Đang khi mọi người chuẩn bị ra tay bắt Sở Nam thì Lôi Nhụy lạnh giọng lên tiếng, nam tử áo vàng cười nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, lại có chuyện gì sao?
Lôi Nhụy nhìn về phía Sở Nam, giờ khắc này Sở Nam vẫn đang vẽ phù, đối với chuyện sắp phát sinh không có chút lo lắng. Mặc dù Sở Nam chuyên chú vẽ phù nhưng hắn vẫn phát hiện nam tử áo vàng đang tụ thế, chuẩn bị nhất kích tất sát. Ngoài ra, nam tử áo vàng tạo cho Sở Nam một cảm giác kỳ quái, không rõ từ đâu xuất hiện.
- Thi triển kế hoãn binh thì có ích lợi gì?!!
Phụ nữ trung niên vừa nói xong, lập tức chuẩn bị xuất thủ. Lôi Nhụy đúng là đang trì hoãn thời gian, mặc dù nàng đang suy nghĩ phong và lôi nhưng nhìn cảnh tượng Sở Nam vẽ phù hiện giờ thì nàng hiểu được Sở Nam đang trong thời khắc mấu chốt.
Ý đồ bị phá, Lôi Nhụy không hoảng, chỉ thản nhiên nói:
- Mọi người bắt Hắc ảnh đơn giản là vì muốn biết bí mật không gian dưới lòng đất, tìm được bảo tang Trận tông. Đúng vậy, Hắc ảnh quả thực biết một nơi rất quan trọng ở đây, nơi đó có thứ các ngươi muốn, ta cũng có thể mang các ngươi đi…
- Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó chính là ta không muốn nhìn thấy mụ già kia.
Đường đường là công chúa Lôi tộc lại bị mắng là hồ ly tinh, Lôi Nhụy không tức giận cũng khó, Lôi Nhụy lại chuyển hướng, chỉ vào nam tử áo vàng:
- Còn cả hắn nữa!
- Tiểu thư xinh đẹp, ngươi xác định không chỉ sai sao? Ta vẫn luôn giúp đỡ ngươi!
Nam tử áo vàng làm ra động tác vô cùng khoa trương, mặt hiện vẻ đề phòng, những lời này của Lôi Nhụy có lực sát thương quá lớn, những người xung quanh cũng không phải hạng lương thiện. Vì bảo tàng Trận tông, những kẻ hám lợi này có chuyện gì không dám làm?
- Đúng vậy, ngươi luôn giúp ta, giúp ta tạo thành địch nhân!
Lôi Nhụy cũng không phải dễ bị lừa dối tới vậy, một câu nói toạc ra, nam tử áo vàng nhún vai, buông tay, cười nói:
- Tiểu thư, đây là một hiểu lầm lớn.
Phụ nữ trung niên kia cũng bối rối, nàng cũng không phải quá ngu, nàng hiểu ý của Lôi Nhụy là thế nào:
- Mọi người không được nghe con hồ ly tinh này, mau bắt lại, tuyệt không để nàng ta chạy thoát.
Lôi Nhụy gằn từng chữ:
- Nếu như các ngươi không làm theo ý ta, vậy ta cũng khiến các ngươi không đạt được gì. Ta không những có thể khiến Hắc ảnh bỏ chạy, hơn nữa còn có thể hủy diệt Hắc ảnh, các ngươi không tin thì có thể thử một lần.
Lời này vừa ra, lão giả âm lãnh đã khóa chặt nam tử áo vàng, lạnh lung nói:
- Chém giết hai người các ngươi ít nguy hiểm so với việc mạo hiểm khiến Hắc ảnh bị hủy diệt nhỏ hơn rất nhiều!
Lão giả âm lãnh lên tiếng, những võ giả khác cũng thấy có đạo lý, rối rít gật đầu, sát cơ vừa rồi đều chuyển sang người người nam tử áo vàng. Trong mắt nam tử áo vàng hiện lên vẻ lo lắng thoáng qua rồi biến mất, cười nói:
- Ta tán thành giải quyết bà già kia, thậm chí không cần các ngươi ra tay, một mình ta cũng có thể chém giết. Nhưng tốt nhất các ngươi chớ nên động thủ với ta!
- Tiểu tử, không đến phiên ngươi quyết định?
Nam tử áo vàng nhìn một cái, cười nhẹ, nói với lão giả âm lãnh:
- Đám người kia không có bao nhiêu kiến thức, nói vậy ngươi có thể nói cho ta xem ngươi biết những gì sao?!!
- Cái gì?
Lão giả âm lãnh nói chuyện, giống như là có âm phong thổi qua, nam tử áo vàng thản nhiên nói:
- Càn Khôn tông!
- Càn Khôn tông?
Lão giả âm lãnh cau mày trần tư, Sở Nam chăm chú vẽ phù cũng trong lòng đại chấn, ngẩng đầu nhìn nam tử áo vàng. Nam tử áo vàng cảm thấy ánh mắt khác thường, có chút kinh ngạc, cười nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi hình như đã nghe tới Càn Khôn tông?
Sở Nam đâu chỉ nghe qua, hắn bị Huyền Hỏa Huyết Mãng nuốt vào bụng, có quan hệ với Càn Khôn tông. Càn Khôn tông là nơi mà sư phụ Ma Đạo Tử luôn muốn tìm về. Hắn đi nhiều nơi như vậy, thậm chí là tới đại lục khác nhưng cũng chưa hề nghe thấy một chút tin tức của Càn Khôn tông, nhưng hiện giờ lại nghe được có người nói ra ba chữ này!
Như vậy, Sở Nam đương nhiên không thể bỏ qua, trực tiếp hỏi:
- Ngươi là người nào của Càn Khôn tông!
- Đệ tử Càn Khôn tông!
Khi nam tử áo vàng nói những lời này, toàn thân tản ra vẻ tự tin, cảm giác thân là đệ tử Càn Khôn tông là một việc rất vẻ vang. Sở Nam ổn định tâm tình, tiếp tục vẽ Định thần phù văn. Hắn suy nghĩ cần thận cảm giác kỳ quái lúc trước, hẳn là vì cùng tu luyện Càn Khôn cửu chuyển!
Ngoài ra, Sở Nam trong đầu suy tư làm cách nào mới nhận được tin tức về Càn Khôn tông từ miệng nam tử này. Biểu hiện của nam từ này khi nãy chứng tỏ tuyệt đối sẽ không để hắn nhận được tin tức hữu dụng, nói không chừng còn hạ bẫy rập.
Phương pháp xử lý trực tiếp nhất chính là bắt lại, lấy máu huyết, sử dụng Sinh tử quyết khống chế, sau đó mang hắn đi tìm Tam Tằng Hồng Hồ, thi triển bí thuật Mộng chi nguyên, lấy được tin tức cần thiết!
Chẳng qua biện pháp này có hai chướng ngại. Thứ nhất, chung quanh không chỉ có mình nam tử áo vàng, hơn hai mươi người khác đều là cường giả Thần Tổ cảnh, hắn vừa ra tay lập tức sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Những người trong lòng có quỷ này muốn bắt giữ Hắc ảnh, mặc dù hắn có thể chém giết vài ba tên, nhưng hai mươi tên thì không được.
Thứ hai, nói thế nào mình cũng là đệ tử Càn Khôn tông, nếu thi triển thủ đoạn với hắn, ngày khác tìm tới Càn Khôn tông, nếu trong Càn Khôn tông có cao thủ bói toán, không cho mình trở về tông thì mình sao có thể giao phó cho sư phụ.
- Thôi, nếu hắn không quá mức thì cũng bỏ qua, nếu Càn Khôn tông đã xuất hiện thì cũng không cần dấu giếm nữa!
Sở Nam vừa nói, vận chuyển Càn Khôn cửu chuyển, một ngón chỉ ra!
Nam tử áo vàng thấy Sở Nam vươn ra một ngón tay, sắc mặt đại biến, bật thốt:
- Càn Khôn nhất chỉ!
Ngay lập tức hắn hỏi Sở Nam:
- Ngươi là ai? Tại sao biết vũ kỹ của Càn Khôn tông? Mau nói thật xem, có phải là ngươi giết đệ tử Càn Khôn tông chúng ta, sau đó cướp đoạt?
Nghe vậy, Sở Nam cau mày, một câu nói của đối phương đã chụp vào đầu mình một cái mũ. Đúng lúc này, lão giả âm lãnh sắc mặt biến đổi: