Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1645: Từ nay về sau, không biết sợ!



Thời điểm Trảm Dục, nhập dục mà chém!

Cùng Trảm Ai, Trảm Cụ cũng phải nhập cụ, nhập ai!

Nhưng Thất Tình ác nhân trước mắt căn bản không thể khiến cho Sở Nam sợ hãi, khiến cho tâm ý Sở Nam sợ hãi lại chính là chủ nhân Niệm Chủng trong Toả hải bí cảnh kia, tiếng rống to trước lúc Tử sắc lôi đình nhập thể, là Cấm Vụ trong Vụ Cấm Hải, là chủ nhân của chút ít xương cốt sưu tập được kia!

Nguyên một đám đại nhân vật không thể bảo là không cường đại, tự nhiên sẽ mang đến cho Sở Nam áp lực lớn lao, mặc dù đối với Sở Nam mà nói áp lực chính là động lực nhưng mà tại dưới trùng trùng điệp điệp áp lực thì khó tránh khỏi diễn sinh ra một ít ý sợ hãi.

Một ít sợ hãi bình thường còn không là cái gì, nhưng tại thời khắc mấu chốt, tí sợ hãi này sẽ lập tức được phóng phóng đại, thậm chí là rất có thể nguy hiểm đến tánh mạng!

Vừa vặn thừa thời cơ này đem sợ hãi chém rụng!

Sở Nam đám chìm trong sự sợ hãi, uy năng cười to Hỉ ác nhân thi triển ra bề ngoài thì bao phủ Sở Nam hoàn toàn nhưng một chút ảnh hưởng cũng không, chỉ là vẻ mặt sợ hãi càng ngày càng đậm, phảng phất nhấc lên ngàn con sóng kinh đào hãi lãng.

Ác ác nhân tự nhiên thấy được màn này tâm tư liền trầm xuống, quyết định thật nhanh, quát:

- Không cười lại sợ, ngươi đã sợ vậy để cho ngươi sợ thêm chút đỉnh, sợ đến tận cùng! Sợ đến chết!

Cụ ác nhân nghe lệnh mà hộc ra mấy ngụm máu, nhất thời trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi vạn phần, không chỉ trong ánh mắt Cụ ác nhân xuất ra uy năng mà còn có lông tóc của hắn, kể cả quần áo mặc trên người, hết thảy đều lộ ra vẻ sợ hãi!

Mà Sở Nam lại mặc kệ sợ hãi uy năng nhập vào cơ thể, vẻ sợ hãi kia so với Cụ ác nhân còn nồng đậm gấp trăm lần, kiếm kia trảm xuống mang theo kình phong đều lây dính hương vị sợ hãi, ngay cả Thần hồn cường đại đều bị xé rách, bộ dáng như muốn nứt toạc ra vậy.

- Lại thêm chút sức, khiến cho hắn sợ hãi mà vong!

Ác ác nhân lớn tiếng quát lấy, Cụ ác nhân dốc sức liều mạng xuất ra hết bổn sự, Sở Nam xác thực càng thêm sợ hãi nhưng là Ác ác nhân lại thấy rõ ràng Sở Nam sợ hãi rồi nhưng kiếm trong tay trảm xuống lại lộ ra vẻ quỷ dị, trong nội tâm thầm nhủ:

"Chẳng lẽ là còn kém một phần hỏa hầu, không đạt được loại hiệu quả một kiếm chém đứt?"

Lập tức, Ác ác nhân hô:

- Đừng quản hắn làm khỉ gió gì, một kích trí mạng, chém rụng người này trước rồi nói sau!

Dứt lời, thân ảnh bảy đại ác nhân thoáng hiện, toàn lực tấn công Sở Nam, không chỉ thi triển cảm xúc công kích mà còn tế xuất pháp bảo chém về phía Sở Nam, cũng ngay một khắc này Sở Nam sợ hãi đạt đến đỉnh phong!

Sợ hãi đến đỉnh phong, phong hồi nhất chuyển chính là không sợ hãi!

Sở Nam nhàn nhạt thì thầm:

- Ngã tâm hữu cụ, dĩ ngã nghịch chi ý, bá chi ý, dung thần hồn, tụ chư năng, Trảm Cụ!

(Trong tâm có sợ hãi, dùng nghịch ý, bá ý dung nhập vào thần hồn, tụ tập năng lượng, Trảm Cụ!)

Một kiếm chém xuống, uy năng sợ hãi mãnh liệt như sóng lớn trực tiếp bị Sở Nam chém thành hai nữa, như sóng lớn tràn tới khắp nơi, trong trận không còn ý sợ tràn ngập nữa. Lúc này, Cụ ác nhân đang tế ra một kiện pháp báo muốn đánh Sở Nam thân thể đột nhiên đại chấn, thổ huyết không ngớt, bay ngược về sau...

Sợ hãi bị chém rụng!

Từ nay về sau, không biết sợ!

Sở Nam cảm giác được tinh thần sảng khoái một trận, Thần hồn lúc trước muốn tan vỡ kia lại được rèn luyện một lần nữa, càng trở nên thêm cô đọng, Thần hồn càng thêm mạnh mẽ hơn nữa. Sở Nam tin tưởng, sau một trảm này, khi đối mặt với những đại nhân vật kia trong nội tâm sẽ không tiếp tục sản sinh ra ý sợ hãi nữa!

Biến cố đột phát khiến cho Ác ác nhân sắc mặt đại biến nhưng bọn hắn đã như cung lắp tên, muốn quay đầu lại đã là sự tình không thể nào, hơn nữa Ác ác nhân trong tâm vẫn không cam chịu cho nên hắn thổ huyết, tế ra bí pháp tấn công mạnh nhất của mình.

- Ta cũng không tin sáu người hợp chi lực lại không giết được ngươi, một cái Thiên Võ Thần.

Sở Nam tu vi hiện tại chính Thiên Võ Thần, đã ở biên giới đột phá, nhưng hắn ngược lại không có tận lực đột phá, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, chính là tu vi còn tại Võ Thần, Phá toái hư không!

Sở Nam ngưng lực tụ năng lượng, miệng quát:

- Còn chưa tới thời điểm các ngươi dốc sức liều mạng, cho nên, lùi ra cho ta!

- Diệt Thiên Quyền!

Một quyền phong vân động, kinh thiên địa, sáu đại ác nhân kinh hãi, kinh ngạc trước uy năng một quyền này. Rối rít dùng pháp bảo ngạnh kháng, sáu người hợp lực tấn công, cuối cùng mặc dù không bị thương cũng là bị bức lui ra ngoài!

Ác ác nhân tinh tường, nhìn bọn hắn không có bị thương nhưng kỳ thật lại đại thụ thương, khí thế của bọn hắn bị một quyền này đánh xuống hạ phong. Ác ác nhân rất muốn lần nữa giết đến nhưng cũng chỉ là trong suy nghĩ, bọn hắn còn phải dựa còn Thất Tinh Thất Tình Ác Sát trận.

Nhưng mà, Ác ác nhân không biết, một cái Diệt Thiên quyền vừa nãy cũng không phải là uy năng lớn nhất!

Ác ác nhân quát thẳng:

- Không sợ hãi, đây là một chuyện tốt, ngươi có thể cao hứng, có thể vui sướng, bất quá, xem bộ dáng ngươi có chút cao hứng không nổi, vậy hãy để Dục ác nhân xướng lên một khúc ca, khiêu vũ một điệu, như thế nào?

Tuy nghi vấn nhưng Dục ác nhân vẫn vặn vẹo lắc mông, từ trong hư không dần hiện ra, đối với Sở Nam cười nói tự nhiên, còn chưa nói ra một câu nhưng cái loại phong tình đã nhập vào cơ thể, nồng đậm một phiến thiên địa này rồi, sau đó, hai tay ôm lấy bộ ngực vĩ đại làm ra một bộ người gặp người thương, cặp môi đỏ mọng vô cùng mịn màng khẻ nhếch, ẩn chứa thèn thùng mà nói ra:

- Ca ca, ta lạnh quá...

- Ngươi xấu quá!

Sở Nam nhàn nhạt nói, ba chữ kia phun ra trực tiếp bình luận một màn diễn "Dục" của Dục ác nhân, Dục ác nhân có chút thất kinh, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng có người nói nàng xấu, trước mắt, vậy mà, vậy mà...

Dục ác nhân có một loại cảm giác muốn nổi điên, muốn phát điên.

Chỉ trong nháy mắt nhưng thay vào đó lại là một bộ cuồng dã, cười nói:

- Tiểu tử, hậu quả đắc tội mỹ nữ, rất là đáng sợ đấy.

Nói xong, dưới vô cùng dục vọng phủ xuống, đang có ý đồ hưng phấn ứng đối thì Cửu Võ đang trong cảm giác muốn cười to sắc mặt đã chuyển sang màu hồng!

Dục ác nhân bắt đầu khiêu vũ, bước liên tục nhẹ nhàng, bóng hình xinh đẹp lả lướt.

Thiên Lang hồn nói ra:

- Đây là khiêu vũ cái gì, còn không đẹp mắt bằng con sói cái trong nhà ta rung đuôi!

Vừa nói xong trên đầu Thiên Lang hồn lại bị vỗ một chưởng, tự nhiên là do Thiên Long hồn làm ra rồi, chỉ nghe Thiên Long hồn nói:

- Ngươi biết cái gì? Đây là nghệ thuật, nghệ thuật hiểu chưa? Một đầu lang vô văn hoá!

Thiên Lang hồn phiền muộn nhưng lại cười phụ họa Thiên Long hồn, giống như thấy có chút hưng phấn, la lớn:

- Như vậy chưa đủ nghiền, lại thoát một kiện, lại thoát một kiện, không đúng phải cởi sạch, toàn bộ cởi sạch, đấy mới thực sự là nghệ thuật!

Nghe Thiên Long hồn cùng Thiên Lang hồn bình phẩm từ đầu đến chân, Dục ác nhân thật sực có cảm giác múa không được, không phải là nội tâm của nàng không đủ cường đại mà là hai cái hồn thể kia hình như đã động tay chân gì đó làm tiết tấu của nàng bị cắt đứt, phá đi cái thế nàng.

Sở Nam không để ý đến, đã nhập vào bên trong buồn bã, bên trong Trảm Kỹ Kiếm Trảm phái nói tới Thất Tình chính là: hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh. Mà trước mắt là Thất Tình ác nhân lại là hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục.

Hai cái trước sau cơ bản đều giống nhau, một bi một ai thì có gì khác nhau đâu?

Sở Nam vừa nhập vào ai, Ai ác nhân lập tức có cảm giác.