Vu Thần Kỷ

Chương 1028: Hỏa bộ chính thần



Quả cầu lửa đường kính ngàn dặm khi rơi xuống đỉnh đầu Tự Hi, chỉ còn to khoảng nghìn trượng.

Trong quả cầu lửa hầu như ngưng tụ thành thực chất, một cái bóng người cao gầy đỏ tới mức phát tím lóe lên, một thanh trường kích phun lửa màu tím từ trong quả cầu lửa lao nhanh ra, hung hăng bổ về phía Tự Hi.

Thiên Sơn Thuẫn ở tay trái Tự Hi hướng lên trên ngăn cản, trường kích mang theo một mảng lớn ánh lửa bổ vào trên Thiên Sơn Thuẫn, một tiếng nổ lớn chấn động khiến trời đất rung chuyển, mặt đất dưới chân Tự Hi ầm ầm vỡ ra mấy chục vết nứt. Đại địa kịch liệt run rẩy, mặt đất phạm vi gần ngàn dặm chợt lõm xuống.

Thân thể Cơ Hạo hơi lắc lư, lực lượng bóng người trong quả cầu lửa đáng sợ như vậy, hơn phân nửa đoạn thân thể cao trăm dặm của Tự Hi bị bổ lún vào trong tầng nham thạch, đại địa lõm xuống sụp đổ, một mảng lớn sương mù màu vàng đất phun trào ra, sóng nhiệt cuồn cuộn từ đỉnh đầu phun xuống, mặt đất bên cạnh Cơ Hạo cũng hòa tan thành nham thạch nóng chảy, không ngừng phun ra bọt nham tương to nhỏ.

“Lên!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, tay trái chụp, đám người Man Man đang mê man được một làn gió mát cuốn lên, ùn ùn nhập vào trong hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung đổ xuống. Cơ Hạo búng ngón tay, một tiếng đạo môn chú ngữ tươi mát ngưng thần, khu ma tránh ma quỷ ra khỏi miệng, thân thể đám người Man Man đồng thời run lên, trong thất khiếu mơ hồ có sương mù bảy màu chậm rãi bay ra.

Thân thể Thiếu Ti hơi nhoáng lên một cái, là người đầu tiên mở mắt.

Không đợi Thiếu Ti mở miệng hỏi vừa rồi đã xảy ra cái gì, quả cầu lửa kia ở đỉnh đầu chợt nổ tung, một bóng người cao gầy từ trong ánh lửa lao vút ra, chân đạp mây lửa múa trường kích trong tay có lửa tím quấn quanh, kéo theo vô số dải hồ quang màu tím hướng Tự Hi đánh tới.

Tự Hi rống to, Thiên Sơn Thuẫn ở tay trái che trái chắn phải, Vạn Hác Đạc ở tay phải công kích mãnh liệt, nhanh chóng đánh dính vào nhau với bóng người nọ.

Nhưng bóng người nọ chỉ khoảng mười mấy trượng, mây lửa dưới chân cũng không biết là linh vật gì, bay múa xoay quanh linh động dị thường, tốc độ càng nhanh tới mức kinh người, lấy thị lực của Cơ Hạo cũng rất khó đuổi kịp tốc độ mây lửa bay múa, chỉ có thể nhìn thấy lửa đầy trời cuốn các tàn ảnh vây quanh Tự Hi bay loạn.

Tự Hi cao trên trăm trượng, chiến đấu cận thân với các hỗn độn cự yêu kia tất nhiên là thân thể cao lớn bực này chiếm ưu thế, nhưng cùng cao trăm dặm đối chiến với kẻ địch khoảng mười mấy trượng, giống như một con voi vung chân muốn đạp chết một con chim ruồi. Tự Hi dùng hết chiêu thức toàn thân, Vạn Hác Đạc mỗi khi cọ sát qua bóng người, căn bản không chạm tới được một sợi lông của kẻ địch.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, chỉ trong nháy mắt, trên thân thể to lớn của Tự Hi đã nứt ra mấy trăm vết thương sâu có thể thấy xương. Lửa màu tím dinh dính như keo bám vào ở trên các vết thương dài khoảng trăm trượng này thiêu đốt mãnh liệt, đốt Tự Hi da tróc thịt bong, trong không khí bắt đầu có mùi thịt nướng nồng đậm lan tràn ra.

“Hây!” Tự Hi rống to một tiếng, thân thể hắn nhanh chóng thu liễm, chiều cao trăm dặm của hắn trong mấy nhịp thở ngắn ngủn đã biến thành ngang với bóng người kia, động tác của hắn lập tức trở nên linh động hơn không chỉ gấp trăm lần. Vạn Hác Đạc vung lên, bắt đầu hung hăng va chạm với trường kích trong tay đối phương.

Tiếng va đập ‘Đang đang’ kéo dài không dứt, sương mù màu vàng đất cùng ánh lửa màu đỏ tím tản ra bốn phía, lực lượng khủng bố va chạm vỡ toang trong hư không. Thân thể Tự Hi kịch liệt run rẩy, đột ngột hắn kêu đau một tiếng, hắn thế mà không cầm chắc Thiên Sơn Thuẫn, bị đối phương mạnh mẽ đem tấm khiên đánh bay, lửa tím bốc lên trường kích thuận thế cắt, đem bàn tay hắn chém rụng.

Một mảng lớn ánh lửa màu tím từ trong bàn tay Tự Hi phun ra, trong nháy mắt bàn tay hắn đã bị đốt thành một đám tro bụi.

Tự Hi nhảy mạnh về phía sau, kéo theo một trận gió dữ nhảy ra xa hơn trăm dặm, thân thể trầm trọng đáp mạnh trên một ngọn núi lớn. Tay trái hắn dùng sức vung lên, mắt hổ trợn trừng, ‘rắc’ một tiếng trên cổ tay cụt một cái bàn tay đầy đủ một lần nữa sinh trưởng ra.

“Người tới là ai!” Tự Hi nhìn bóng người có đám mây lửa lượn lờ kia lớn tiếng hô to.

Côn Bằng lơ lửng giữa không trung, đau đến mức toàn thân đều đang run rẩy cười lên quái dị ‘Khặc khặc’: “Người tới là ai? Không có mắt sao? Đây là Hỏa Thần đó, Tự Hi, đây là hỏa bộ chính thần, đứng đầu lửa khắp thiên hạ đó!”

Hít thật sâu một ngụm khí lạnh, Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Ngươi cho dù dùng cửu cửu khóa tinh đồ dung hợp hồng hoang tinh thần, thành tựu Vu Thần chi vị lại như thế nào? Hồng hoang tinh quân, chẳng qua là một trong ức vạn tinh thần của thiên đình, vô luận địa vị, quyền thế hay là thần thông pháp lực, làm sao so sánh với hỏa bộ chính thần?”

Trong hỗn độn khí lưu Bàn Cổ Chung rủ xuống, Cơ Hạo nghiến chặt răng nhìn thanh niên cách đó không xa chân đạp mây lửa, cầm trường kích, trên người khoác một trường bào màu đỏ rực, khuôn mặt anh tuấn, thần thái lạnh lùng, trong đôi mắt tử khí trầm lặng không có bao nhiêu linh trí.

Như Côn Bằng nói, trong hồng hoang tinh không có vô số hồng hoang tinh thần, thái cổ thiên đình lúc đỉnh phong nhất, trên mỗi một hồng hoang tinh thần đều có một vị tinh quân tọa trấn. Các tinh quân đó và hồng hoang tinh thần nối liền một thể, dựa vào lực lượng tinh tú, bọn họ cũng có đại thần thông, đại pháp lực lật sông nghiêng biển.

Ở thái cổ thiên đình mà nói, nếu đem thái cổ thiên đình coi là một triều đình, các tinh quân số lượng đông đảo kia, vô luận là địa vị hay thực lực, chỉ tương đương với thống quân tướng lĩnh tọa trấn một phương.

Mà hỏa bộ chính thần, thì là trọng thần trung ương, địa vị của họ có thể so với vương tước.

Số lượng hồng hoang tinh quân lấy ức vạn để tính, mà tồn tại đứng đầu cùng loại với hỏa bộ chính thần, cũng chỉ là kim bộ, mộc bộ, thủy bộ, thổ bộ, lôi bộ, điện bộ… ít ỏi mấy chục người mà thôi.

Từ trên quyền bính, địa vị mà nói, giờ phút này khi Tự Hi đặt ở thái cổ thiên đình, hắn dung hợp một hồng hoang tinh thần thổ thuộc tính, hắn chính là thổ bộ tinh thần, hắn theo lý thường chịu thổ bộ chính thần quản hạt cùng quản chế.

Giờ phút này xuất hiện trước mặt Cơ Hạo và Tự Hi, là hỏa bộ chính thần, cũng chính là thiên đình hỏa bộ chi tôn, trong toàn bộ thần linh thiên đình, phàm là thần linh có liên quan với lửa đều thuộc về một mình hắn quản hạt. Địa vị của hắn, thực lực của hắn, tuyệt đối không phải Tự Hi cấp tinh thần có thể đánh đồng.

“Thiên đình đã điêu linh, nào còn có cái gì hỏa bộ chính thần?” Cơ Hạo cố nén sự bất an trong lòng trầm giọng nói: “Chẳng lẽ giống với Bạch Long giang thần, lại là Cộng Công thị tự mình sắc phong cái gọi là ‘chính thần’ sao? Thằng nhãi này, là hỏa hệ yêu ma nơi nào toát ra? Bị các ngươi đẩy ra làm ngụy trang?”

Nghe xong Cơ Hạo nói, Côn Bằng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, cả người run rẩy đến mức cười to lên.

Chân linh của hắn bị hủy thương thế chưa lành, Côn Bằng vừa cười, trong thất khiếu cùng lúc phun máu. Hắn giờ phút này thể tích vô cùng khổng lồ, máu tươi trào ra liền hóa thành mưa máu ngập trời không ngừng rơi xuống mặt đất.

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, ta biết ngươi sợ, ta biết... Ngươi sợ rồi! Nhưng, vị này không phải yêu ma nào cả, hắn là hỏa bộ chính thần thiên địa sinh dưỡng chân chính đó! Lấy xuất thân, nội tình của hắn, tương lai trở thành thiên đình Xích Đế cũng chưa biết đâu!”

Thanh niên tuấn lãng quanh thân lửa cháy lượn lờ kia chậm rãi xoay người, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Cơ Hạo, từng chữ, từng chữ rất cứng ngắc nói: “Bản thần tôn, chính là hỏa bộ chính thần Chúc Dung thị, quản hạt các thần linh hỏa hệ khắp trời, trấn áp tam giới, càn quét yêu ma, tu chỉnh thiên địa đại đạo... ranh con chưa biết gì, sao dám nói bậy?”

‘Soạt’ một cái, nam tử tự xưng Chúc Dung nhanh như tia chớp đâm tới một kích, hung hăng đánh vào trên Bàn Cổ Chung.