Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 7: Long Giác sơn



Lúc này Sở Nam cũng không hôn mê tiếp ba ngày nữa, lúc trời vừa sáng thì Sở Nam đã tỉnh lại.

Sở Nam lúc tỉnh lại, theo phản xạ có điều kiện liền muốn đứng lên tu luyện, nhưng Lam Thiểm vừa đúng lúc tiến vào chứng kiến cảnh này thì đôi mắt lập tức trở nên đỏ hồng, vội vàng nói:

- Nam nhi, chúng ta đừng luyện nữa, không thể luyện võ thì chúng ta còn có thể….

- Mẫu thân, người xem xem, bây giờ không phải ta vẫn tốt hay sao? Không xảy ra chuyện gì, đã hết đau rồi, thật đấy.

Sở Nam nhẹ nhàng nói, thế nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy, nhẹ giọng nói:

- Mẫu thân, ta đói bụng rồi….

- Ta sẽ lập tức đi lấy chút điểm tâm, có ngay đây…

Lâm Tuyết vội vàng chạy ra ngoài, Sở Nam lại luyện Diễm Hỏa Quyết, đau đớn kịch liệt lại lần nữa tràn khắp toàn thân, bởi vì Sở Nam luyện rất nhanh và cường độ mạnh cho nên đợi đến khi Lâm Tuyết đem điểm tâm đến thì Sở Nam đã lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Lâm Tuyết sửng sờ, nước mắt yên lặng chảy dài trên gò mà, trong lòng Sở Thiên Phong thở dài một tiếng, bưng một chén nước thuốc vào….

Cứ như vậy, Sở Nam vừa tỉnh dậy thì ăn một chút gì để lấp đầy bụng rồi lại lập tức tu luyện, cho đến khi cảm thấy đau nhức đến hôn mê. Cứ như vậy kiên trì, cho đến ngày thứ sáu, lúc Sở Nam lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại thì trong ánh mắt bỗng có chút nghi hoặc.

- Cứ tiếp tục như vậy thì cho dù ta luyện mấy trăm năm nữa vẫn chỉ là một tên phế vật, không thể cứ tiếp tục như vậy được, phải tìm phương pháp khác.

Sở Nam vắt óc suy nghĩ hết các loại biện pháp, cau mày suy nghĩ gần nửa ngày….

Đột nhiên, trong đầu Sở Nam hiện lên một đạo linh quang, trên mặt nở nụ cười, hắn nhớ rằng gia gia của Nhược Tuyết đã từng kể một câu chuyện, tại đại lục Thiên Vũ đã từng có một cường giả bởi vì tư chất cực kém, bị người ta sỉ nhục là phế vật, nhưng người đó lại không chịu được nhục nhã liền nhảy xuống núi tự vẫn, nào ngờ tự vẫn còn chưa thành lại tiến vào một cái hang động, trong hang động có một cây đầy trái màu hỏa hồng, người này sau khi ăn hết trái cây thì từ đó về sau liền thoát thai hoán cốt, tiến bộ thần tốc, chỉ mười năm đã từ cảnh giới Võ Sư đạt đến cảnh giới Võ Vương, sau đó đem những kẻ đã sỉ nhục hắn giết sạch để hả giận.

Những chuyện này cũng không phải quan trọng, quan trọng nhất chính là câu nói cuối cùng mà gia gia của Nhược Tuyết nói đó là trên thế gian này quả thật có rất nhiều Thiên Địa chí bảo như linh thảo, thần đan, thần dược tồn tại. Chỉ có điều những Thiên Địa chí bảo này đều sinh trưởng tại nơi không người, hoặc là tại đầm lầy bị sương mù độc khí bao phủ, miệng núi lửa thường xuyên phun trào hoặc vực sâu vạn trượng, hay thậm chí là dưới đáy biển sâu, đỉnh núi cao hoặc trong dãy núi,….

- Trong dãy núi! Trên đỉnh núi cao!

Sở Nam nhớ kỹ hai từ này, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đông Nam, ở hướng này có một tòa núi cao gọi là Long Giác sơn, bởi vì đỉnh Long Giác sơn giống như một con Long Giác cho nên mới gọi là như vậy, thế nhưng Long Giác sơn không phải là một tòa cô sơn, trái lại là một dãy núi lớn.

Ngày thường thì thôn dân của Bạch gia thôn cũng đến Long Giác sơn đi săn, hái thuốc,… Nhưng bọn họ lại không lên đỉnh núi, cùng lắm là chỉ đến giữa sườn núi, nghe nói trước kia đã từng có một thôn dân len lên đỉnh núi, kết quả bị một đạo thiên lôi bổ xuống đánh chết, sau đó chuyện này mới trở thành câu chuyện lưu truyền, càng truyền về sau càng khủng bố, đỉnh núi Long Giác sơn đã trở thành nơi cấm kỵ, không còn ai dám lên đó.

- Đỉnh núi của Long Giác sơn chính là nơi ít người lui tới, có lẽ có Thiên Địa chí bảo giúp thoát thai hoán cốt theo lời của gia gia Nhược Tuyết?

Ánh mắt của Sở Nam lóe lên, tiếp tục tự lẩm bẩm:

- Bất kể thế nào đi nữa thì ta cũng phải thử một chút, ta không thể làm phế vật cả đời.

Sở Nam là người luôn có tác phong nói là lan, vừa nghĩ đến chuyện này liền lập tức muốn xuất phát, Sở Nam liền đến Thiết Khí phường để kiếm một vài vũ khí vừa tay, dù sao thì dã thú và mãnh thú trên Long Giác sơn cũng không ít, vừa đi vào Thiết Khí phường liền gặp phụ thân đang chế tạo một mũi tên, Sở Nam liền gọi:

- Cha.

- Không luyện võ quyết sao?

- Hài nhi muốn lên núi đi dạo.

Sở Thiên Phong không nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản, chỉ nói:

- Mang theo cây cung kia và vài mũi tên, về sớm một chút.

- Vâng.

Sở Nam cầm lấy cùng, cầm thêm năm mũi tên nữa sau đó rời khỏi Thiết Khí phường, đến chỗ Lâm Tuyết nói:

- Mẫu thân, ta lên núi một chút rồi về.

- Nam nhi, thân thể của con….

Sở Nam cười cười nói:

- Mẫu thân, có lẽ ta đi một chút sẽ tốt cho cơ thể hơn.

Lâm Tuyết vừa nghe có lợi cho nhi tử thì liền không ngăn cản nữa, lại nói:

- Vậy con về sớm một chút, hãy nhớ, không được phép lên đỉnh núi.

- Vâng.

Sở Nam không muốn mẫu thân lo lắng cho nên cũng không nói thật, chỉ nhẹ nhàng đáp.

Lúc đến cửa thôn thì từ phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo:

- Sở Nam ca ca, người chờ ta một chút.

Sở Nam nhìn lại liền trông thấy Nhược Tuyết, Sở Nam chợt nghĩ đến mấy ngày qua mình chưa gặp Nhược Tuyết thì Nhược Tuyết đã đến trước mặt nói:

- Sở Nam ca ca, vết thương trên người đã ổn chưa? Những ngày qua ta cũng rất muốn đến thăm người, thế nhưng mẹ không cho, còn nói thôn trưởng….

Nói xong, Nhược Tuyết lại khóc.

Nghe vậy, Sở Nam liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngồi xổm xuống vừa cười vừa nói:

- Tiểu Nhược Tuyết, đừng khóc, nếu cứ khóc thì khó coi lắm.

Nhược Tuyết nghe xong liền không khóc nữa, sau đó từ trong túi áo móc ra hai trái trứng chim bằng ngón cái rồi nói:

- Đây là trứng vừa nấu xong, ta để dành cho ca ca….

- Nhược Tuyết, con làm gì thế? Còn không nhanh đi về!

Mẫu thân của Nhược Tuyết nhìn thấy con gái đứng cùng với Sở Nam thì lập tức quát lên, Nhược Tuyết lộ ra vẻ áy náy rồi nói:

- Sở Nam ca ca, ta….

- Mau về đi, bằng không thì mẹ của ngươi sẽ lo lắng đấy.

- Ừ, Sở Nam ca ca, buổi tối ta sẽ lén đến thăm người….

Nhược Tuyết nói xong liền làm một cái mặt quỷ, quay đầu chạy đi.

- Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.

Sở Nam cười một tiếng, đợi thân hình của Nhược Tuyết biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay người đi về phía Long Giác sơn.

Hai canh giờ sau, Sở Nam đứng trên sườn núi Long Giác sơn, hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, thầm nghĩ:

- Đoạn đường tiếp theo sẽ càng khó đi hơn rồi!

Từ chân núi đến giữa sườn núi bởi vì thường xuyên có người đến cho nên tương đối dễ đi, nhưng càng lên cao thì người lui tới càng ít, mà đường lại càng khó đi, thậm chí hai phần ba lộ trình căn bản cũng không có đường.

Sở Nam không sợ hãi, mục đích của hắn chính là đỉnh Long Giác sơn, hi vọng của hắn ở nơi đó, bất kể còn thể trở thành sự thật hay không thì ít nhất vẫn có chút hi vọng.

Một đường leo lên, xuyên qua rừng cây, bụi gai, chém dây leo, quần áo trên người Sở Nam đã bị cắt xé thành từng mảnh, tay cũng bị chảy máu, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể vốn vẫn còn hư nhược khiến cho mỗi bước bước đi của hắn đều không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút, bên tai còn mơ hồ truyền đến tiếng gầm thét của mãnh thú, vang vọng khắp núi rừng quả thật khiến người ta sợ hãi.

Nhưng lúc này đây, một trận gió núi lạnh lẽo thấu xương thổi qua thiếu chút nữa khiến Sở Nam từ trên cao rơi xuống. Sở Nam kinh hãi giật mình một cái, mồ hôi lạnh chảy đầm địa. Chỉ trong chốc lát thì trong núi vốn vẫn còn ánh sáng chiếu rọi bỗng nhiên trở nên u ám, sắc trời cũng dần tối đi.

- Không xong, trời sắp mưa rồi.

Sắc mặt Sở Nam lập tức đại biến.