Vu Thần Kỷ

Chương 1022: Đầu danh trạng



‘Ùmmm ~~~’!

Ngọc Dẫn ngửa mặt lên trời rống dài, như ức vạn con trâu rừng đồng thời rít gào, tiếng gầm cuồn cuộn chấn động khiến thiên địa run rẩy.

Trên bầu trời, các đám kiếp vân màu đen, màu tím giống như tuấn mã cấp tốc bay tới, ở đỉnh đầu Ngọc Dẫn hóa thành một xoáy mây lôi kiếp lớn không gì sánh được. Sau hồng hoang, thiên địa pháp tắc biến thiên, nhân tộc là chủ thiên địa khí vận, hồng hoang cự yêu không được phép xuất hiện ở nhân gian!

Yêu khí trên người Ngọc Dẫn nồng đậm, cộng thêm hắn ngửa mặt lên trời thét dài, rất có ý tứ hướng thiên địa khiêu khích, thiên địa ý chí Bàn Cổ thế giới bị xúc động, tự nhiên mà vậy có lôi kiếp hội tụ đến, muốn dùng ức vạn lôi hỏa đem Ngọc Dẫn hỗn độn cự yêu này đánh phá thành mảnh vụn, hồn phi phách tán!

Trong xoáy mây lóe lên chớp sét, mắt thấy một đạo cuồng lôi sắp hạ xuống, mi tâm Ngọc Dẫn phóng lên một đạo thần quang màu vàng tím.

Một thần lục lơ lửng trong thần quang màu vàng tím, thần uy hừng hực tràn đầy thiên địa, thần quang màu vàng tim lao vào trong xoáy mây to lớn, đem lôi vân màu đen, màu tím đầy trời nhuộm huy hoàng tráng lệ. Xoáy mây cấp tốc xoay tròn chợt ngưng trệ, sấm sét giống như rồng khổng lồ chạy chồm toát ra biến mất không dấu vết, trong nháy mắt ngắn ngủn, kiếp vân tan thành mây khói.

“Thiên địa chính thần?” Trong thân thể cao lớn của Ngọc Dẫn truyền đến tiếng hoan hô thật lớn: “Không ngờ được, chúng ta còn có tạo hóa như hôm nay! Nghẹn khuất nhiều năm như vậy, chúng ta rốt cuộc lại có thể công khai, hành tẩu ở dưới bầu trời một phương thế giới này rồi!”

Trong miệng Ngọc Dẫn phun ra một luồng yêu khí trắng lóa như ngọc, hung hăng lao lên trời, hóa thành một mảng lớn yêu vân màu trắng xóa lúc lên lúc xuống. Hắn đắc ý ngửa mặt lên trời thét dài: “Ông trời, đến, bổ ta đi chứ? Giết ta đi? Trấn áp ta đi? Ngọc Dẫn ta rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời!”

Ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, thân thể cao lớn của Ngọc Dẫn gấp khúc, cái đầu hơn một ngàn đôi mắt màu xanh lục dày đặc chậm rãi tập trung Tự Hi.

Trên đầu Ngọc Dẫn, chính giữa chính là một cái hố thịt hình tròn không ngừng khép mở, bên trong dày đặc vô số răng bén nhọn, những cái răng đó giống như con quay cấp tốc xoay tròn, không ngừng phát ra tiếng xé gió ‘Vù vù’.

Quanh cái lỗ thịt đường kính mấy chục dặm này rậm rạp tràn đầy con mắt màu xanh lục phạm vi mười mấy trượng, các con mắt này tương tự với mắt loài rắn, lạnh như băng, sát khí lạnh lẽo, không có bất cứ cảm tình nào cả.

“Sùng Bá Tự Hi, vừa rồi ngươi đánh cái phân thân đó của ta rất đau!” Ngọc Dẫn chậm rãi hướng Tự Hi cười: “Hiện tại, đến lượt ta rồi!”

Lượng lớn nước dãi từ trong cái miệng rộng của Ngọc Dẫn phun ra, thân thể Ngọc Dẫn đột nhiên động, thân thể cao lớn của hắn mang theo một trận gió dữ chảy xiết, chấn vỡ hư không hướng vào đầu Tự Hi đập xuống. Lấy hình thể khổng lồ như thế của Ngọc Dẫn, khi hắn đem thân thể của mình coi là binh khí nhằm vào đầu nện xuống, quả thực giống như trời sập.

Tự Hi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngọc Dẫn, hắn không thể né tránh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Ngay phía sau hắn, đám người Man Man, Thiếu Ti vẫn mê man như cũ. Huyễn Thận đồng tử đã bị hư ảnh chém giết, nhưng lực lượng ảo giác của hắn còn có chút ít lưu lại, bọn Man Man đang cố gắng giãy dụa, trong một chốc một lát vẫn khó có thể từ trong ảo cảnh giãy thoát ra.

Tự Hi không thể né tránh, hắn nếu tránh ra, thân thể to của Ngọc Dẫn lớn sẽ nện ở trên thân đoàn người Man Man.

Thiên Sơn Thuẫn trong tay nổi lên một mảng lớn bóng dáng ngọn núi, sương mù nồng đậm màu vàng tràn ngập hư không, hóa thành một làn mây thấp dày nặng phạm vi vạn dặm hướng bầu trời phóng đi. Trong từng cái lỗ chân lông quanh thân Tự Hi đều có thần quang màu vàng đất phun ra, hắn thổ nạp từng ngụm từng ngụm đại địa nguyên lực của địa mạch xung quanh ập tới, thân hình hắn dần dần bành trướng, từ ban đầu khoảng một trượng, nhanh chóng cất cao đến khoảng trăm dặm.

Cao trăm dặm, Tự Hi nghiễm nhiên đã là một người khổng lồ đáng sợ.

Nhưng so sánh với bản thể to lớn không gì so sánh được kia của Ngọc Dẫn, Tự Hi vẫn tỏ ra nhỏ bé như cũ.

Mặt đất kịch liệt run lên, cương phong trên trời chấn động, vô số lôi hỏa sét đánh từ bầu trời rơi xuống. Nửa đoạn thân thể của Ngọc Dẫn hung hăng nện ở trên mây lùn màu vàng Thiên Sơn Thuẫn biến thành, từng làn sóng xung kích mắt thường có thể thấy được hướng bốn phương tám hướng gào thét quét đi, nơi đi qua các ngọn núi lớn sụp đổ, mấy trăm ngọn núi bay trôi nổi ở trên trời vô thanh vô tức bị nghiền thành phấn.

Tức Nhưỡng biến thành, Vạn Long Phong Thủy Đại Trận tử trận Vũ sơn cũng bị các làn sóng xung kích không ngừng va chạm kích động, Vũ sơn tử trận hình dạng như vại nước lớn toàn thân phát ra thần quang dày nặng màu vàng, mặc cho dòng khí đánh vào, phong ấn tử trận lại không chút sứt mẻ.

“Tự Hi à!” Thân thể khổng lồ của Ngọc Dẫn một lần nữa duỗi thẳng. Hắn hướng đầu vào Tự Hi, khàn cả giọng la lên tên của hắn: “Nghe thanh âm ta... Tự Hi à!”

Thân thể Tự Hi kịch liệt run lên một cái, bên người hắn mơ hồ có mây khói hình người mông lung khuếch tán.

Tiếng rít của Ngọc Dẫn thê lương mà khó nghe tới cực điểm, nhưng trong đó chất chứa yêu pháp tà lực hô hồn khóa phách cực kỳ đáng sợ. Người thường bị Ngọc Dẫn rống một tiếng như vậy, sau khi nghe được tiếng rống của hắn, tuyệt đối sẽ bị câu ra hồn phách mặc cho hắn bài bố.

Nhưng Tự Hi thành tựu Vu Thần, linh hồn hắn hòa hợp một thể với tinh hạch của hồng hoang tinh thần, chờ Ngọc Dẫn rống lên một tiếng, hồng hoang tinh thần trong cơ thể Tự Hi kịch liệt chấn động một phát, thần quang màu vàng đất sáng bừng lên quanh thân, linh hồn Tự Hi ngồi xếp bằng ở trong tinh hạch chưa chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

“Ngọc Dẫn... Ta đã chứng Vu Thần chi vị, ta là hồng hoang tinh thần hóa thân, có được thực lực tương đương với tinh quân khắp trời của thái cổ thiên đình! Ngươi chỉ là hô hồn yêu pháp, đối với ta có tác dụng gì chứ?” Tự Hi khàn giọng rống to, Vạn Hác Đạc ở tay phải cũng hóa thành dài trăm dặm tạo nên một mảng hồ quang màu vàng đất, hung hăng hướng thân thể khổng lồ của Ngọc Dẫn đánh tới.

‘Oành’ một tiếng trầm đục, trên thân thể khổng lồ của Ngọc Dẫn nứt ra một vết rách máu thịt bay tứ tung, một mảng lớn máu tươi màu trắng xóa phun ra, rơi xuống đất, phàm là đụng tới máu tươi màu trắng, vô luận hoa cỏ cây cối, tất cả đều biến thành ngọc thạch màu trắng ngà.

Ngọc Dẫn ngửa mặt lên trời rống giận. Hắn há mồm, hướng tới Tự Hi hít một phát thật sâu: “Linh hồn của ngươi không cho ta, thì đem tinh khí máu thịt của ngươi cho ta!”

Một trận gió xoáy chảy xiết từ bên người Tự Hi bay lên trời, gào thét hướng cái miệng rộng của Ngọc Dẫn phóng đi.

Ngọc Dẫn trừ có thể câu hồn đoạt phách, còn có một công pháp ác độc chính là cắn nuốt sinh linh. Ở thời đại hồng hoang, Ngọc Dẫn sức ăn kinh người từng cắn nuốt vô số sinh linh, tiêu diệt nhiều tộc đàn, cuối cùng đắc tội vô số đối thủ, bị mọi người vây công đánh bị thương nặng, từ đó về sau mai danh ẩn tích thẳng đến hôm nay!

Thân thể Tự Hi cứng đờ, khí huyết toàn thân quay cuồng, sắp theo lỗ chân lông trào ra bên ngoài cơ thể.

Hắn vội vàng đem Thiên Sơn Thuẫn vung lên, một đám mây vàng to lớn bao lấy thân thể hắn, hồng hoang tinh thần trong cơ thể cũng phát ra lực hút đáng sợ củng cố tinh huyết toàn thân, tinh khí thần chưa tiết ra ngoài một chút nào.

“Ngọc Dẫn, ngươi chỉ có chút năng lực đó sao?” Tự Hi nhìn Ngọc Dẫn hét lớn!

“Vậy, bản lãnh của ta thì sao?” Tiếng rống trầm thấp truyền đến, một con dị thú hình thể như sói, đầu lại là đầu rồng, trên người dày đặc vảy rắn, dài trăm dặm xé rách đại địa bay lên trời: “Ta là Long Lang Vương. Tự Hi, giết ngươi, là đầu danh trạng của chúng ta cho Cộng Công thị!”

Long Lang Vương mở ra cái miệng rộng, một luồng khí sắc bén đen sì dạng trăng lưỡi liềm gào thét lao ra, hung hăng bổ vào trên khí màu vàng do Thiên Sơn Thuẫn biến thành.

‘Xẹt’ một tiếng, mây lùn màu vàng Thiên Sơn Thuẫn biến thành bị xé ra hơn phân nửa, suýt chút nữa đã tổn thương đến bản thể Tự Hi.