Vu sư

Chương 28



Lúc Quý Lãng và Đông Vĩnh Nguyên chạy đến đồn cảnh sát thì đã là nửa tiếng sau.

Quý Lãng biết mình cũng không được cảnh sát yêu mến. Vì vậy sau khi vào trong thì đều là Đông Vĩnh Nguyên và nói chuyện với cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi là người nhà của Vu Miểu Miểu, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Đông Vĩnh Nguyên tìm được cảnh sát phụ trách để hỏi thăm.

“Không phải đã nói trong điện thoại rồi sao? Đột nhập, trộm cắp, làm người khác bị thương.” Cảnh sát trả lời.

“Có phải có hiểu lầm gì ở đây không? Bà chủ của chúng tôi....à...là Vu Miểu Miểu, cô ấy sẽ không trộm cắp đâu.” Đông Vĩnh Nguyên không hề nghĩ ngợi mà phủ nhận.

Sao bà chủ lại có thể trộm đồ được chứ? Chưa nói đến bản lĩnh kiếm tiền của cô ấy, với bản thân ông chủ thôi thì cũng đủ để cho cô ấy tiền xài không hết rồi.

“Bị bắt tại chỗ. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, có gì mà không thể chứ?” Cảnh sát lạnh mặt: “Mới mười tám tuổi, tuổi còn nhỏ mà không học cái tốt, vậy mà lại giả mạo làm tình nguyện viên đến cô nhi viện trộm cắp.”

“Không phải đâu. Đồng chí cảnh sát, chắc chắn là có hiểu nhầm ở đây rồi. Gia cảnh của Vu Miểu Miểu rất tốt, không thể ra ngoài trộm đồ được.”

“Gia cảnh tốt không có nghĩa là nhân phẩm tốt.” Cảnh sát nói.

“Cô ấy trộm cái gì?” Quý Lãng nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Cảnh sát nhìn Quý Lãng, vô thức nhíu mày lại. Từ lúc người tên Quý Lãng này đi vào, anh ta nhìn cũng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa hình như người này mới đúng là người nhà của Vu Miểu Miểu. Một người thì ăn cắp rồi làm người khác bị thương, một người vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì....Cái này nên nói như thế nào nhỉ? Không hổ là người một nhà?

“Hiện giờ không phải là vấn đề trộm đồ nữa. Lúc Vu Miểu Miểu bị người khác phát hiện đang trộm đồ lại trực tiếp đẩy người ta xuống lầu, bây giờ người ta còn đang cấp cứu ở bệnh viện.” Cảnh sát nói.

“Cấp cứu?” Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra. Lỡ như liên quan đến mạng người thì sẽ là vấn đề lớn rồi.

Sắc mặt của Quý Lãng cũng hơi trầm xuống: “Tôi có thể gặp Vu Miểu Miểu không?”

“Không được. Trước khi có phán quyết thì các người chỉ có thể tìm luật sư đến để gặp.” Cảnh sát nói.

Phán quyết? Đông Vĩnh Nguyên sợ đến mức run tay, bà chủ bị phán quyết ư?

“Cô ấy không trộm đồ, cũng không làm người khác bị thương.” Quý Lãng trầm giọng nói.

Cảnh sát đã gặp rất nhiều dạng người nhà của phạm nhân sau khi bị bắt lại kêu oan này rồi, liền không kiên nhẫn đáp: “Các người đi tìm luật sư đi. Có gì muốn nói thì nói với luật sư và quan tòa, đừng có gào thét ở đây.”

“Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu.” Quý Lãng nói thẳng.

“Không phải vừa rồi đã nói rồi sao, không gặp được.” Cảnh sát cảm thấy vô cùng phiền phức, giọng nói cũng không khách khí nữa.

“Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu.” Khí tức xung quanh Quý Lãng chợt biến đổi, lệ khí tản ra như núi. Người cảnh sát đang đối mặt với anh chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, chân bỗng nhiên mềm nhũn, ngã phịch một cái xuống ghế ngồi. Trên trán và lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Nguy rồi!

Đông Vĩnh Nguyên thầm nghĩ, anh ta vội vàng kéo Quý Lãng từ trước mặt cảnh sát ra: “Sếp à, bình tĩnh, bình tĩnh lại. Ở đây là đồn cảnh sát, không thể nổi cáu, nổi cáu thì không có lợi cho bà chủ.”

Quý Lãng giật mình một cái, lúc này mới rời ánh mắt khỏi người cảnh sát. Sau khi hít sâu vào một hơi thì ổn định tâm trạng.

“Anh....anh vừa làm gì vậy? Uy hiếp cảnh sát hả?” Cảnh sát vừa mới bị khí thế của Quý Lãng dọa sợ đến mức ngã xuống ghế cũng hồi phục tinh thần, nghĩ lại sự sợ hãi mà vừa nãy mình mới cảm nhận được, theo bản năng cảm thấy khuất nhục và không cam lòng.

Nơi này là đồn cảnh sát. Người này vậy mà lại dám uy hiếp cảnh sát ở đây.

Quý Lãng quay đầu nhìn lại, cười lạnh một tiếng. Nụ cười đó quả thực là sự khiêu khích trắng trợn.

Sếp à, anh đang làm gì vậy? Muốn chết sao? Chẳng lẽ anh không biết rằng thể chất của mình đã rất dễ chuốc lấy thù hận rồi sao? Anh lại còn giễu cợt nữa? Anh không muốn cứu bà chủ nữa à?

“Anh dám...”

Đông Vĩnh Nguyên thấy cảnh sát kia cũng đã bị chọc điên lên liền quả quyết kéo thẳng ông chủ nhà mình ra ngoài, kéo đến tận trước cổng của đồn cảnh sát. Căn bản không cho đồng chí cảnh sát bị khiêu khích có cơ hội nổi cáu.

“Sếp à, tôi thấy là anh vẫn nên về trước đi, việc này để tôi lo liệu. Tôi có luật sư mà mình quen biết, giờ tôi sẽ liên lạc ngay.” Đông Vĩnh Nguyên thật sự sợ rồi. Việc đến đồn cảnh sát này sao có thể đem theo sếp của mình chứ? Đây không phải là đặt xăng vào gần chậu than sao?

“Tôi muốn gặp Vu Miểu Miểu.” Quý Lãng vẫn chỉ nói câu này.

“Vừa nãy đồng chí cảnh sát đã nói rồi, bà chủ đang bị tạm giam. Chỉ có luật sư mới có thể gặp.” Đông Vĩnh Nguyên đáp.

Quý Lãng liếc nhìn anh ta một cái rồi lại quay người muốn đi vào đồn cảnh sát.

“Đợi, đợi đợi một chút... Tôi sẽ nghĩ cách, anh để tôi nghĩ cách đi mà.” Đông Vĩnh Nguyên sống chết ngăn cản ông chủ. Nếu như anh ta để sếp mình vào trong rồi thì e là lát nữa sếp cũng sẽ bị tam giam mất.

Chờ đã. Không phải sếp đang định làm như vậy chứ?

Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống này. Đợi đến lúc khó khắn lắm mới trấn an Quý Lãng xong thì anh ta mới đi sáng một bên gọi hai cuộc điện thoại, rồi mới quay lại nói: “Tôi đã gọi điện rồi, người ta đang trên đường đến, một giờ sau là có thể gặp. Sếp, hay là anh lên xe nghỉ ngơi một chút đi?”

Đông Vĩnh Nguyên chỉ cảm thấy sếp mình đứng trước cổng đồn công an cũng đã rất nguy hiểm rồi. Không nhìn thấy những cảnh sát đi qua đều nhìn chằm chằm vào sếp một lúc lâu sao?

Quý Lãng gật đầu, đi đến bãi đỗ xe.

Đông Vĩnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào bên trong xin lỗi với đồng chí cảnh sát. Tuy rằng vừa rồi sếp của anh không phải cố ý, nhưng lệ khí áp chế thế kia thì ngay cả một người trong giới siêu hình như anh ta cũng nổi cả da gà. Nếu không phải đây là đồn cảnh sát, có chính khí cuồn cuộn ngăn cản thì chỉ với cường độ uy hiếp trực tiếp đối với một người bình thường kia thế nào cũng sẽ dọa người ta tè ra quần.

Có điều, sếp đã có thể điều động năng lực bóng đè trong lúc tỉnh táo rồi sao?

- ---

Khoảng một giờ sau, một chiếc xe Jeep đi vào bãi đỗ xe của đồn cảnh sát thôn Tây Diên, Hoắc Minh Tri từ trên xe đi xuống, nhìn qua là thấy được Quý Lãng và Đông Vĩnh Nguyên đang chờ ở trước cổng đồn cảnh sát.

“Đội trưởng Hoắc.” Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Hoắc Minh Tri thì kích động vẫy tay.

“Trợ lý Đông.” Hoắc Minh Tri cười chào Đông Vĩnh Nguyên, sau đó lại quay ra nhìn Quý Lãng: “Nghe nói anh gặp phải phiền phức rồi?”

Quý Lãng nhíu mày: “Liên quan gì đến anh?”

“Sếp à, đội trưởng Hoắc đến giúp chúng ta.” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng giải thích.

Quý Lãng nhìn anh ta một cách nghi ngờ.

“Không phải anh muốn gặp bà chủ sao? Trừ đội trưởng Hoắc ra thì cũng không còn ai giúp được chúng ta nữa. Đội trưởng Hoắc là người của đội cảnh sát hình sự thành phố, vẫn có chút thể diện ở đây.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích.

Hoắc Minh Tri nghe vậy cười nhạt, chờ phản ứng tiếp theo của Quý Lãng.

“Không cần anh giúp.” Muốn anh nhờ Hoắc Minh Tri giúp đỡ là việc không thể nào.

“Sếp à...”

“Được rồi, là tôi chủ động muốn giúp anh, anh không cần cảm kích tôi.” Hoắc Minh Tri quan sát Quý Lãng rất nhiều năm rồi nên hiểu rất rõ tính khí của anh. Biết rằng muốn nghe một câu cảm ơn từ miệng của anh, hơn nữa còn là cảm ơn anh ta e là còn khó hơn cả việc giết Quý Lãng: “Đi thôi, tôi gọi điện cho trưởng đồn của bọn họ rồi, có thể đưa anh vào gặp cô vợ nhỏ của anh.”

Lúc Đông Vĩnh Nguyên gọi điện nhờ anh giúp đỡ đã giới thiệu qua về Vu Miểu Miểu, nói rằng cô là vợ chưa cưới của Quý Lãng.

“Sếp?” Đông Vĩnh Nguyên nhìn về phía Quý Lãng vẫn đang bất động.

Sắc mặt của Quý Lãng không phải là rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi theo sau Hoắc Minh Tri, cùng nhau đi vào đồn cảnh sát.

Vì có Hoắc Minh Tri giúp đỡ nên chuyện kế tiếp vô cùng thuận lợi. Hầu như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, Quý Lãng đã gặp được Vu Miểu Miểu đang bị tạm giam.

Lúc Quý Lãng gặp được Vu Miểu Miểu thì cô đang ngồi xổm trong góc phòng giam của đồn cảnh sát.

“Vu Miểu Miểu.” Quý Lãng đen mặt gọi cô.

Vu Miểu Miểu đang chọt chọt tay trên mặt đất thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó liền chạy về phía Quý Lãng, dường như hận không thể nhào vào trong lòng đối phương. Nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng trước hàng rào sắt lạnh lẽo.

“Tướng công.” Hai tay Vu Miểu Miểu nắm lấy hàng rào, vẻ mặt ấm ức, đôi mắt to tròn ngập nước. Khi nhìn thấy Quý Lãng gần như đã sắp rơi lệ, hôm nay cô gặp phải một chuyện vô cùng oan ức.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Quý Lãng hỏi thẳng.

“Hôm nay tôi đi tìm...” Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua Hoắc Minh Tri đang đứng sau Quý Lãng, rồi nuốt xuống hai chữ ‘quỷ nhỏ’ còn lại, sau đó trực tiếp nói ra những chuyện đã phát sinh: “Búp bê của tôi rơi trên gác xép, tôi liền đi vào trong tìm. Sau đó viện trưởng Hồng bỗng nhiên xuất hiện, khăng khăng nói rằng búp bê của tôi là của ông ta, sau đó....sau đó ông ta bỗng nhiên kêu người báo cảnh sát nói là tôi trộm đồ, còn tự mình trượt chân cố ý ngã xuống cầu thang.”

Vu Miểu Miểu lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gặp qua người âm hiểm như vậy, chỉ cảm thấy vừa buồn bực, vừa ngột ngạt lại vừa chán ghét.

“Người này tại sao lại xấu như vậy chứ? Ông ta cố ý hãm hại tôi, rõ ràng tự ông ta ngã xuống vậy mà lại nói với chú cảnh sát rằng tôi đẩy ông ta. Rõ ràng là ông ta cướp búp bê của tôi, còn nói là tôi trộm, tức chết đi được.”

“Đáng đời cô!” Quý Lãng không hề có một chút ý định an ủi, trực tiếp mắng: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài thì mang theo não đi, đừng có trông mặt mà bắt hình dong. Cô như thế này nói dễ nghe một chút thì là đơn thuần, nói trắng ra là ngu xuẩn, chính là chiếu mới chưa trải sự đời.”

Vu Miểu Miểu nhất thời càng cảm thấy ấm ức: “Sao lại biến thành lỗi của tôi rồi?”

“Lẽ nào cô không sai sao?” Quý Lãng hỏi ngược lại.

“Tôi không sai.” Vu Miểu Miểu quật cường: “Rõ ràng là người xấu vu oan cho tôi, tôi sai ở đâu chứ? Anh là điển hình của việc đổ tội cho người bị hại đấy.”

“Cô còn cãi hả? Bây giờ người bị nhốt ở đây là ai?” Quý Lãng hỏi.

Vu Miểu Miểu vốn đã cảm thấy rất ấm ức, lại bị Quý Lãng mắng thêm một trận nhất thời khóc òa lên ngồi sụp xuống mặt đất: “Anh còn mắng tôi nữa? Tôi đã thế này rồi mà anh còn mắng tôi? Hu hu hu, tôi không sai mà, rõ ràng là ông ta hãm hại tôi. Hu hu hu, sao trên đời lại có nhiều người xấu đến như vậy? Anh còn nói tôi ngu xuẩn, nói tôi là chiếu mới chưa trải sự đời. Hu hu, chưa trải sự đời là lỗi của tôi sao? Không lẽ người khác đều thích bị xã hội đả kích sao?”

“Hí hí.” Hoắc Minh Tri ở bên cạnh thực sự không nhịn được mà bật cười.

Quý Lãng quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta, Hoắc Minh Tri lập tức lúng túng quay sang chỗ khác. Chỉ là vai của anh ta vẫn đang không ngừng run rẩy, biểu thị anh ta vẫn đang cười rất vui.

“Đừng khóc nữa.” Quý Lãng vừa rồi còn mắng rất hăng. Lúc này thấy Vu Miểu Miểu khóc rồi thì trong lòng lại cảm thấy rất phiền muộn, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

“Hu hu hu.” Lúc Vu Miểu Miểu bị viện trưởng Hồng hãm hại chỉ cảm thấy tức giận, bị cảnh sát bắt đi chỉ cảm thấy buồn bực, lúc bị giam ở trong đồn cảnh sát lại cảm thấy oan ức. Nhưng cô vẫn chưa từng khóc. Cho đến khi nhìn thấy Quý Lãng thì nước mắt mới rưng rưng. Kết quả sau khi Quý Lãng tới rồi không chỉ không an ủi mà còn mắng cô. Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy rằng mình sống suốt mười tám năm qua nhưng chưa bao giờ khó chịu như vậy, khóc đến nỗi dừng không được.

“Đã nói là đừng khóc nữa.” Quý Lãng có hơi hoảng.

“Này, anh đang an ủi người ta hay là ra lệnh cho người ta vậy?” Hoắc Minh Tri cũng không nhìn nổi nữa. Nếu như những gì cô bé này nói là thật, vậy thì viện trưởng Hồng này không chỉ tâm cơ thâm trầm mà còn âm hiểm. Loại người túc trí đa mưu như vậy, thì một cô bé mới tốt nghiệp cấp ba sao có thể đối phó được chứ?

Người ta bị ấm ức như vậy rồi, Quý Lãng không chỉ không an ủi mà lại còn mắng mỏ, không khóc mới là lạ. Cũng không biết sao người có EQ thấp như Quý Lãng lại được con gái nhà người ta yêu thích nữa?

Quý Lãng cứng đờ, hít sâu vào một hơi rồi cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng trở lại: “Đừng khóc nữa.”

“Vẫn là ba chữ này. Dù gì anh cũng là một tác giả, sao vốn từ lại nghèo túng đến như vậy chứ?” Hoắc Minh Tri chê bai.

Quý Lãng không nhịn được nữa, phóng một ánh mắt hình viên đạn đi qua.

Cả đời Hoắc Minh Tri đã phá vô số vụ án, trên người có một lượng lớn chính khí cuồn cuộn nên có một năng lực đề kháng nhất định đối với lệ khí của Quý Lãng. Vì vậy, ánh mắt sắc như dao của Quý Lãng không hề dọa được anh ta, anh ta vẫn tràn đầy ý cười mà xem kịch.

“Hu hu hu.” Vu Miểu Miểu vẫn còn đang khóc.

Quý Lãng nghe cô khóc đến phiền lòng, anh bực bội đi qua, ngồi xổm xuống trước hàng rào sắt rồi đưa tay vào trong. Sau khi cứng đờ một lúc thì nhẹ nhàng xoa đầu Vu Miểu Miểu, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, tôi sẽ cứu cô ra nhanh thôi.”

Âm thanh nức nở dần dần dừng lại, Vu Miểu Miểu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lúc này vừa đỏ ửng vừa tràn ngập nước mắt: “Tôi không ngu ngốc, không phải lỗi của tôi.”

Nói xong, còn nấc một cái.

Khóe miệng Quý Lãng hơi co rút: “Được rồi, tôi sai được chưa. Tôi không nên để cô ra ngoài một mình.”

Quý Lãng hoàn toàn bất lực. Được rồi, đơn thuần một chút thì đơn thuần một chút. Cuộc đời đơn thuần sẽ được sống một cách bình an suôn sẻ, cũng đâu phải không hạnh phúc. Tất cả mọi người cũng đâu thể giống anh, vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối. Sau này anh trông chừng hơn một chút là được rồi.

“Tôi cũng có lỗi, là do tôi không trông coi búp bê cho tốt.” Nếu như cô hạn chế hành động của búp bê ngay từ đầu thì đâu có những việc xảy ra sau đó.

“Nhớ kỹ là được.” Quý Lãng thở dài: “Búp bê đâu rồi?”

Quý Lãng biết  là Vu Miểu Miểu ra ngoài tìm quỷ nhỏ. Mà viện trưởng cô nhi viện  kia không có lý do gì vì búp bê mà vu oan hãm hại Vu Miểu Miểu được, chắc chắn là có liên quan đến quỷ nhỏ, anh phải tìm quỷ nhỏ để hỏi một chút.

“Ở trong túi của tôi, bị cảnh sát tịch thu rồi.” Trước khi viện trưởng Hồng ngã xuống Vu Miểu Miểu đã cướp lại búp bê rồi, vừa lấy lại được búp bê thì cô đã vứt chuỗi phật châu bên trong đi. Nhưng vì hồn thể của quỷ nhỏ đã bị tổn thương rồi, cô sợ rằng một đối tượng giao dịch khác là cơ thể của Hàn Mộng sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng nên đã trực tiếp chuyển dời hồn thể của quỷ nhỏ vào trong búp bê lời nguyền.

Bên trong búp bê lời nguyền có một nửa vu lực của cô, chỉ cần nuôi dưỡng ở bên trong thì quỷ nhỏ rất nhanh sẽ hồi phục.

“Được rồi, chuyện còn lại giao cho tôi.” Quý Lãng nói.

“Vậy khi nào thì tôi mới được thả?” Vu Miểu Miểu hỏi.

Quý Lãng ngẩn ra, dường như vô thức quay đầu sang nhìn Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri ngầm hiểu, đáp: “Loại chuyện này nói lớn thì là lớn, nói nhỏ thì là nhỏ. Nếu như có được sự thông cảm của đương sự, đạt được hòa giải...”

“Tôi không muốn.” Hoắc Minh Tri còn chưa nói xong, Vu Miểu Miểu đã không vui: “Tôi không muốn hòa giải.”

Rõ ràng cô mới là người bị hại vậy mà còn phải quay lại xin hòa giải với người xấu kia, Vu Miểu Miểu cảm thấy không nhịn được cơn tức này. Đúng là ghê tởm.

“Trước khi đến thì tôi đã tìm hiểu qua tình hình một chút rồi. Cho dù điều cô nói là sự thực, nhưng cô không hề có một chút bằng chứng nào. Ngược lại, cô lén lên gác xép, viện trưởng Hồng từ trên lầu ngã xuống. Hai chuyện này đều có camera giám sát và nhân chứng. Vậy nên tôi đề nghị cô hòa giải.” Hoắc Minh Tri đề xuất từ góc độ của một người cảnh sát: “Cho dù là hơi uất ức nhưng so với ngồi tù thì...vẫn tốt hơn.”

Hoắc Minh Tri không nói rõ hết những câu phía sau, vì anh ta đã nhìn ra được tam quan vỡ vụn và công bằng đổ nát từ trong mắt của Vu Miểu Miểu.

Ai, Hoắc Minh Tri khẽ thở dài. Tuy rằng anh ta là cảnh sát, cố gắng duy trì sự công bằng của thế giới này. Nhưng anh ta hiểu rõ hơn ai hết rằng trên đời này không thể có sự công bằng trong tất cả mọi việc. Mỗi người đều phải chịu thiệt một chút, bị tổn thương một chút. Đây có lẽ chính là trưởng thành.

“Tướng công...” Vu Miểu Miểu không tin lời của Hoắc Minh Tri, cô chỉ tin lời của Quý Lãng.

Quý Lãng cũng biết rằng chuyện này đạt được hòa giải trước là biện pháp giải quyết tốt nhất. Sau khi hòa giải, có báo thù hay không thì sau này vẫn còn cơ hội. Nhưng đối diện với ánh mắt mờ mịt của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng đột nhiên không nói nên lời.

Bỏ đi. Không phải vừa rồi đã hạ quyết tâm sau này sẽ quan tâm cô nhiều hơn sao?

“Chỉ cần không phải lỗi của cô thì tôi sẽ không bắt cô nhận.” Quý Lãng bảo đảm.

“Ừm.” Trong ánh mắt mờ mịt của Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nảy ra một tia sáng rực rỡ.

- ---

Hai người cùng nhau từ trong đồn cảnh sát đi ra.

Hoắc Minh Tri quay đầu nhìn Quý Lãng, chợt cười nhẹ một tiếng.

“Anh cười cái gì?” Quý Lãng mẫn cảm hỏi.

“Không có gì. Chỉ là cảm thấy anh hiện tại so với lúc vừa mới đi vào thì dịu dàng hơn nhiều rồi.” Hoắc Minh Tri nói.

“Nhạt nhẽo.” Quý Lãng trợn mắt.

“Tiếp theo anh định làm gì đây? Thực sự không hòa giải?” Hoắc Minh Tri hỏi.

Quý Lãng không trả lời mà tiếp tục đi ra ngoài.

Hoắc Minh Tri cũng không tức giận, tăng nhanh tốc độ bước theo Quý Lãng, tiếp tục hỏi: “Cô vợ nhỏ của anh phạm phải án hình sự. Nếu như theo trình tự tư pháp thì phải chuyển đến trại tạm giam đó.”

Bước chân của Quý Lãng khựng lại rồi dừng hẳn.

Hoắc Minh Tri cười thấu hiểu: “Anh đi tìm một luật sư, tôi giúp anh dò hỏi. Cho dù là không hòa giải đi chăng nữa thì có lẽ cũng có thể tranh thủ tìm người bảo lãnh để chờ thẩm vấn. Ở trong đó lâu rồi thì cô ấy sẽ bị dọa sợ đấy.”

“Cô ấy ở không được bao lâu đâu.” Quý Lãng nói chắc như đinh đóng cột.

“Giọng điệu này của anh thật khiến tôi nghi ngờ rằng anh đang định làm gì đó.” Trực giác cảnh sát của Hoắc Minh Tri bỗng nhiên hoạt động.

“Sao hả? Lại muốn cảnh cáo tôi?” Quý Lãng nhướng mày.

“Con người anh sao lại thù dai như vậy chứ? Coi như anh nể mặt tôi hôm nay từ xa chạy đến đây giúp anh nên việc này chúng ta bỏ qua được không?” Hoắc Minh Tri cạn lời rồi.

Không phải chỉ là mấy năm trước tìm anh nói chuyện một lần thôi sao? Anh ta cũng xin lỗi hai lần rồi. Nghĩ xem, anh ta đường đường là cảnh sát nhân dân, mời người khác lên cục cảnh sát uống trà là chuyện như cơm bữa. Đã bao giờ anh ta xin lỗi người khác đâu?

Quý Lãng không để ý đến anh ta, tiếp tục đi ra ngoài.

Nhưng Hoắc Minh Tri biết rằng Quý Lãng không cười lạnh có nghĩa rằng anh vẫn cảm kích anh ta chuyện hôm nay. Chỉ là mạnh miệng không muốn thừa nhận mà thôi.

Đúng là khó tính.

Hoắc Minh Tri cười cười, tự thấy quan hệ của mình và Quý Lãng đã gần hơn một chút, tiến lại gần Quý Lãng nói: “Thực ra tôi thấy lời nói cô vợ nhỏ của anh vừa rồi rất đúng. Nếu như có thể chọn thì có ai muốn bị xã hội đã kích đâu. Đơn thuần không có gì là không tốt cả. Ai mà không muốn được đơn thuần cả đời, được vậy thì phải hạnh phúc đến cỡ nào chứ?”

Chỉ là, anh ta vốn tưởng rằng với tính cách của Quý Lãng thì có lẽ phải rất ghét loại người đơn thuần này mới đúng chứ. Lại không ngờ rằng, anh không những không ghét mà còn rất để ý.

- --

Quý Lãng từ đồn cảnh sát đi ra liền không ngừng nghỉ mà đi đến bệnh viện. Lúc anh và Hoắc Minh Tri vào thăm Vu Miểu Miểu thì Đông Vĩnh Nguyên đã hỏi thăm được khá nhiều về tình hình của Hồng Chấn Thanh.

“Sếp à, chúng ta mua chút đồ ở ngoài cổng vào đi.” Đông Vĩnh Nguyên dừng xe trước cửa một tiệm bán hoa quả ở gần cổng bệnh viện.

“Không cần, vào thẳng luôn đi.” Quý Lãng nói.

“Chúng ta đến nói chuyện hòa giải mà sếp. Mua chút đồ cũng là biểu thị thái độ của chúng ta mà, đúng không? Hơn nữa tôi đã hỏi thăm rồi, viện trưởng Hồng này là một người lương thiện nổi tiếng gần xa. Bà chủ của chúng ta cũng là một đứa trẻ tốt, vì vậy trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Chúng ta mua một ít đồ, đi vào nói chuyện một chút, sau đó lại trả tiền thuốc men. Có lẽ chuyện này cũng được giải quyết rồi.” Đông Vĩnh Nguyên nói một cách lạc quan.

“Vậy nên anh cũng nghĩ rằng Vu Miểu Miểu đã đẩy ông ta?” Quý Lãng dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Ách....” Đông Vĩnh Nguyên rùng mình, quả quyết nói: “Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm. Bà chủ của chúng ta sao có thể đẩy người khác được?”

“Vậy cậu muốn mua cái gì hả?” Quý Lãng hỏi.

“Không mua, chúng ta tay không đi vào.” Đông Vĩnh Nguyên đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi tiệm bán hoa quả.

Vào trong tòa nhà nội trú của bệnh viện, Đông Vĩnh Nguyên đi đến quầy lễ tân, hỏi y tá số phòng bệnh của Hồng Chấn Thanh sau đó đưa Quý Lãng đi đến phòng bệnh: “Viện trưởng Hồng này ngã gãy mất một chân, đã nối chân được rồi, cũng đã bó thạch cao. Những chỗ khác thì không có gì nghiêm trọng.”

“Chỉ gãy có một chân?” Quý Lãng hỏi.

“Vâng, đúng vậy.”

Này này sếp. Cái gì mà ‘chỉ gãy’ hả? Không lẽ anh hi vọng rằng ông ta bị ngã nghiêm trọng hơn?

“A, vậy mà không ngã chết. Đúng là không may mắn.” Quý Lãng cười lạnh.

Sếp à, nếu như ông ta ngã chết thì người không may mắn là bà chủ đó. Đến lúc đó cô ấy phải làm sao đây? Cô ấy mới mười tám tuổi, không lẽ anh muốn để người ta ngồi tù?

Rất nhanh hai người đã đi đến cửa phòng bệnh. Đông Vĩnh Nguyên đi trước gõ cửa.

“Chào mọi người. Viện trưởng Hồng đã khỏe hơn chút nào chưa?” Đông Vĩnh Nguyên cười chào hỏi những người trong phòng.

Lúc này trong phòng bệnh có bốn người. Ngoại trừ viện trưởng Hồng trên giường bệnh ra thì còn có hai nam một nữ, nhìn qua thì đều có vẻ là hai mươi mấy tuổi, có lẽ là tình nguyện viên của cô nhi viện.

“Chào hai người, hai người là?” Viện trưởng Hồng nhìn hai người đột nhiên đi vào, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã.

“Chúng tôi là...”

“Tôi đến là vì chuyện của Vu Miểu Miểu.” Quý Lãng tiếp lời.

“Các người là người nhà của tên trộm đồ ở cô nhi viện?” Viện trưởng Hồng còn chưa có phản ứng gì thì hai nam một nữ kia đã kích động. Một nam thanh niên mặc quần áo màu đen trong đó lớn tiếng quát: “Các người còn có mặt mũi mà đến? Lại còn đến cô nhi viện trộm đồ, có còn là người nữa không?”

“Cậu nói không sai.” Quý Lãng nhìn người thanh niên kia: “Cô nhi viện vốn dựa vào sự trợ giúp của xã hội, có gì mà trộm. Nếu như cô ấy thích, hai, ba cô nhi viện tôi cũng mua được. Sao lại phải trộm? Trong nhà kho của cô nhi viện các người không lẽ còn có thứ gì đáng giá?”

“Anh...có tiền thì giỏi lắm hả?” Nam thanh niên quá rất phẫn nộ, bực bội vô cùng.

“Hình như là cô ấy xem trọng phật châu của tôi.” Viện trưởng Hồng nói tiếp: “Bạn học Vu Miểu Miểu đó lén giấu một chuỗi phật châu của tôi trên búp bê của cô ấy.”

“Ồ, hóa ra là xem trọng phật châu. Phật châu của viện trưởng chúng ta là cao nhân đắc đạo tặng, không phải có tiền là mua được đâu.” Nam thanh niên hung tợn nói.

Quý Lãng liếc nhìn người thanh niên kia một cái, sau đó lướt qua cậu ta mà rơi vào sắc mặt vàng vọt vì bệnh tật của viện trưởng Hồng: “Chúng ta nói chuyện riêng?”

Viện trưởng Hồng ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng thì cậu thanh niên kia lại bắt đầu ồn ào: “Anh muốn làm gì? Uy hiếp viện trưởng của chúng tôi sao?”

Đông Vĩnh Nguyên thực sự không nhìn tiếp được nữa, kéo lấy cánh tay của cậu thanh niên kia đi ra ngoài: “Người anh em, đi, ra ngoài nào. Tôi mời cậu uống cafe nhé. Cậu cũng đâu phải đương sự, cậu kích động như vậy làm gì?”

Người anh em, tôi đang cứu cậu đấy. Cậu còn kêu gào thêm vài câu nữa thì cẩn thận tối nay sếp của tôi đi vào giấc mơ tìm cậu. Uống nhiều cafe, buổi tối ít ngủ lại.

Lúc này viện trưởng Hồng cũng quay đầu lại nói với hai người tình nguyện viên đến thăm ông ta: “Hai người ra ngoài đi, tôi nói chuyện riêng với cậu ta một chút.”

Hai người kia nhìn nhau một cái, không an tâm mà nói một câu ‘chúng tôi đợi ở bên ngoài’ rồi cùng nhau ra khỏi phòng.

“Xin hỏi nên xưng hô thế nào?” Viện trưởng Hồng lịch sử hỏi thăm. Từ lúc vào phòng, Quý Lãng cũng chưa hề giới thiệu.

“Vu Miểu Miểu nói là ông chủ động trượt chân ngã xuống, vì để giành lấy búp bê của cô ấy.” Quý Lãng không có hứng thú giới thiệu làm quen với loại người như vậy.

Biểu cảm của viện trưởng Hồng không hề thay đổi: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, cô ấy trộm phật châu của tôi. Có điều tuổi cô ấy còn nhỏ, vết thương của tôi cũng không nặng, sau này tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát.”

Viện trưởng Hồng chỉ nói rằng ông ta sẽ nói chuyện với cảnh sát. Còn về việc nói cái gì, nói như thế nào, có giải hòa hay không thì hoàn toàn không nói.

“Phật châu, búp bê, quỷ nhỏ.” Quý Lãng cười lạnh: “Ông muốn dùng phật châu để giết chết con quỷ nhỏ ở bên trong búp bê sao?”

Nụ cười trên mặt viện trưởng Hồng cuối cùng cũng không duy trì được nữa.

“Đây mới là bộ mặt thật của ông? So với vừa rồi thì trông thoải mái hơn nhiều.” Quý Lãng bình luận.

Lúc này viện trưởng Hồng cũng không giả vờ nữa, nói thẳng: “Nếu đã như vậy thì chúng ta trực tiếp nói điều kiện.”

“Giết con quỷ nhỏ kia, chúng ta hòa giải ở bên ngoài.” Viện trưởng Hồng nói.

Quý Lãng đột nhiên cười ra tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn: “Hôm nay lúc ông ngã, sao không ngã đến chết luôn đi?”

“Đấu võ mồm không cứu được bạn học Vu Miểu Miểu.” Viện trưởng Hồng nhắc nhở.

“Được. Tôi sẽ suy nghĩ một đêm, ngày mai sẽ trả lời ông.” Quý Lãng quay người. Đi đến cửa phòng bệnh thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nói thêm một câu: “Đêm nay ngủ sớm một chút nhé, viện trưởng Hồng.”