Sở Nam đi thẳng về hướng có khói phát ra, vốn tưởng một lát sẽ đến.
Nào ngờ chỉ chốc lát này lại trọn vẹn hai canh giờ.
Đợi đến khi Sở Nam còn cách ánh lửa hơn trăm mét thì liền có một tiếng quát vang lên:
- Người nào? Đi ra!
- Lợi hại vậy sao?
Sở Nam kinh hãi, chuẩn bị thành thành thật thật mà đứng ra, để tránh đối phương hiểu lầm.
Thế nhưng còn chưa đợi Sở Nam đứng ra thì trong núi liền vang lên tiếng cười lạnh quanh quẩn khắp nơi, Sở Nam nhìn thấy tình huống này thì lại rút trở về, chăm chú nhìn về phía trước, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thì ra không phải nói ta!
Sở Nam vừa nhìn liền trông thấy một hán tử tinh tráng mặc Huyền Y đứng ở phía trước quát:
- Hai người các ngươi là ai?
- Ha ha ha…. Chúng ta là ai thì các ngươi sẽ biết thôi! Mau đem nữ nhân kia giao cho chúng ta!
- Hừ, chỉ bằng vào hai tên mới cấp bậc Võ Tướng các ngươi sao?
- Vậy là đủ rồi, quá đủ rồi, các ngươi mặc dù có năm người, ba người cảnh giới Võ Tướng, hai người là hậu kỳ Đại Võ Sư, thế nhưng…..
- Biết rõ là tốt rồi, nhanh cút khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí với các ngươi!
Hai người kia cười vô cùng đắc ý, lại nói:
- Muốn không khách khí với bọn ta? Các ngươi có thể sao? Các ngươi cứ thử xem, có phải toàn thân các ngươi có chút cứng đờ, tay chân cũng không nghe mình sai khiến phải không?
Nghe vậy, sắc mặt năm gã đàn ông đều đại biến, lập tức điều động nguyên lực, quả thật đúng như lời hai người kia nói, thân thể của họ căn bản không nghe bản thân sai khiến, một người trong đám vội quát:
- Ngươi đã làm gì chúng ta?
- Là bí độc của Vạn Độc Môn, Vô Ảnh Thiên Ma Tán, vô sắc vô vị, theo gió mà tán, nội trong hai canh giờ không thể cùng người khác giao thủ, nếu không thì độc nhập tâm mạch mà chết, loại độc này nếu không có giải dược độc môn thì không thể giải được!
Một thanh âm văng vẳng từ sâu thẳm vang lên, phảng phất như tiếng trời vậy.
- Nam Cung tiểu thư quả nhiên là kiến thức rộng rãi, không ngờ lại biết rõ Vô Ảnh Thiên Ma Tán của Vạn Độc Môn chúng ta như vậy.
- Cảnh giới Võ Tướng, lại có thể sử dụng Vô Ảnh Thiên Ma Tán, hai người các ngươi là trưởng lão của Vạn Độc Môn….
- Không sai!
- Vạn Độc Môn có năm vị trưởng lão, nghe nói Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão từ trước đến nay vẫn là Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu (*), Hỏa trưởng lão tính tình nóng vội, lời vừa nói ra hẳn là của Hỏa trưởng lão rồi, mà người còn lại thì chắc chắn là Phong trưởng lão rồi!
(*) Hai vị tướng Mạnh, Tiêu dưới trướng của Dương Duyên Chiêu (Dương Lục Lang) trong Dương gia tướng, tình cảm của hai người vô cùng thân thiết, cho nên mới dùng cụm từ Tiêu Bất Li Mạnh hoặc Mạnh Bất Li Tiêu để hình dung
Nghe thấy lời nói bình thản đó, trong lòng Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão đều dấy lên kinh ngạc, chỉ dựa vào điểm này mà nữ tử kia đã đoán ra bọn họ là ai rồi sao?
Sở Nam ở một bên nghe thấy vậy thì trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Nữ tử này cực kỳ cơ trí, hơn nữa lại rất trấn định, lúc này thế mà vẫn không hề hoảng hốt chút nào.
Chuyển ánh mắt nhìn về phía người nói chuyện, chỉ thấy một thân ảnh áo tím, dáng người uyển chuyển linh hoạt, trên đầu mang mạng che mặt, không nhìn rõ dũng mạo.
Tại đó, Hỏa trưởng lão lại quát:
- Ngươi đã biết lai lịch của chúng ta thì phải biết hôm nay sẽ có kết cục gì chứ? Ngoan ngoãn theo chúng ta đi!
- Xem ra Vạn Độc Môn các ngươi đúng là không muốn sống nữa, dám gây vào Nam Cung thế gia!
Đứng ở trước thiếu nữ là một người đàn ông, hắn nghiêm giọng quát, thế nhưng lại dẫn đến một tràng cuồng tiếu của hai người kia.
- Đợi giết sạch mấy người các ngươi thì còn ai biết là do chúng ta làm chứ?
Âm thanh nữ tử lại vang lên:
- Là Diệp gia? Hay là Phạm gia?
Hai người đều cả kinh, Phong trưởng lão liền thốt lên:
- Cái gì mà Diệp gia với Phạm gia, chúng ta không hiểu!
Hỏa trưởng lão lại nói:
- Đừng dài dòng với bọn chúng, nàng ta muốn kéo dài thời gian đó, nhanh bắt bọn chúng trở về rồi hãy nói!
Nói xong, hai người liền xông đến trước mặt, năm người đàn ông mặc dù trúng độc, thế nhưng vẫn nắm chặt binh khí, bảo vệ an toàn của nữ tử kia, người đàn ông thủ lĩnh liền hét lớn:
- Tiểu thư, người đi mau….
- Trần thúc….
- Tiểu thư, nhớ báo thù cho chúng ta là được!
- Vạn Độc Môn, Nam Cung gia sẽ nhớ kỹ món nợ này!
Âm thanh của nữ tử lạnh lẽo như băng, nhanh chóng quay người chạy đi, hướng nàng chạy không ngờ lại chính là hướng mà Sở Nam ẩn thân….
- Hỏa minh, nhanh bắt lấy ả, ngàn vạn lần không được để ả chạy thoát!
Phong trưởng lão vội vàng quát, Hỏa Minh lập tức đuổi theo hướng của nữ tử.
- Đứng lại cho ta!
Đúng lúc này, người mà nữ tử gọi là Trần thúc liền hét lớn một tiếng:
- Liệt Thiên Trảm!
Đồng thời, bốn người khác cũng hét lớn một tiếng.
- Hừ, Liệt Thiên Trảm? Hàn Minh Kiếm? Muốn dốc sức liều mạng sao? Chỉ bằng vào trạng thái của các ngươi bây giờ còn có thể tạo thành thương tổn đối với chúng ta ư?
Hỏa trưởng lão cuồng tiếu, lại nói:
- Các ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì ta sẽ tiễn các ngươi đi sớm một bước!
- Thôi Hồn Tán!
Hảo trưởng lão và Phong trưởng lão đồng thời bắn ra một đoàn sương mù, thân thể của năm người đàn ông liền có chút run rẩy, vũ kỹ của bọn hắn rốt cuộc cũng không thể xuất ra được, chỉ thấy cả đám người cứ như vậy ngã xuống đất mà chết.
Trong ánh mắt của Trần thúc bắn ra thần sắc kiên định mà hung ác, bộc phát ra một tiếng gầm lớn như dã thú:
- Bạo!
- Không hay! Bọn chúng muốn tự bạo đan điền! Mau lùi lại!
Phong trưởng lão hét lên, nhanh chóng lui về sau.
Chữ “bạo” vừa phát ra, thân thể của Trần thúc lập tức nổ tung lên, cứ như vậy tan thành từng mảnh.
Mà trong nháy mắt Trần thúc nổ tung thì trong miệng bốn người còn lại cũng vang lên chữ “bạo”.
Bùm! Bùm! Bùm….
Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, Phong trưởng lão và Hỏa trưởng lão đều bị hất văng lên trời, sau đõ ngã trên đất, y phục trên người của bọn họ đều bị rách nát, khóe miệng còn thổ ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị thụ trọng thương.
- Không thể tưởng tượng được bọn chúng lại quyết đoán như vậy, thế mà lại dám tự bạo đan điền, nếu không phải Vô Ảnh Thiên Ma Tán lợi hại, khiến bọn chúng không thể xuất ra toàn bộ nguyên lực thì chúng ta bây giờ đã chôn cùng bọn chúng rồi!
Hỏa trưởng lão oán hận gằn giọng.
- Trước hết đừng quan tâm bọn chúng làm gì, tranh thủ thời gian bắt nữ tử kia lại, nếu để ả chạy thoát thì Vạn Độc Môn chúng ta sẽ rước phải tai ương đấy!
Hỏa trưởng lão cực kỳ tự tin nói:
- Đúng vậy, nữ tử kia cũng trúng độc, chạy không được xa đâu!
Năm tên thủ hạ của nữ tử cùng chiến đấu với hai người kia chỉ diễn ra trong chớp mắt, mà lúc này thì nữ tử còn chưa chạy được năm mươi mét thì đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo….
Trên vẻ mặt lạnh nhạt của nữ tử đã xuất hiện chút kinh hoảng, nàng hiển nhiên biết rõ nếu như mình rơi vào trong tay Vạn Độc Môn thì sẽ đem đến cho toàn thể gia tộc Nam Cung gia tại họa rất lớn, bên cạnh đó còn có Diệp gia và Phạm gia….
- Nam Cung Linh Vân, còn chạy nữa thì chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!