Bên ngoài Thiết Khí phường đã sớm biến thành thế giới của nước và lửa.
Hỏa diễm hắc sắc trên không trung phiêu đãng lượn lờ, sau đó nổ tung, bộc phát ra một làn sóng nhiệt cực lớn, sau đó âm thanh Phong lão đầu vang lên:
- Hắc Tâm Diêm Vương, Huyền Âm chi thủy của ngươi không bằng Tịch Diệt chi hỏa của ta đâu, nhận thua đi!
- Vậy sao?
Hắc Tâm Diêm Vương hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Lạc Thủy Tam Thiên Xích.
Âm thanh vừa dứt thì tại khoảng không bên trên Phong lão đầu xuất hiện một cái thác nước, cứ như vậy đổ ầm xuống Phong lão đầu.
Phong lão đầu không tránh không né, trực tiếp phóng ra một đoàn hỏa diễm vào trong Huyền Âm chi thủy đang đổ xuống, nơi nào Tịch Diệt chi hỏa hắc sắc đi qua thì nơi đó đều trở thành một màn sương mù.
Sắc mặt Hắc Tâm Diêm Vương không hề thay đổi, lạnh lùng thốt ra hai chữ:
- Ngưng kiếm!
Chỉ trong chốc lát, nước đổ xuống liền ngưng kết thành băng kiếm, hướng về phía Phong lão đầu rơi thẳng xuống.
- Hắc Tâm Diêm Vương quả nhiên có chút thủ đoạn, không ngờ có thể ngưng nước thành băng….
Phong lão đầu tán thán, thân thể né tránh, giao thủ của hai người càng lúc càng mạnh hơn.
Khu vực nơi này một bên thì cực nóng, một bên thì cực lạnh, người tại trấn Tự Do đã sớm tránh xa, không ít người nghi hoặc nói:
- Hai người bọn họ tại sao lại đánh nhau như vậy?
Thế nhưng, lúc lửa nước giao tranh thì lại có một người đang khoanh chân ngồi.
Người này chính là Sở Nam….
Sở Nam giống như không nhìn thấy tràng cảnh chiến đấu kinh tâm động phách, hắn đóng chặt hai mắt, chịu đựng đau đớn từ Tịch Diệt chi hỏa mà tu luyện, cả thân thể đều run rẩy kịch liệt.
Thế nhưng Sở Nam lại không lùi nửa bước.
Dựa vào kiên trì gần như điên cuồng, Sở Nam không biết tu luyện bao lâu, chỉ biết khi trên trời vang lên một tiếng nổ kinh thiên thì thân thể hắn mới ngã ra gục xuống đất.
Mà Phong lão đầu và Hắc Tâm Diêm Vương cũng đồng thời phun máu, sau đó bay ngược lui, tiếp đó hai người đồng thời ổn định thân hình rồi lại phóng về phía đối phương, thoạt nhìn có vẻ như không thể không phân thắng bại.
Đúng lúc này, Phong lão đầu thấy Sở Nam té xỉu ở một bên thì liền vội vàng kêu lên:
- Hắc Tâm Diêm Vương, dừng tay đã, tiểu tử kia ngã trên đất rồi….
Hắc Tâm Diêm Vương nhìn lại, thân hình vừa nhoáng lên đã đến bên cạnh Sở Nam, Phong lão đầu gần như cũng cùng xuất hiện tại trước mặt, chợt mở miệng nói:
- Tiểu tử này thật quái dị, người khác thấy hai chúng ta đánh nhau thì đều tránh đi thật xa, hắn thì ngược lại còn dám đi tới.
- Hắn là bị Tịch Diệt chi hỏa của ngươi gây thương tích.
Hắc Tâm Diêm Vương nói, ôm lấy Sở Nam muốn rời đi, Phong lão đầu thấy vậy lập tức ngăn cản.
- Hắc Tâm Diêm Vương, chúng ta còn chưa phân thắng bại, bằng vào cái gì mà dẫn hắn đi?
- Nếu hắn ở lại đây thì hắn chịu được Tịch Diệt chi hỏa của ngươi sao?
- Nói nhảm, ngươi cho rằng Tịch Diệt chi hỏa không hao phí nguyên lực sao, ngươi xem ta bình thường đều dùng hỏa diễm gì?
Phong lão đầu vội vàng nói.
Hắc Tâm Diêm Vương đang muốn đáp lời thì từ phía xa truyền đến một âm thanh:
- Hai người các ngươi đánh nhau, lão nương cũng không muốn xen vào, thế nhưng hủy phòng ở của lão nương thì không thể trách lão nương được.
Thanh âm này cực kỳ yểu điệu, thế nhưng cho dù là ai cũng có thể nghe ra được vẻ không khách khí trong lời nói đó.
Nghe thấy thanh âm này, Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu đồng thời quay đầu về phía Đông Nam nhìn một chút, chỉ thấy căn phòng nơi đó một nửa thì bị Tịch Diệt chi hỏa đốt thành tro tàn, một nửa khác thì lại bị băng kiếm đâm thành tổ ong.
- Cơ Tam Nương, chúng ta sẽ bồi thường, bồi thường ngươi một căn phòng khác!
Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu không ngờ lại đồng thanh nói.
- Bồi thường? Bồi thường nổi sao? Phòng của lão nương chỉ một cái cọc gỗ cũng giá mười viên hạ phẩm nguyên thạch!
Giọng nói của Cơ Tam Nương vô cùng bất thiện.
- Cơ Tam Nương, chỉ một cái cọc gỗ nát của ngươi mà đáng giá mười viên hạ phẩm nguyên thạch? Ngươi là ăn cướp à?
- Lão nương là ăn cướp đấy, thế thì đã sao? Một cái màn thầu có thể bán năm kim tệ, một cái búa có thể bán mười Tử Tinh tệ, vậy một cái cọc gỗ của lão nương không thể bán mười viên hạ phẩm nguyên thạch sao?
- Cơ Tam Nương, đừng cho rằng hai chúng ta sợ ngươi….
Hắc Tâm Diêm Vương ở bên cạnh nói, đem Sở Nam giấu đằng sau lưng.
- Các ngươi cho rằng lão nương sợ chăng? Hai người các ngươi đánh nhau cả buổi, nguyên lực cũng hao tổn không ít đúng không?
Cơ Tam Nương nhìn chằm chằm vào Sở Nam, lại nói:
- Phong lão đầu, hai người các ngươi đánh nhau là bởi vì tên tiểu tử kia?
- Không phải, ta mua trọng kiếm của Phong lão đầu, nhưng Phong lão đầu lại không chịu bán, vì thế mới đánh nhau.
Hắc Tâm Diêm Vương vội vàng phủ nhận, Phong lão đầu ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa:
- Lão già ta không muốn bán cho hắn!
- Các ngươi cho rằng não lão nương ngắn, là đứa trẻ ba tuổi chắc?
Cơ Tam Nương đi đến phía trước, chậm rãi nói:
- Để ta xem xem tên tiểu tử kia có gì kì quái, không ngờ lại có thể khiến hai người các ngươi động thủ.
Hắc Tâm Diêm Vương và Phong lão đầu đồng thời lui về sau, chỉ thấy vẻ mặt Cơ Tam Nương tươi cười, đằng sau bỗng nhiên mọc lên một bức tường đất, lại nói:
- Hắc Tâm Diêm Vương, đem tiểu tử kia giao ra, bằng không thì đừng trách lão nương không khách khí với ngươi!
- Chết!
Giọng điệu Cơ Tam Nương trở nên đanh lại, từ xa bỗng nhiên truyền đến một chữ “chết”, bỗng nhiên bức tường đất ầm ầm đổ xuống, sau đó lại mọc lên một cái cây lớn.
Vừa quay đầu nhìn lại, Cơ Tam Nương liền quát:
- Lãnh Diện Diêm Vương, ngươi!
Hắc Tâm Diêm Vương thấy huynh đệ của mình đến thì lập tức thở phào một hơi, Phong lão đầu cũng giống Cơ Tam Nương, vẻ mặt đều trở nên khó coi, trơ mắt nhìn Hắc Tâm Diêm Vương ôm Sở Nam đi về phía Lãnh Diện Diêm Vương.
Ánh mắt Phong lão đầu và Cơ Tam Nương lập tức trao đổi, sau đó đồng thời gật đầu một cái, ngăn cản Hắc Tâm Diêm Vương lại.
- Thế nào? Còn muốn động thủ?
Hắc Tâm Diêm Vương quát lạnh một tiếng!
Còn không đợi Cơ Tam Nương và Phong lão đầu trả lời thì trong không trung lại truyền đến một thanh âm:
- Náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu Kim Tuyệt ta chứ?
Âm thanh vừa dứt thì một đạo thân ảnh cũng từ không trung đáp xuống, hạ xuống giữa bốn người, mà cái cây lớn vừa rồi mới mọc cũng lập tức trở thành gỗ vụn, tiếng cười sang sảng theo đó vang lên:
- Chúng ta đã hai mươi năm chưa từng đánh một trận rồi, không bằng hôm nay đánh một trận đi?
- Được!
Lãnh Diện Diêm Vương quả nhiên lãnh khốc, nói chuyện càng đơn giản hơn, lập tức dẫn đầu lao về phía hậu sơn, những người còn lại cũng không hề để rớt lại phía sau, lập tức đuổi theo.
Đợi bọn hắn bỏ đi, người tại trấn Tự Do liền kéo đến, trên mặt người nào cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, thấp giọng nghị luận:
- Năm đại Võ Quân tại trấn Tự Do quả nhiên không phải tầm thường, tuyệt chiêu gì cũng xuất ra hết!
- Cũng không biết bọn họ lần này vì cái gì mà đấu với nhau?
- Nghe nói là bởi vì một tên tiểu tử mới vào trấn.
- Một tên tiểu tử? Chỉ vậy mà có thể dẫn đến tranh đấu của năm đại Võ Quân?
Lúc người ở đây thảo luận thì ở hậu sơn đã vang lên tiếng ầm ầm kịch liệt, đủ các loại màu sắc như hoàng kim sắc, thổ hoàng sắc, hắc sắc đều sáng rực lên, trên không trung hoặc xuất hiện một thanh cự đao, hoặc là lửa cháy đầy trời, hoặc là nước chảy thành sông, đánh vẻn vẹn tám canh giờ thì đỉnh núi đã bị nghiền nát mất một nửa, cho đến sáng sớm hôm sau thì cuộc chiến mới dần dần kết thúc.
Năm người ngồi lại thành vòng tròn, đều chật vật thê thảm, mà ở giữa năm người lúc này chính là Sở Nam đang nằm….