Vũ Nương Thập Phu

Chương 67: Chính văn chương 07





“Bát Phương Các” – một trong bốn tiệm ăn xa hoa nhất ở Dương Châu, được trang hoàng tinh tế, thức ăn tươi ngon, buôn bán làm ăn không hề thua kém so với Túy Nguyên lâu của Long Khiếu Thiên. Nhưng không một ai biết người đã mở tiệm ăn này, chỉ biết chưởng quầy là một người trẻ tuổi, gọi là Hoa Phi. Nhưng mà ai đến cũng thấy được, hắn không phải là ông chủ thực sự
Một đoàn người vừa nghênh ngang vừa vui vẻ trò chuyện tiến vào Bát Phương các.
Chưởng quầy Hoa Phi lập tức tươi cười đón tiếp, Tinh Kim đã ngầm báo cho họ là đương kim cửu Vương gia sẽ tới.
Hoa Phi trông thấy đoàn người vừa tới, ai cũng tuấn mỹ bất phàm, âm thầm kinh hãi, dựa vào trang phục liền biết vị nào chính là Cửu vương gia, bởi vì trường bào của dòng họ Mộ Dung Linh Tuyền đều dùng hình ảnh hoa lệ, sợi chỉ nạm vàng. Hắn hôm nay mặc cẩm bào màu tím, đai lưng bạch ngọc, dây rũ xanh biếc, trên đầu đội ngọc quan, vô cùng tuấn tú. Trong khi đó, các nam nhân khác đều mặc quần áo bình thường, Phạm Thu Nham trung thành với màu trắng, đẹp như một trích tiên; Tinh Kim lại là màu đen, lãnh khốc tuấn mỹ; Nhan Nguyệt một thân màu tím, lãnh diễm tà khí; còn lại là Tư Đồ Dật, một màu xám tao nhã mà thanh cao.
Cơ nhi hôm nay mặc một bộ váy màu hồng thêu một đóa sen thật to, kỳ thật nàng không thích lắm nhưng Tinh Kim nói hôm nay là sinh nhật nàng, không khí nên vui tươi một chút cho nên nàng cũng phải gắng mà làm. Tuy nhiên trong mắt người khác, nàng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đi đường mà đỏ ửng giống một quả táo lớn, đôi mắt to đen láy đầy chính kiến, kiểu tóc vẫn nhẹ nhàng như nàng vẫn thích, nhưng mà lúc này trên tóc nàng cài một đóa mẫu đơn thật to màu hồng nhạt, có chút cảm giác phong tình. Tuy nhiên, tuổi nàng còn rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng thanh thuần, làm người ta cảm thấy cô gái nhỏ ấy sau này lớn lên nhất định rất nguy hiểm, tuổi còn nhỏ mà đã biết cách ăn mặc xinh đẹp làm động lòng người.
Hoa Phi đưa bọn họ vào nhã gian rồi rời khỏi, thầm nghĩ ngày hôm nay là ngày mấy nhỉ, mới buổi trưa mà buôn bán đã tốt vầy, bên kia mới có một nhóm mười mấy người vừa vào, nhìn là biết không giàu thì có quyền, gọi toàn món sơn hào hải vị, còn phòng kia có bảy tám người đi theo một vị công tử tuấn mỹ, gọi cũng toàn món thượng đẳng, hơn nữa bọn họ đều gọi phật nhảy tường, lẽ nào hôm nay là ngày hoàng đạo?
Bên trong phòng, Cơ nhi cười tủm tỉm nhìn Mộ Dung Linh Tuyền đang gọi món ăn hỏi “Vương gia, hôm nay ngươi mời khách hở?” Cơ nhi cười như ăn trộm.
“Ha ha, lẽ nào Cơ nhi muốn ăn cho bản vương lủng túi luôn?” Mộ Dung Linh Tuyền vẫn theo thói quen tự xưng bản vương.
“Hi hi, đâu có đâu, nếu Vương gia mời thì Cơ nhi ăn nhiều một chút, nếu như Tinh Kim mời thì ta ăn ít đi. Còn Phạm ca ca mời thì Cơ nhi cũng ăn nhiều, Nhan ca ca thì khỏi đi, Tư Đồ ca ca thì Cơ nhi không nở để hắn mời, hì hì” Lời nàng nói rất đáng đánh đòn, khiến mọi người dở khóc dở cười.
“Cơ nhi, ngươi muốn ăn cái gì thì gọi đi, Phạm ca ca không tin nhiều nam nhân thế này mà nuôi không nổi bụng nhỏ của ngươi” Phạm Thu Nham trả lời rất cưng chiều.
“Hi hi, biết Phạm ca ca tốt mà, vậy Cơ nhi không ngại nữa, ta phải đầu cá muối lớn nhất, vây cá tốt nhất, tổ yến thượng đẳng, đương nhiên mỗi người đều có phần, tiểu Lục đi theo ta lâu vậy vẫn chưa được ăn đồ tốt đúng không nè?” Cơ nhi nhìn tiểu Lục.
“A, tiểu, tiểu thư, tiểu Lục sao cũng được mà” Tiểu Lục lần đầu tiên ăn cùng nhiều người như vậy rất không quen, lại bị Cơ nhi trêu chọc nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn Vệ Gia Vệ Phong có vẻ rất tự tại, xem ra Vương gia đối bọn họ rất tốt.
“Gì mà sao cũng được, nữ hài tử phải đối xử tử tế với bản thân, hiện tại có tổ yến ăn thì phải bồi bổ, Vương gia nói xem đúng không?” Cơ nhi tựa người lên Mộ Dung Linh Tuyền khiến hắn đang mất hứng vì lời Phạm Thu Nham nói mà trở nên hài lòng hẳn.
“Đương nhiên là Cơ nhi nói đúng, Tinh Kim gọi món theo ý Cơ nhi ọi người đi, còn lại ngươi tự quyết đi” Cửu vương gia giao cho Tinh Kim.
“Vâng, Vương gia!” Tinh Kim lĩnh mệnh đi ra ngoài, Cơ nhi lập tức nói “Tinh Kim, ta cũng đi, ta muốn xem thử coi nguyên liệu của họ có thật tốt không” Cơ nhi sợ bọn họ là hắc điếm, bữa cơm đắt thế này phải tự kiểm tra mới ổn.
Các nam nhân đều bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải kệ họ rời đi, trong khi chờ đợi thì họ uống trà nói chuyện phiếm.
Mộ Dung Linh Tuyền lúc này rất khó chịu với Phạm Thu Nham, mở miệng nói “Phạm công tử hình như gia cảnh khá tốt, không biết quý phủ ở chỗ nào?”
“Ha ha, thưa Vương gia, Phạm mỗ chỉ là bình dân mà thôi, bốn biển là nhà” Phạm Thu Nham dĩ nhiên biết là Vương gia đang tức giận, nhưng mà hắn thích chiều ý Cơ nhi, mặc kệ Cơ nhi là ai, nàng muốn làm gì thì làm.
“À vậy sao? Lúc nãy Phạm công tử đưa ra là dạ minh châu, không biết Phạm huynh làm nghề gì?” Mộ Dung Linh Tuyền tuy nhỏ tuổi nhưng đâu có ngu.
“Ha ha, đó là do bạn Phạm mỗ tặng, mà Phạm mỗ không thích mấy thứ này nên sẵn dịp tặng Cơ nhi luôn” Phạm Thu Nham nhẹ nhàng trả lời khiến Cửu vương gia không nói gì được.
Tư Đồ Dật thấy Cửu vương gia có vẻ không vui liền cười nói “Phạm huynh, không biết nhiệm vụ Cơ nhi đưa cho đã làm xong chưa?”
“Hử, nhiệm vụ gì? Đàn ghi-ta sao? Sắp xong rồi, ha ha ha” Phạm Thu Nham nghĩ đến nhạc khí mới làm xong, vẻ mặt lập tức toả sáng.
“Không phải, là Cơ nhi nhờ huynh dạy nàng phương pháp điểm huyệt đơn giản nhất nhanh nhất.”
“À, ta, ta quên mất, làm gì có công phu nào vừa đơn giản vừa cấp tốc chứ?” Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Thu Nham nhất thời biến sắc, mấy ngày nay hắn vội vàng làm đàn ghi-ta nên hoàn toàn quên vụ này, “Tư Đồ huynh, chẳng phải ngươi đã cho nàng một quyển dạy điểm huyệt sao?”
“Ha ha, không dễ vậy đâu, chủ yếu phải giúp nàng nhận thức vị trí huyệt đạo trước, hôm bữa thấy nàng hỏi Tinh Kim nhưng hắn sao biết hết được chứ, cho nên ta nghĩ tặng nàng cái này.”
“Cơ nhi không có nội lực, học điểm huyệt sao được?” Nhan Nguyệt liếc mắt xem thường.
“Đúng vậy, nàng không có nội lực nha” Mặt Phạm Thu Nham lập tức rạng rỡ lên.
“Nàng không có nội lực nhưng vẫn học được khinh công, ngươi vẫn nên nghĩ cách đi, nếu tiểu nữ nhân này nổi giận thì mọi người sẽ gặp họa đấy” Tư Đồ Dật buồn cười nói.
“À, ta, ờm, khi về sẽ nghĩ lại, hay là trước tiên kiếm ít thuốc tăng nội lực cho nàng?” Phạm Thu Nham nhíu mày, hơi khó chịu.
“Thuốc tăng nội lực? Phạm huynh, ngươi nói tới linh dược à, đâu có dễ tìm vậy!” Nhan Nguyệt bực mình muốn chết, hắn còn làm không được mà tên kia nói dễ nghe thế.
Phạm Thu Nham bỗng nhiên quay sang nhìn Cửu vương gia, Mộ Dung Linh Tuyền giật mình nói “Ngươi, không lẽ ngươi biết đại nội đan trong hoàng cung hả!” Khuôn mặt tuấn tú khẩn trương.
“Hà hà, đúng vậy, một viên đại nội có thể tăng năm năm nội lực, Cơ nhi ăn hai viên là ổn” Phạm Thu Nham cười gian, xem ra là theo Cơ nhi lâu nên bị tiêm nhiễm rồi.
“Làm càn! Làm sao ngươi biết tới đại nội đan!” Mộ Dung Linh Tuyền tức giận đến đứng lên.
Phạm Thu Nham nâng mắt dựa vào lưng ghế lạnh lùng nói “Vương gia, mọi người nếu cùng biết Cơ nhi thì là bằng hữu, đừng bày ra dáng vẻ Vương gia, Phạm mỗ thấy không quen” Phạm Thu Nham bị hắn nhằm vào liên tục, tiên còn biết tức giận huống chi.
“Ha ha, hai vị bình tĩnh đi, Vương gia bớt giận, ngày hôm nay là sinh nhật Cơ nhi, bị nàng thấy sẽ không hay, Phạm huynh cũng chỉ nghĩ cho Cơ nhi thôi, hai người đừng tổn thương hòa khí” Tư Đồ Dật nhận vai người tốt, mà Nhan Nguyệt sắc mặt âm lãnh nhìn hai người nhưng trong lòng rất hoảng hốt, Phạm Thu Nham không thèm nể mặt Vương gia luôn, quá đáng sợ.
“Đại nội đan là Nam Úc thánh, hàng năm vua Nam Úc chỉ tiến cống hai viên, chuyện này ai cũng biết!” Phạm Thu Nham liếc sang Mộ Dung Linh Tuyền.
“Hừ! Ai nói hả, hàng năm vua Nam Úc tiến cống là sự thật, nhưng ngươi làm sao biết đại nội đan, hơn nữa còn là một lần hai viên?” Khí chất Vương gia của Mộ Dung Linh Tuyền bắn ra, đây có thể nói là bí mật hoàng thất, người này lại dám tùy tiện nói ra.
“Ha ha, đó là vì tại hạ và đại vương tử của Nam Úc là bạn tốt, năm kia tại hạ có qua Nam Úc, biết chuyện này là thường thôi” Phạm Thu Nham ngược lại nhìn hắn khó hiểu.
“Ngươi, ngươi đi Nam Úc làm gì?” Mộ Dung Linh Tuyền cảm thấy Phạm Thu Nham này càng lúc càng thần bí.
“À, Nam Úc có một loại tiêu, âm sắc thổi ra vô cùng dễ nghe, tại hạ đương nhiên muốn đi tìm hiểu” Phạm Thu Nham nhướn mày.
“Phạm huynh, ngươi thật đúng là một nhạc si” Tư Đồ Dật lắc đầu cười.

Tại hạ cũng chỉ có mỗi sở thích này, đau khổ nghiên cứu vài chục năm nhưng còn không bằng tiểu nha đầu Cơ nhi, thật sự qua1 xấu hổ” Phạm Thu Nham cũng buồn bực lắm mà.
“Cơ nhi biết rất nhiều thứ kỳ lạ, ngạc nhiên cổ quái, nàng mới mười bốn tuổi, các ngươi không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Nhan Nguyệt xen miệng nói.
“Quả thật rất kỳ lạ” Tư Đồ Dật tán thành.
“Hi hi…” Tiểu Lục đứng cạnh bỗng phì cười.
“Tiểu Lục, ngươi nói xem tiểu thư ngươi sao lại kỳ lạ thế hả?” Phạm Thu Nham liền tóm nàng.
“A, ta, ta không biết, tiểu thư mười một tuổi bị bán vào rất thảm, thường xuyên bị Họa Mi khi dễ, nhưng sau khi tỷ tỷ mất nửa năm nay thì đột nhiên trở nên lợi hại hẳn, trước đây rất nhát gan, giờ giống như thành người hoàn toàn khác vậy, nhưng mà tiểu thư hiện tại rất tuyệt” Tiểu Lục thành thật nói.
“Đột nhiên chuyển biến?” Nhan Nguyệt nhíu chặt hai hàng lông mày, “Không lẽ nàng ăn phải thất tâm hoàn?” Thần y tự giải thích.
“Ngươi mới ăn thất tâm hoàn, người ăn nó làm sao nhớ rõ chuyện trước đây chứ?” Tư Đồ Dật lập tức bật lại khiến Nhan Nguyệt khá xấu hổ.
Mộ Dung Linh Tuyền không thèm để ý cái này, khẩu khí khó chịu “Các ngươi không cần quan tâm Cơ nhi như vậy, nàng là nữ nhân của bản vương!”
“Hừ, sao không thử hỏi xem nàng có đồng ý làm nữ nhân của ngươi không, lẽ nào Cửu vương gia muốn cưới nàng làm Vương phi hả?” Phạm Thu Nham nghe xong khó chịu cả người.
“Ngươi!” Cửu vương gia nhất thời tức giận đến trợn mắt, Vệ Gia và Vệ Phong lập tức rút kiếm sẵn sàng đánh nhau.
“Phanh!” Cánh cửa bị đạp ra, Cơ nhi xanh mặt chạy vào thấy tình cảnh ben trong, vốn hơi bực mình nhưng liền nỏi giận nói ” Thế nào ta đây…không….ở, các ngươi quỡn quá hả! Sinh nhật này chắc cũng không cần nữa đâu.”
“Cơ nhi, xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Linh Tuyền kinh hãi, không còn tâm trạng đối đầu với Phạm Thu Nham.
“Xì, thế giới này thật nhỏ, lại để ta đụng phải tên yêu nghiệt chết tiệt kia” Cơ nhi đặt mông ngồi xuống uống nước hạ hỏa.
“Yêu nghiệt gì chứ, chuyện gì xảy ra?” Phạm Thu Nham liền quan tâm hỏi.
“Chính là tên yêu nghiệt chết tiệt trong Vũ hoa các, hắn cũng tới nơi này ăn” Cơ nhi tức giận đến há miệng.
“Làm sao vậy, hắn khi dễ muội à?” Trong lòng Phạm Thu Nham hơi hoảng nên vội hỏi, nhưng lại tự nghĩ sao đệ đệ lại tới đây, chẳng lẽ là Tây Phiền Vương đang ở đây?” Bởi vì ngoại trừ thám thính sự việc thì hôm nay hẳn Duẫn Nguyệt Trần không có thời gian rảnh.
“Tinh Kim, ngươi nói đi!” Mộ Dung Linh Tuyền hét to, khuôn mặt Liễu Tinh Kim đứng đằng sau càng đen.
“Là như vầy…” Tinh Kim không thể làm gì khác hơn là nói ra.
Hóa ra Cơ nhi đuổi theo Tinh Kim đi ra ngoài, bởi vì là nữ nhân nên nàng kéo cánh tay Tinh Kim, Hóa ra Tinh Kim sợ bị người thấy không tốt nên hai người hơi lằng nhằng trên hành lang, kết quả quả là cửa phòng nhã gian gần đó mở ra.
“Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là Cơ nhi cô nương, sao không đi tiếp khách mà ở đây lôi kéo nam nhân vậy?” Duẫn Nguyệt Trần khiến Cơ nhi sửng sốt, lời nói châm chọc phát ra từ miệng hắn, bộ quần áo màu đỏ đã được đổi thành màu đen, tóc dài cũng được quấn lên, một đôi mắt phượng yêu mị xếch lên, ánh sáng quạnh quẽ bên trong chớp động khiến Cơ nhi nhất thời như nhìn thấy Lương thiếu ở hiện đại.
“Ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Cơ nhi khủng hoảng trốn phía sau Tinh Kim.
“Nơi này là quán ăn, ngươi có thể tới, lẽ nào bản công tử không thể tới?” Ánh mắt Duẫn Nguyệt Trần bắn thẳng vào Cơ nhi, nữ nhân này có bệnh gì à, mình có đáng sợ dữ vậy hả? Cần gì phải né ta đến mức ấy. Thái độ của Cơ nhi rõ ràng đả kích kẻ rất tự tin vào ngoại hình như Duẫn Nguyệt Trần.
“Có thể, đương nhiên có thể, không quấy rầy nữa!” Cơ nhi lôi kéo Tinh Kim vội vã chạy đi, yêu nghiệt biến thái tốt nhất không nên chọc tới.
“Chậm đã!” Duẫn Nguyệt Trần gọi nàng lại.
“Các chủ muốn nói gì?” Cơ nhi tươi cười, không thèm tính toán với hắn.
“Đêm nay ngươi lên đài diễn xuất vậy chắc là sẽ bán thân rồi, Cơ nhi nhớ giúp ra giữ chỗ nhá” Duẫn Nguyệt Trần cố ý châm chọc nàng.
“Ngươi! Bản cô nương đã nói không bán thân! Tinh Kim, chúng ta đi, đừng để ý tên yêu nghiệt tâm thần này” Cơ nhi nổi giận.
Vẻ mặt Tinh Kim đã sớm âm lãnh, nam nhân này hắn không biết nhưng lúc sau cũng biết đây là Các chủ Vũ hoa các, nhưng hắn dám đùa giỡn Cơ nhi như thế khiến hắn rất bực mình, cho dù võ công mình kém hơn nhưng cũng rút kiếm, chuẩn bị liều mạng bảo hộ nữ nhân của mình.
“Có chút công phu mà cũng muốn bảo hộ nữ nhân này, ha ha ha, Cơ nhi, bản lĩnh ngươi ghê gớm thật, lừa một người được một người, nhớ kỹ, giúp bản công tử giữ chỗ, thêm ta cũng không khác lắm nhỉ?”
“Ngươi, đồ chết tiệt! Tinh Kim, đi, đừng để ý đến hắn!” Cơ nhi vội vã kéo Tinh Kim đang chuẩn bị xuất chiêu.
“Ha ha ha…” Duẫn Nguyệt Trần rất có thâm ý nhìn vào khuôn mặt tức giận của nàng, khiến Cơ nhi rất muốn đạp một cái trên mông hắn.
“Tinh Kim, đừng nóng giận” Cơ nhi thấy khuôn mặt Liễu Tinh Kim trắng bệch liền dễ chịu hẳn, nàng biết trong lòng Tinh Kim khẳng định không vui, nữ nhân của hắn bị vũ nhục mà hắn không thể bảo hộ nàng, trong lòng khẳng định khó chịu.
“Không, không tức giận, chúng ta đi gọi món ăn, hôm này là sinh nhật của nàng mà” Cả người Tinh Kim run lên, cưỡng chế bản thân mỉm cười nhìn Cơ nhi.
“Ừm, tốt, đừng để ý đến hắn” Cơ nhi nắm tay hắn đi gọi món, nhưng mà lửa giận trong lòng vẫn không xẹp được, thế giới này sao lại có nam nhân đáng ghét như vậy.
Mà hai người trở lại thì thấy bên trong khắc khẩu, trong lòng Cơ nhi đã phiền sẵn liền không kiềm được mà nổi giận.
Sắc mặt Phạm Thu Nham không tốt lắm, hắn không ngờ Duẫn Nguyệt Trần sẽ đùa giỡn Cơ nhi như thế, xem ra mình cần phải cho hắn chịu khổ thêm. Đệ đệ này sao thế nhỉ, hình như rất bất hòa với Cơ nhi.”
“Cơ nhi đừng tức giận vì loại người này không đáng” Nhan Nguyệt cũng chán ghét Duẫn Nguyệt Trần, bởi vì tên đó không nhận việc hắn đưa.
Ánh mắt Cơ nhi bỗng nhiên sáng lên “Nhan ca ca, ngươi có thể thuốc bột không?” Quỷ kế xuất hiện trong đầu Cơ nhi.
“Có chứ, há há, ta đi!” Nhan Nguyệt lập tức hưng phấn hẳn, lúc này có cơ hội xả giận thì mắc gì không xài.
Phạm Thu Nham căng thẳng hẳn, hắn biết Duẫn Nguyệt Trần nhất định là tới tìm hiểu về Tây Phiền vương, nếu như bị bọn Cơ nhi hạ dược thì đêm nay chạy về sẽ càng nguy hiểm, mình không thể để Cơ nhi làm vậy.
“Nhan huynh, hay là để ta đi cho!” Phạm Thu Nham nhìn Nhan Nguyệt mỉm cười.

“Được chứ, Nhan ca ca, ngươi để Phạm ca ca đi đi, võ công tên kia rất cao, ta lo cho ngươi lắm”Cơ nhi lập tức đồng ý.
“Vậy cũng được, Cơ nhi, ở đây có ba loại dược, hay là cho hắn thử hết đi” Nhan Nguyệt càng âm hiểm.
“Ý kiến hay, nhìn tên yêu nghiệt kia kêu khóc trước nhà vệ sinh bảo đảm sẽ rất hay, há há…” Cơ nhi cười gian.
Da đầu Phạm Thu Nham tê dại, khóe miệng Mộ Dung Linh Tuyền và Tư Đồ Dật cùng nhếch lên, cái này gọi là thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đụng nữ nhân, cầm ba bao thuốc bột Nhan Nguyệt đưa hắn, rùng mình một cái rồi ra khỏi cửa.
“Tinh Kim, đi theo dõi hắn đi” Mộ Dung Linh Tuyền bỗng nhiên nói ra.
“A, Vương gia có ý gì?” Cơ nhi ngạc nhiên, Nhan Nguyệt và Tư Đồ Dật cũng bị lời Vương gia nói làm giật mình.
“Người này rất kỳ lạ, hắn vừa nãy còn tranh chấp với bản vương, cứ theo lẻ thường mà nói thì chắc bay giờ cũng không phục đâu, huống hồ bản vương thấy sắc mặt hắn không phù hợp lắm, Tinh Kim cẩn thận một chút, đừng để hắn phát hiện.”
“Vâng, Vương gia” Tinh Kim nhìn khẽ Cơ nhi rồi lập tức xuất môn.
“Vương gia, lúc nãy các ngươi cãi nhau vì cái gì vậy?” Cơ nhi quay sang hỏi lại.
“À không, không có gì, chỉ là người này rất đặc biệt, hình như đối với mọi thứ đều hiểu rõ, trực giác bản vương thấy người này cũng không phải chỉ là một nhạc si như vẻ ngoài đâu.”
“Haiz, ra là vậy, chỉ cần hắn không hại chúng ta thì tốt rồi, Vương gia đừng đa nghi quá, Phạm ca ca thật ra là người tốt, không tin thì hỏi Tư Đồ ca ca đi.”
“Đúng vậy, tính tình Phạm huynh rất ổn, chí ít nửa năm qua thì ngoại trừ nghiên cứu âm nhạc hắn cũng rất ít rời khỏi Tuyết Viện, không hề có việc gì không thích hợp.” Tư Đồ Dật nói giúp cho Phạm Thu Nham.
“Bản vương chỉ hoài nghi mà thôi” Mộ Dung Linh Tuyền ngồi xuống.
“Thế nhưng làm vầy nếu bị hắn biết sẽ không tốt lắm nha” Cơ nhi hơi phiền lòng, nàng thích mọi người vui vẻ sống chung, không thích bị căng thẳng thế này, nàng không tin Phạm Thu Nham là người xấu, cho dù xấu thì cũng không liên quan tới nàng, chí ít hắn rất tốt với mình.
“Cơ nhi, nàng quá dễ tin tưởng người khác” Cửu vương gia sống trong hoàng cung, lớn lên trong cảnh người lừa ta gạt, đối với ai đều rất cẩn thận.
“Được rồi, bỏ qua đi, nói rõ xem các ngươi ầm ĩ việc gì vậy?” Cơ nhi không muốn mọi người không vui vì việc này.
“Ha ha, là Phạm huynh nói ngươi không nội lực, học xong điểm huyệt cũng vô dụng, nghĩ cách cho ngươi ăn đại nội đan nhưng chỉ có trong hoàng cung mới có, cho nên khiến Vương gia hiểu lầm” Tư Đồ Dật tóm tắt lại sự việc.
“A, có thể tăng cường nội lực bằng dược thật quá tốt, vậy phải làm sao mới lấy được nó?” Cơ nhi thật muốn biến thành nữ hiệp.
“Cơ nhi, đại nội đan là hoàng thất trân phẩm, Hoàng thượng tự mình cất kỹ, ngươi đừng mơ tưởng nó. Ý Phạm công tử giống như hắn có thể trộm được vậy, chẳng lẽ không biết hoàng cung cao thủ như mây sao, ngay cả Hoàng thượng cũng là nhất đẳng võ lâm cao thủ.”
“Vương gia, nếu Hoàng thượng cũng ăn đại nội đan vậy ngươi ăn chưa?” Mắt Cơ nhi lóe sáng hỏi.
“Nàng nghĩ có thể tùy tiện ăn đại nội đan à? Phải có người nội lực thâm hậu dẫn đạo mới được, nếu không sẽ gieo gió gặt bão. Ta nhớ Hoàng thượng cũng mới ăn hai viên thôi, bản vương chưa ăn vì Hoàng thượng nói không cần” Mộ Dung Linh Tuyền mếu máo nói.
“Xì, hắn là tên keo kiệt, gì mà không cần, trên giang hồ cao thủ nhiều như vậy, võ công Vương gia cũng không phải rất cao, rất dễ bị có hại, hoàng thất các ngươi chính là dối trá” Cơ nhi khinh bỉ.
“Cơ nhi nàng đừng nói lung tung” Mộ Dung Linh Tuyền đưa tay bịt miệng nàng lại.
Cơ nhi đưa tay đẩy tay hắn ra nói “Cái gì mà nói lung tung, ta nói sự thật thôi, nếu như ta có đại nội thì các ngươi đều có phần, Cơ nhi không hề hy vọng các ngươi ra ngoài bị người khác khi dễ, tự mình ăn không hết nhiều như vậy thì cất làm gì, đến lúc bị mốc meo thì Hoàng thượng sẽ hối hận, hắc hắc” Cơ nhi đổi trắng thay đen.
Mộ Dung Linh Tuyền chỉ có thể cười khổ nói “Cơ nhi, đại nội đan cũng không có nhiều đâu, tuy nói Nam Úc vương hàng năm tiến cống hai viên nhưng mới mấy năm nay thôi, Nam Úc vương nói vật liệu của nó rất quý trọng nên cũng không phải hàng năm đều làm được cho nên Hoàng thượng còn tối đa ba viên, nghe nói Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương cũng ăn một viên.”
“Cái gì, Hoàng hậu nương nương biết võ công?” Cơ nhi lên cơn tò mò.
“Có gì lạ chứ, nữ tử biết võ công khá nhiều, nhưng mà Hoàng hậu nương nương ăn xong đại nội đan xong hẳn là biến thành nhất lưu cao thủ, lúc trước Hoàng hậu nương nương muốn xin một viên cho Quốc cữu gia nhưng Hoàng thượng chưa cho” Mộ Dung Linh Tuyền mỉm cười nói.
“A!” Cơ nhi vừa nghe đến Quốc cữu gia thì kêu lên sợ hãi ” Vậy là quan hệ giữa Hoàng hậu và Quốc cữu rất tốt rồi”, Cơ nhi bắt đầu lo lắng, không khỏi nhìn sang Nhan Nguyệt và Tư Đồ Dật một chút.
“Ha ha, đương nhiên rồi, nếu không thì sao Quốc cữu gia có thể mỗi ngày rảnh rỗi ăn chơi đàng điếm chứ? Nhưng mà bản vương đã lâu chưa gặp hắn, trước về kinh vài ngày lại vội vã rời khỏi, đại khái là Hoàng hậu nương nương giao cho hắn làm gì đó.”
“Ngươi nói Hoàng hậu nương nương biết hắn đi đâu sao?” Trong lòng Cơ nhi kinh hoàng.
“Khẳng định thế, mỗi lần Quốc cữu ra ngoài đều nói với Hoàng hậu nương nương, như vậy mới có thể lấy tiền ở các cửa hàng bạc được” Lời của Cửu vương gia khiến sắc mặt Cơ nhi trắng bệch. Có lẽ Tinh Kim cũng không ngờ tới điều này.
“Cơ nhi, sao cá muối còn chưa đem tới nhỉ!” Nhan Nguyệt bỗng chuyển đề tài, hắn sợ Mộ Dung Linh Tuyền nhìn ra sắc mặt Cơ nhi không tốt.
Cơ nhi lập tức tỉnh người nói “Đúng vậy, ta sắp đói chết rồi, ta đi coi thử” Cơ nhi nói xong bỏ chạy.
“Ha ha, mấy món này đâu có xong nhanh vậy, nàng chắc là muốn ăn lắm rồi” Mộ Dung Linh Tuyền nhìn bóng lưng nàng cười lắc đầu.
Nhan Nguyệt và Tư Đồ Dật nhìn nhau toát mồ hôi.
Cơ nhi có chút hoảng hốt, đi qua hàng lang tới trong đại viện, cúi đầu nghĩ lung tung đụng vào người khác.
“Ai nha!” Cơ nhi đụng phải người lui về phía sau một chút, ngẩng đầu nhìn là một vị nam tử trung niên cao to đang mỉm cười nhìn nàng.
“Tiểu cô nương, bước đi sao không nhìn đường vậy?” Giọng nam tử trung niên trầm thấp hồng, rất dễ nghe.
“A, xin lỗi, ta, ta đang suy nghĩ chuyện tình, thật vô ý quá” Cơ nhi vội vã nghiêng người tránh qua.
“Ha ha” Nam tử cao lớn cười rồi đi qua bên người nàng, đằng sau đi theo một nam tử trẻ tuổi nhỏ hơn người trước một phần ba, áo choàng dài, đôi mắt yêu dị, môi đỏ mọng no đủ, khuôn mặt so với Cơ nhi không lớn hơn là bao, thân thể đơn bạc không tả nổi, trường bào thêu hoa bạch sắc, bên hông là đai lưng xanh lam, eo nhỏ muốn bằng Cơ nhi, trời ạ, đây là là nam nhân sao?”

Nam tử trẻ tuổi cũng nhìn Cơ nhi mỉm cười, cư nhiên có sự quyến rũ động lòng người không nói rõ khiến Cơ nhi ngây ngẩn cả người, cứ thấy hắn giống một yêu tinh.
Hai người mới vừa đi qua, Cơ nhi liền thấy Duẫn Nguyệt Trần yêu nghiệt cũng đi tới phía này, cảm thấy hoảng hốt lập tức chui vào phía sau lùm cây cao, nàng cũng không muốn tự chọc vào tổ kiến lửa.
Yêu nghiệt đi tới rất chậm, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, Cơ nhi nghĩ thầm lẽ nào hắn đang theo dõi hai người kia?
Đột nhiên Phạm Thu Nham từ bên kia về phía hắn, miệng còn hơi ho khan, Cơ nhi thắc mắc không lẽ hắn bị tiêu trong phòng bếp văng vào à?
Yêu nghiệt đi đằng trước bỗng nhiên quay người lại, mặt không biểu cảm, khóe miệng Phạm Thu Nham lộ ra nụ cười nhạt, chậm rãi đi tới.
Trời ạ, không nhẽ hai người họ biết nhau sao, hình như là vậy, Phạm ca ca từng tới Vũ hoa các nhưng ho khan vầy là chào hỏi à? Trong lòng Cơ nhi có cảm giác khẩn trương khó tả, nàng hơi sợ hãi.
Yêu nghiệt nhìn Phạm Thu Nham đi tới, đang lúc Cơ nhi nghĩ hai người sẽ chào nhau thì yêu nghiệt xoay người đi mà Phạm Thu Nham đi sang hướng khác, Cơ nhi liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra yêu nghiệt chỉ là nghe thấy tiếng chân thì xoay người nhìn thôi.
Liễu Tinh Kim lén lút xuất hiện, Cơ nhi thấy lông mày hắn nhíu chặt, sợ là giống y hệt mình, vừa sợ vừa thất vọng rồi.
“Ti ti….” Cơ nhi chào hắn nghe y hệt như rắn đuôi chuông khiến Liễu Tinh Kim giật mình, nhìn sang là Cơ nhi mới tỉnh hồn chạy sang.
“Cơ nhi, nàng làm gì ở đây?” Tinh Kim khó hiểu hỏi.
“Ta ra đây nhìn hai người, mới vừa rồi tránh yêu nghiệt nên trốn ở đây, thế nào, có thấy Phạm ca ca có gì khác thường không?” Cơ nhi hồi hộp hỏi.
“Còn chưa thấy gì, nhưng mà hắn vẫn chưa đi phòng bếp, ta không biết hắn muốn làm gì nên đang theo dõi” Tinh Kim nhíu mày.
“Sợ là vừa đúng dịp rồi, hắn đang đi phòng bếp đấy, chúng ta đi nhìn xem” Cơ nhi biết hướng Phạm Thu Nham đi chính là phía bếp.
“Được, vừa vặn có thể hối đồ ăn” Tinh Kim liền kéo nàng đi.
Hai người tới phòng bếp thì vừa lúc Phạm Thu Nham đi ra, thấy bọn họ thì kinh ngạc hỏi ” Cơ nhi, hai người tới làm gì?”
” Ta sắp chết đói nên kiếm gì ăn trước, Phạm ca ca bỏ thuốc chưa?” Cơ nhi lập tức hỏi.
“Rồi, tìm thực đơn tốn chút thời gian, đồ ăn cũng vừa làm xong, hắc hắc” Phạm Thu Nham cười gian xảo khiến Cơ nhi sửng sốt.
“Ha ha, vậy là tốt rồi, Tinh Kim huynh nhanh đi thúc dục bọn họ đi, muốn chết đói thọ tinh là ta sao?” Cơ nhi quay sang Tinh Kim nói.
“Hảo” Tinh Kim nhìn nàng cưng chiều đi vào phòng bếp.
Phạm Thu Nham kéo tay Cơ nhi rời khỏi, đi tới chỗ lùm cây lúc nãy, Phạm Thu Nham nở nụ cười quyến rũ quen thuộc, kỳ thật lúc nãy Liễu Tinh Kim đi theo một chút thì hắn đã phát hiện, đương nhiên cũng thấy góc váy hồng của Cơ nhi, trong lòng đang suy nghĩ chắc là bọn hắn đang nghi ngờ mình rồi.
“Phạm ca ca, ngươi và Vương gia có chút hiểu lầm, ngươi đừng so đo nha, Vương gia tuổi còn nhỏ nên nhường hắn chút nha” Cơ nhi đột nhiên ngẩng đầu thỉnh cầu hắn.
“Ha ha ha, Cơ nhi yên tâm, Phạm ca ca sẽ không tính toán với hắn, nhưng mà hắn không cho ta quan tâm Cơ nhi thì khó mà làm được” Ánh mắt Phạm Thu Nham sáng quắc, bàn tay to nắm chặt tay nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần mỹ của Cơ nhi khiến tim hắn bỗng đập nhanh hơn, biết là Cơ nhi có Tinh Kim nhưng mà hắn không vội, giống như đệ đệ đã nói nàng sẽ không thuộc về một người nam nhân, hắn có thể chờ, trước phải khiến Vương gia và Tinh Kim trở mặt đã.
Cơ nhi sửng sốt, sau đó đột nhiên ý thức được chuyện gì thì liền đỏ mặt, vội vã giãy khỏi tay hắn nói “Phạm ca ca đối với Cơ nhi tốt Cơ nhi biết, nhưng mà không thể thích Cơ nhi nha, Cơ nhi là người đã có phu rồi” Cơ nhi không muốn tiếp tục xấu hổ nên liền quay về phòng.
“Ha ha, biết biết, haiz, Phạm ca ca không có may mắn đó nhưng bù lại có Cơ nhi dạy ta nhạc luật, nếu không thì buồn chết mất”Phạm Thu Nham cười nói sang sảng.
“Phạm ca ca đáng ghé quá, lại trêu Cơ nhi rồi” Cơ nhi đấm nhẹ lên vai hắn.
“Ha ha…” Xấu hổ giữa hai người liền biến mất, vui vẻ về lại phòng.
Mộ Dung Linh Tuyền thấy hai người cười nói đi vào thì hơi khó chịu, khuôn mặt tuấn tú liền trầm xuống, hắn hoàn toàn không có hảo cảm với nam nhân này.
Nhan Nguyệt và Tư Đồ Dật thấy Cơ nhi tươi cười vui vẻ liền yên lòng.
“Vương gia yêu quý đừng nghiêm mặt nữa, hôm nay là sinh nhật Cơ nhi mà, hôn Cơ nhi một cái chúc mừng nào” Cơ nhi đưa mặt qua cọ cọ.
“A” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh Tuyền đỏ lên đầy vẻ ngượng ngùng, nhìn rất tương xứng với tuổi của hắn.
“Tới đây tới đây..” Cơ nhi nhõng nhẽo với hắn, mọi người thấy mặt Mộ Dung Linh Tuyền càng lúc càng đỏ thì đều cười ha hả.
“Vương gia không hôn thì đừng hối hận nha! Tư Đồ ca ca tới đi, hôn Cơ nhi mừng sinh nhật nào” Cơ nhi lập tức đưa mặt tới gần Tư Đồ Dật.
“A…” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Dật cũng lập tức đỏ lên.
“Ha ha ha… Các ngươi sao lại nhăn nhó vầy, đây là hôn mừng thôi mà còn chạy đi đâu hả, Phạm ca ca, ngươi tới đi!” Cơ nhi vừa cười vừa đi tới trước mặt Phạm Thu Nham.
“Được, Phạm ca ca cũng không khách khí, mặt Cơ nhi thật non mềm nhìn chỉ muốn cắn thôi!” Phạm Thu Nham tự nghĩ mình như ca ca, không khách khí đưa môi sang hôn lên mặt Cơ nhi một cái. Trời biết trong lòng hắn có bao nhiêu hồi hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng khiến tâm hắn kích động vô cùng, chỉ muốn hôn thêm mấy cái.
“Ha ha, cảm tạ Phạm ca ca, chụt~” Cơ nhi hôn lại hắn, điều này làm cho Phạm Thu Nham đỏ mặt, thật sự không nghĩ tới có lễ nghi như vầy.
“Nhan ca ca, hôn một cái đi~” Cơ nhi nhào tới trước mặt Nhan Nguyệt.
“Chụt~”Nhan Nguyệt đỏ mặt hôn nhẹ nàng hôn một cái, sau đó đôi mắt lóe lên cuối thấp đầu xuống cho Cơ nhi hôn.
“Vương gia! Có muốn hôn hay không? Hì hì” Cơ nhi bướng bỉnh nhảy về trước mặt Mộ Dung Linh Tuyền, khuôn mặt Cửu vương gia đầy thâm tình, rốt cuộc hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ nhi, Cơ nhi lập tức ôm hắn hôn một cái thật kêu.
“Tư Đồ ca ca, tới phiên huynh đi” Cơ nhi không buông tha bất kì ai.
Lúc này Tư Đồ Dật cũng bạo gan hôn Cơ nhi một chút, Cơ nhi vui vẻ nhìn mọi người nói “Chúng ta đã có duyên biết nhau thì nên tương thân tương ái, chúng ta chính là người một nhà, Cơ nhi là muội muội của mọi người cho nên các ngươi làm ca ca phải thương Cơ nhi, chiều Cơ nhi, nghe lời Cơ nhi, hi hi, có được không?”
“Tiểu nha đầu ngươi, thật sự là muội muội thì tốt rồi” Tư Đồ Dật cười nói, đáng tiếc bọn họ sợ là không ai coi nàng như muội muội, nàng rõ ràng là một tiểu yêu tinh mê hoặc nam nhân.
“Gì chứ, thân muội muội chưa chắc tốt bằng Cơ nhi đâu” Cơ nhi chu miệng.
Lúc này Tinh Kim trở về, đằng sau là mấy tiểu nhị bưng đồ ăn.
“Òa, mau mau, ta sắp chết đói rồi” Nước miếng Cơ nhi đều muốn chảy xuống.
“Ha ha ha…” Tất cả mọi người nhìn vẻ đáng yêu của nàng mà cười to, trong nhà có nàng thật là vui.
Ăn bữa cơm hết hơn một nghìn lượng bạc nhưng mà lông mày Mộ Dung Linh Tuyền không hề nhăn chút nào, nhìn Cơ nhi vui vẻ thì hắn không tiếc gì.
Sau khi ăn xong, đoàn người chậm rãi rời nhã gian, Cơ nhi xoa bụng mình nói “Làm sao bây giờ, ăn no quá thì tối chắc không nhảy nổi quá.”

“Ha ha, Cơ nhi à, tới tối mới nhảy mà lo gì chứ” Nhan Nguyệt cười nàng, nữ nhân này ăn khỏe thật, sức ăn muốn bằng bọn họ, nàng còn nói không ăn phí tiền nên cố sức ăn.
“Tinh Kim, huynh ôm ta đi, ta đi hết nổi rồi” Bụng Cơ nhi trướng rất khó chịu.
Liễu Tinh Kim đỏ mặt nhìn về phía Cửu vương gia, Mộ Dung Linh Tuyền biết Cơ nhi rất khó chịu nên đành gật đầu, hắn đường đường một Vương gia nên không thể ôm nàng ngoài đường.
Trong lòng Liễu Tinh Kim vui vẻ, lập tức nhẹ nhàng ôm nàng lên, Cơ nhi lập tức chui vào lòng hắn, cọ đầu vào lồng ngực kiên cố.
“Cơ nhi, ngươi có khó chịu lắm không, Nhan ca ca kê ít thuốc cho ngươi nha” Nhan Nguyệt hỏi nhẹ.
“Ừm, tốt” Cơ nhi uể oải trả lời.
“Cơ nhi, lúc về nghỉ ngơi đi” Mộ Dung Linh Tuyền đi cạnh Tinh Kim, vẻ mặt rất quan tâm.
“Vâng” Cơ nhi gật đầu.
Đoàn người đi ra nhã gian, đột nhiên trên hành lang vang lên tiếng tranh chấp rất lớn, Cơ nhi ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy chưởng quỹ Hoa Phi bị một gã thị vệ kề dao trên cổ, Cơ nhi thấy rõ tên trung niên nam tử cao to rất giận dữ, mà vị nam tử như yêu tinh đứng cạnh có sắc mặt rất xấu, đôi tay gãi toàn thân, nước mắt chảy ròng ròng, thị vệ đang giúp hắn lau nước mắt.
“Ai nha, ta phải đi nhà xí” Nam tử trẻ tuổi bỗng kêu thảm thiết, sau đó nhanh chóng đẩy mọi người chạy nhanh về hướng nhà xí.
“Chết tiệt! Ngươi hạ dược gì với con ta hả, mau cầm giải dược ra, nếu không lão phu sẽ lấy mạng ngươi” Trung niên nam tử càng giận dữ hơn.
“Lão gia tha mạng, tiểu nhân thật không biết chuyện gì xảy ra, công tử nhà ngài ăn món gì vậy?” Hoa Phi thật sự rất oan uổng mà.
“Hắn ăn món phật nhảy tường nổi tiếng của các ngươi thì cả người liền ngứa, nước mắt chảy liên tục, hiện tại lại bắt đầu đau bụng, nói! Các ngươi bỏ gì trong đó!”
“A, sao lại thế, tiệm ta mở cửa chưa từng có việc này!” Hoa Phi kêu oan, hắn cũng không hiểu vì sao lại thế này.
Nhưng mà Cơ nhi lại hiểu rất rõ, quay đầu nhìn Phạm Thu Nham đang rất xấu hổ.
“Xem ra ta bỏ nhầm rồi, tên kia cũng gọi phật nhảy tường” Phạm Thu Nham ra vẻ vô tội nhìn Cơ nhi.
Khóe miệng Cơ nhi nhếch lên “Vậy sao giờ, không thể để người ta chịu tội oan dùm được, Nhan ca ca có giải dược chứ?”
“Thúc dục lệ phấn thì không có nhưng hết nhanh thôi, phấn ngứa với bột đậu thì có nhưng làm sao đưa hắn đây? Nếu lên tiếng lại tưởng nhầm ta cố ý hạ dược” Nhan Nguyệt nhắc nhở nàng.
Cơ nhi quay đầu nhìn Hoa Phi bên kia thì thấy vẻ mặt hắn đã rất sốt ruột rồi.
“Lão phu đếm tới ba, nếu không đưa giải dược thì ta đốt chỗ này” Trung niên nam tử tức giận tới tận trời.
“A, lão gia, thật không phải chúng ta hạ mà, người nghĩ lại xem, chúng ta làm thế chẳng phải là tự chuốc phiền phức sao? Nhất định là lão gia mấy người đắc tội tiểu nhân nên mới bị kê đơn” Hoa Phi đau khổ giải thích.
“Chúng ta mới đến thì làm sao đắc tội với người khác chứ, nói xằng, A Đại, trói hắn tới nha môn rồi đốt tiệm cho ta!” Trung niên nam tử có khí thế bất phàm, cả người tỏa ra khí thế cao quý cao cao tại thượng.
Lúc này đôi mắt Mộ Dung Linh Tuyền đột nhiên mở to, lúc nãy hắn thấy trung niên nam tử này có hơi quen quen, bây giờ thấy khí thế này mới giật mình nhớ ra.
“Tây Phiền Vương?” Giọng Mộ Dung Linh Tuyền không lớn không nhỏ nhưng đủ khiến trung niên nam tử quay đầu lại, đôi mắt như ngọn lửa bắn thẳng đến Mộ Dung Linh Tuyền.
Tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng, nam tử này là Tây Phiền Vương? Trời ạ, gần đây sao Dương Châu có nhiều đại nhân vật thế?
“Cửu vương gia?” Tây Phiền Vương hiển nhiên cũng nhận ra Mộ Dung Linh Tuyền, hai người liền đi lại gần, sắc mặt hắn cũng trở nên khách khí, Hoa Phi thấy vậy liền nghĩ được cứu rồi.
“Bản vương không ngờ lại thấy Tây Phiền Vương ở đây, lúc nãy còn không nhận ra ngài, ha ha” Mộ Dung Linh Tuyền ôm quyền đi tới, bây giờ Cơ nhi đã hiểu khí thế của người này từ đâu ra.
“Cửu vương gia, bản vương cũng không ngờ sẽ gặp phải ngươi ở Dương Châu, ha ha ha” Hai người lập tức bắt tay nhau.
“Tây Phiền Vương, đã có chuyện gì vậy?” Cửu vương gia dù biết rõ vẫn giả vờ hỏi khiến Cơ nhi giật giật miệng.
Tây Phiền Vương liền trầm mặt nói “Đây là một hắc điếm, con ta ăn món phật nhảy tường của họ thì bị trúng độc! Bản vương phải đốt hắc điếm này!”
Hoa Phi rất sợ hãi, nam tử này lại là Tây Phiền Vương thì chỗ này khó giữ được, làm sao nói với trang chủ đây.
“Nhị vương tử bị trúng độc sao? Nhưng mà Tây Phiền Vương yên tâm, bên người bản vương có vị đại phu chắc sẽ giúp được, Nhan đại phu đâu?” Đầu óc Mộ Dung Linh Tuyền rất linh hoạt, mấy câu liền đổi trắng thay đen.
“Ở đây thưa Vương gia” Khóe miệng Nhan Nguyệt cười gian tà, Vương gia này quả nhiên thông minh, như vậy bọn họ sẽ không thể hoài nghi.
“Đi xem nhị vương tử đi, Tây Phiền Vương bớt giận, Bát phương các vốn rất có uy tín, lần này chắc là bị người giá họa rồi, lát nữa ta sẽ nói Dương tri huyện điều ra cho tốt, tha bọn họ một lần đi” Cửu vương gia giúp Hoa Phi cầu xin tha thứ.
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định là tiểu nhân giá họa, chỗ ta cũng không dám hạ độc trong thức ăn” Hoa Phi lập tức phụ họa.
“Nếu Cửu vương gia nói như vậy thì ta tạm tha cho các ngươi, làm phiền Vương gia rồi” Tây Phiền Vương cũng còn hơi bực.
“Tây Phiền Vương, hay là chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi” Mộ Dung Linh Tuyền biết là tạm thời không thể trơ mặt rời khỏi liền ngồi xuống.
“Hảo hảo, mời Cửu vương gia.”
“Cơ nhi, thân thể nàng khó chịu thì về trước đi” Mộ Dung Linh Tuyền tuy rằng không nỡ xa Cơ nhi, nhưng là không thể không ngồi với Tây Phiền Vương.
“A, Cơ nhi không sao, ngồi xuống nghỉ ngơi chút cũng tốt” Sự tò mò của nàng đã nổi lên rồi.
“Ồ, tiểu cô nương hóa ra là ngươi à” Tây Phiền Vương rốt cuộc thấy được mặt Cơ nhi.
“Hi hi, chào ngài” Cơ nhi nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.
“Ngươi sao thế, cũng trúng độc à?” Tây Phiền Vương thấy nàng được thị vệ ẵm thì kinh ngạc hỏi.
“Á, không, không phải, Cơ nhi ăn no quá nên bị trướng bụng” Cơ nhi cười mỉa nói.
Tây Phiền Vương nhìn mắt Mộ Dung Linh Tuyền, khóe miệng nhịn không được kéo lên.
Đúng lúc này, nhị vương tử ôm bụng trở về, thân thể gầy yếu đơn bạc còn chưa thể đứng thẳng được, cảm giác yếu ớt nhưng vẫn tao nhã, phía sau hắn là Nhan Nguyệt mặt gian và hai gã thị vệ.
“Trúc Nhi, tới đây chào Cửu vương gia” Tây Phiền Vương rất yêu thương nhi tử gầy yếu này, liền đi lên đỡ hắn.