Vu Thần Kỷ

Chương 1007: Huyễn thận



Từ hành cung Đồ Sơn thị đi ra, liên tục bay nhanh, trước đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, trên một mảng quảng trường lớn mới mở các tòa truyền tống pháp trận tỏa sáng rạng rỡ.

Vạn Long Phong Thủy Đại Trận, mỗi một chỗ Tức Nhưỡng kết thành nơi phong thủy đều là một mắt trận của đại trận, mỗi một Phong Thủy Tử Trận đều vạn phần quan trọng, không thể sơ sẩy. Cho nên Đế Thuấn hạ lệnh, tiêu phí vô số tài nguyên, bày ra hơn vạn tòa truyền tống pháp trận, chuyên môn đi thông tử trận Vạn Long Phong Thủy Đại Trận bố trí ở các nơi của Trung Lục thế giới.

Sau khi Cơ Hạo từ Hắc Sa bảo bỏ số tiền lớn chuộc về rất nhiều tông sư Tu tộc, trận pháp chi đạo của nhân tộc tiến một bước dài, nhất là truyền tống pháp trận loại trận pháp giá trị thực dụng rất mạnh này, càng xảy ra tiến triển long trời lở đất.

Cơ Hạo theo sát phía sau Tự Hi, đạp một bước tiến lên một tòa truyền tống trận rìa ngoài cùng của quảng trường.

Một khối ngọc lơ lửng trên không truyền tống trận, các tia ánh sao lóe lên, trên miếng ngọc ghi rõ mục tiêu của tòa đại trận truyền tống này —— Vũ sơn.

Trong lòng Cơ Hạo trầm xuống, Vũ sơn, ở rìa ngoài cùng của Trung Lục thế giới, là chỗ hoang vắng nhất. Mà Vũ sơn thế núi hùng vĩ hiểm trở, là nơi phong thủy cực tốt, một chỗ Phong Thủy Tử Trận đó vị trí cực kỳ quan trọng, nếu là tử trận Vũ sơn bị phá hỏng, thì toàn bộ Vạn Long Phong Thủy Đại Trận đều sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Chính bởi vì như thế, Tự Hi mới sẽ tự mình đến Vũ sơn điều tra chi tiết.

Nhưng với Cơ Hạo mà nói, Vũ sơn cũng có ý nghĩa đặc biệt quan trọng—— nếu hắn nhớ không lầm mà nói, dựa theo điển tịch hắn kiếp trước từng đọc, Tự Hi chính là vì việc trị thủy, ở Vũ sơn bị Hỏa Thần Chúc Dung phụng mệnh thiên đế chém giết.

Hiện tại Cơ Hạo tự nhiên biết, thái cổ thiên đình đã suy bại, ngũ phương thiên đế sớm tiêu tán không còn dấu vết.

Mà Hỏa Thần Chúc Dung càng giao hảo với nhà Tự Hi, Chúc Dung thị nhiều thế hệ là đại tế tửu của liên minh bộ lạc nhân tộc, chưởng quản công việc tế bái của liên minh bộ lạc nhân tộc, càng phụ trách thủ hộ cho liên minh bộ lạc nhân tộc một số cực độ cơ mật, như là nói Trấn Ma thần cung phong ấn Xi Vưu...

Cho nên Cơ Hạo không tin Chúc Dung thị sẽ đến đánh giết Tự Hi.

Nhưng hôm nay nơi Tự Hi cần đi, thật sự là Vũ sơn!

Cơ Hạo lại hướng miếng ngọc kia nhìn liếc một cái, không sai, trên miếng ngọc đánh dấu mục tiêu truyền tống trận, quả thực là hai chữ ‘Vũ sơn’. Cơ Hạo không khỏi âm thầm kinh hãi, may mắn hắn lần này đi lên theo... Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm sầu lo, hắn đi theo, còn có tác dụng sao?

Bất động thanh sắc, Cơ Hạo nhìn như tùy ý làm vài cái động tác tay.

Người ngoài chưa chú ý động tác nhỏ của Cơ Hạo, theo bọn họ thấy, Cơ Hạo chỉ là sửa sang lại ống tay áo một chút, sửa sang lại đai lưng Thái Cực Pháp Y mà thôi. Nhưng theo đám người Man Man, Thiếu Ti thấy, Cơ Hạo rõ ràng là đang hướng bọn họ tuyên bố tín hiệu báo động trước khẩn cấp nhất.

Việc này có phiêu lưu cực lớn, mọi người nhất định phải cẩn thận cẩn thận.

Man Man nheo mắt, nhảy nhót tới bên người Da Ma Sam Gia.

Phong Hành lẳng lặng không lên tiếng, bước ngang qua một bước, ngày thường hắn không thích thân cận với người ta thế nào, cũng theo bản năng bảo vệ ở chỗ gần Da Ma Sam Gia. Man Man nhếch miệng, hướng Phong Hành nhìn một cái, rất dứt khoát lui hai bước, vui cười sóng vai đứng cùng Thiếu Ti.

Vũ Mục khẽ ho khan vài tiếng, hắn rất hàm hậu cười, khiêng cái nồi sắt to kia đứng ở phía sau Thái Ti.

Lấy thân thể khổng lồ mập mạp của hắn, Vũ Mục giống như một con gấu mẹ, Thái Ti giống như gấu con vừa sinh ra, Vũ Mục dùng thân thể của mình hoàn toàn che chở ở ngay phía sau Thái Ti. Hơn nữa chỉ cần có người công kích Thái Ti, Vũ Mục có thể làm ra ứng đối bất cứ lúc nào.

Càng quan trọng hơn là, Vũ Mục ở trong bất động thanh sắc, đã đem mấy viên thuốc giải độc bí chế hoàn nhét vào trong tay đám người Man Man, Thiếu Ti.

Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti, Phong Hành, bao gồm Da Ma Sam Gia, đều đem viên thuốc của Vũ Mục giấu ở dưới đầu lưỡi, dùng nước bọt chậm rãi hòa tan sau đó nuốt. Một làn khí mát mẻ tràn ngập thân thể, có viên thuốc này hộ thân, Vũ Mục có thể tận tình thi triển thuật vu độc đáng sợ của hắn.

Tiếng ‘Thùng thùng’ thiết giáp ma sát vang lên, mấy chục tên trọng giáp chiến sĩ Hữu Sùng bộ của Tự Hi cưỡi phi hùng cũng đi vào truyền tống trận.

Tự Hi gật gật đầu, có chút vội vàng xao động vung tay lên quát khẽ một tiếng, vu sư Vu Điện phụ trách trông coi truyền tống trận đem mấy khối cực phẩm vu tinh cắm vào rãnh của vu trận, thiên địa linh khí khổng lồ cấp tốc lưu động ở trong truyền tống pháp trận, hư không xung quanh đột nhiên sáng ngời.

Đám người Cơ Hạo biến mất ở trong truyền tống pháp trận, sau một phen trời đất quay cuồng nghiêm trọng, mọi người đi ra ở một phía khác của truyền tống trận.

Da Ma Sam Gia lắc lắc cái đầu nhỏ, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hơi mở ra, trong con mắt dựng thẳng một cái lốc xoáy tối đen xoay tròn rất không ổn định lúc nhanh lúc chậm. Nàng có chút hỗn loạn lẩm bẩm: “Đây là truyền tống pháp trận của nhân tộc sao? Ài, chóng mặt quá... Các ngươi là quên trang bị thêm trận phù củng cố không gian phải không?”

Cơ Hạo cười cười, hắn rất muốn nói với Da Ma Sam Gia, các tông sư Tu tộc kia cũng đem trận phù ổn định không gian hiến ra rồi.

Nhưng trận phù ổn định không gian cần hao phí cực phẩm vu tinh gấp hơn mười lần mở ra một lần truyền tống pháp trận, cao tầng nhân tộc tiếc lãng phí tài nguyên, cho nên truyền tống pháp trận của nhân tộc không có một cái nào trang bị loại trận phù này.

Hơn nữa Da Ma Sam Gia là lực lượng thân thể quá yếu, cho nên mới sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Các Đại Vu nhân tộc lực lượng thân thể cường đại, ai sẽ để ý có thêm chút mê muội không gian điên đảo thác loạn mang đến như vậy?

Lời nói của Cơ Hạo còn ở bên miệng chưa nói ra, nụ cười của hắn đột nhiên đọng lại.

Thái Cực Pháp Y chợt nổi lên một mảng thanh quang, thanh quang mềm mại như nước như một đóa hoa sen lớn nở rộ, chồng chất hướng bốn phía khuếch tán ra. Cơ Hạo cầm Thái Cực Thần Phong, Bàn Cổ Chung lơ lửng trên đỉnh đầu, miệng chuông buông xuống một luồng khí hỗn độn, đem Cơ Hạo gắt gao bảo vệ ở vị trí chính giữa.

Vừa rồi Cơ Hạo nhớ rõ, bọn họ cùng nhau từ trong truyền tống trận của Vũ sơn đi ra.

Khi đi ra, Tự Hi ở ngay phía trước Cơ Hạo không đến ba trượng, bọn Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti đều ở bên người Cơ Hạo, đều ở vị trí Cơ Hạo vươn tay có thể chạm tới.

Bốn phía vờn quanh mấy chục trọng giáp tinh nhuệ cấp Vu Đế của Hữu Sùng bộ, càng có mười mấy đại vu sư của Vu Điện đi theo, giữa bọn họ cùng Cơ Hạo nhiều nhất chỉ một trượng.

Nhưng giờ phút này xung quanh Cơ Hạo đều là núi hoang.

Khí trắng mờ mờ nhộn nhạo ở giữa cỏ dài khô vàng cao ngang hông người ta. Cơ Hạo liếc mắt, nhìn thấy trên một cây cỏ dài ngoài vài bước, một con châu chấu xanh biếc như ngọc to bằng ngón cái đang đáp ở đầu ngọn cỏ. Gió thổi qua, cỏ dài hơi nhoáng lên một cái, con châu chấu sau khi chấn kinh nhảy dựng lên, sau khi nhảy ra xa mười mấy trượng rơi vào trong cỏ dài, lên xuống vài cái không thấy tăm hơi bóng dáng.

Một con rắn đỏ to bằng ngón cái, dài hơn ba thước chậm rãi từ cạnh gốc cỏ bò qua, nó lén lút ghé về phía gót chân Cơ Hạo, há mồm muốn cắn một nhát ở trên gót chân Cơ Hạo.

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, con rắn đỏ này cắn xuống một phát, răng nọc bén nhọn cách gót chân Cơ Hạo còn xa hơn hai thước, một luồng hỗn độn chi khí lóe lên, thân thể con rắn đỏ ‘Oành’ một cái nổ tung, nổ thành một mảng máu lớn.

Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, hắn nhắm mắt lại.

Sau đó ở đỉnh đầu hắn một vầng mặt trời đỏ trào ra, thần thức mạnh mẽ như sóng thần, rợp trời rợp đất hướng bốn phương tám hướng thổi quét đi.

‘Bốp’ một phát, như có một tầng lá mỏng bị xé rách, Cơ Hạo nhìn thấu ảo giác, thấy được hình ảnh chân thật.

Trên sườn núi ở phía trước ngoài mười dặm, một con Thất Thải Huyễn Thận dài gần ngàn trượng mở ra vỏ sò, mê quang bảy màu không ngừng từ trong cơ thể nó tuôn ra, đem toàn bộ truyền tống trận đều bao phủ.