng Nhân nói:

- Ta lo lắng chính là Nam nhi, không biết hắn hiện tại thế nào rồi.

- Mẫu thân, ngốc tử chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

Tử Mộng Nhân nói như thế nhưng lại đem tay của Lâm Tuyết Nhiên siết chặt lại, trong lòng của nàng cũng lo lắng không thôi, bởi vì Sở Nam nói qua với nàng, lúc này đây trùng kích Võ Thần chướng bích là sự tình nước chảy thành sông, dùng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng mà đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy hắn trở về.

Trên bầu trời, huyết dịch Triệu sư huynh mạnh mẽ sôi trào lên, còn không đợi minh bạch là chuyện gì thì thân thể lập tức rơi thẳng xuống dưới, Tiền sư đệ kinh hãi hô lên:

- Triệu sư huynh...

Ngay sau đó, Tiền sư đệ huyết dịch cũng sôi trào, thân thể rơi xuống, sau đó, mấy ngàn con mãng xà xếp thành núi chờ đợi bọn hắn.

Hai người bọn hắn sắc mặt trở nên âm trầm, nhưng cũng quyết đoán vô cùng, thổ máu huyết ra, bí pháp thi triển, lui về phía sau mấy ngàn dặm, đào thoát cục diện bị dã thú vây công. Triệu sư huynh hung hăng nói:

- Chết tiệt, nếu không phải ở trong bí cảnh rất nhiều thủ đoạn không thể dùng, ngay cả thân dung hư không cũng không làm được, nếu không ta sớm đã đem tất cả súc sinh này giết sạch.

- Triệu sư huynh, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?

- Đợi!

- Đợi?

- Đúng vậy, sự tình đã nháo tới mức này rồi, những người khác trong bí cảnh hơn phân nữa đã đuổi tới rồi, thời điểm ta tới bí cảnh thấy được Chí Độc lão tổ, nếu hắn đã đến rồi, nói không chừng có biện pháp, chỉ cần những dã thú này bị tiêu diệt, sự tình còn lại liền dễ dàng nhiều rồi.

Đang lúc nói chuyện, hơn mười người kia cũng cảm giác được huyết dịch khác thường, nhao nhao thi triển bí pháp lui lại, lòng còn sợ hãi mà phì phò thở. Đúng lúc này, Chiến Thần đã trở lại sơn cốc, chứng kiến tình huống này, không nói hai lời, vung Kình Thiên chiến côn lên, tiến hành đánh phá.