Vu Thần Kỷ

Chương 1046: Thủ đoạn Thánh nhân



Trong kiếm khí trắng xoá mơ hồ có thể thấy được các đóa hoa sen xoay quanh bay múa. Thủy Liên đạo nhân không hổ là môn nhân tinh anh Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tỉ mỉ điều chế ra, chuyên môn dùng để hành tẩu thiên hạ, mê hoặc tín đồ, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều có thể xưng là hoàn mỹ.

Tạm bất luận các loại pháp thuật của Thủy Liên đạo nhân uy lực như thế nào, chỉ từ trên hiệu quả ánh sáng hình ảnh, Cơ Hạo đã nhịn không được cho hắn đánh giá cao nhất.

Kiếm quang trắng xoá, mang theo khí tức tinh thuần không tỳ vết nồng đậm, làm người ta sau khi nhìn thấy liền nhịn không được nhớ tới trong lòng mẫu thân, người yêu hôn môi… các hồi ức tuyệt vời bổ vào trên ngực Hoành Hành trần truồng lộ thể.

‘Keng’ một tiếng, kiếm quang tiêu tán, hiện ra một thanh phi kiếm màu trắng tạo hình như mấy chục cánh hoa sen ghép thành, mũi kiếm gắt gao đấu ngực Hoành Hành mơ hồ dày đặc vô số hoa văn dạng vảy cá, không ngừng tung tóe vô số đốm lửa, lại như thế nào cũng không thể khoan thủng làn da gã.

Hoành Hành cúi đầu nhìn nhìn phi kiếm đâm khiến ngực hắn ngưa ngứa, một chưởng đem nó vỗ xuống đất, vung đại chuỳ đập bừa một trận. Chiêu thức của Hoành Hành không có chút hoa mỹ nào, bá đạo cùng dã man, đập loạn tùy theo sở thích chính là toàn bộ chiến thuật của hắn.

Thủy Liên đạo nhân còn chưa từ trong đau đớn bốn ngón tay bị đập nát phục hồi tinh thần, đại chuỳ của Hoành Hành đã gào thét đập về phía đầu hắn.

“Sư huynh để ý!” Một thanh niên đạo nhân phía sau Thủy Liên đạo nhân run hai tay lên, một khối ngọc phù thanh ngọc chạm trổ thành bay ra, hóa thành các đóa hoa sen màu xanh, mang theo một mảng vầng sáng to lớn như sóng nước đem Thủy Liên đạo nhân bảo vệ trong đó.

Có một tiếng vang trầm, thiết chùy hung hăng nện ở trên kết giới phòng ngự do ngọc phù biến thành, mấy chục đóa hoa sen xanh vỡ nát, vầng sáng như sóng nước nổ thành vô số điểm sáng bay tan tác. Hoành Hành mắng to một tiếng, nâng đùi phải to như cái vại nước, đá một cước vào trên bụng Thủy Liên đạo nhân.

Trường bào vải thô trên thân Thủy Liên đạo nhân hiện lên một mảng ánh sáng trắng, chợt nghe một tiếng vang lớn, trường bào vải thô nổ thành vô số mảnh vải nát to bằng bàn tay, cái chân to dài hai thước của Hoành Hành hung hăng đạp tới, trong bụng Thủy Liên đạo nhân phát ra một tiếng vang lớn khủng bố, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, như đạn pháo ra khỏi nòng bay về phía sau.

Năm đạo nhân khác đồng thời kinh hô một tiếng, bọn họ đều há mồm phun ra các luồng kiếm quang hướng Hoành Hành bắn tới.

Thủy Liên đạo nhân tu vi mạnh nhất phi kiếm cũng không thể thương tổn Hoành Hành chút nào, kiếm quang của năm đạo nhân này cũng như thế, như chim bay vòng quanh Hoành Hành chém bừa mấy trăm lần, không ngừng kéo ra ở trên người Hoành Hành các chuỗi đốm lửa, nhưng không thể phá vỡ làn da của hắn một chút nào.

“Cút cmm!” Hoành Hành đánh ra một chùy, ngực một thanh niên đạo nhân lõm xuống, hộc một ngụm máu lớn cứng ngắc ngã xuống đất.

“Còn có ngươi!” Cùi trỏ bên phải của Hoành Hành hung hăng đánh một cái, gai xương màu đen dài đến ba thước trên khuỷu tay xuyên thủng ngực một thanh niên đạo nhân. Hoành Hành cười quái dị vung cánh tay từng lần một, gai xương phát ra tiếng ‘Phập’ liên tục xuyên thấu ngực thanh niên đạo nhân này hơn trăm lần, thiếu chút nữa đem ngực hắn đâm thành một bãi thịt nát.

Toàn thân thanh niên đạo nhân này phun máu ngã xuống đất, hắn ngay cả sức để kêu đau cũng không có, trợn trắng mắt ngất đi.

Vang ‘Thùng thùng’ hai tiếng, Hoành Hành lại vụt mạnh chùy thêm hai lần, hai thanh niên đạo nhân một cụt tay, một gãy lưng, cũng hộc ngụm máu lớn bay ra ngoài.

Một đạo nhân cuối cùng thoạt nhìn trẻ tuổi nhất đã nhanh chân chạy ra ngoài mấy chục trượng. Hắn run rẩy lấy ra một khối ngọc phù dùng sức quơ quơ, chỉ vào Hoành Hành rống lớn một tiếng: “Hàng yêu trừ ma, ngay tại hôm nay... Kim cương lực sĩ còn chưa động thủ, còn đợi tới khi nào?”

Ba trăm kim cương lực sĩ cao một trượng sáu, mặc trọng giáp đồng thời rống lớn một tiếng. Bọn họ đồng thời vung tay trái, ba trăm sợi xích đầu rồng mang theo tiếng ầm ầm ‘Leng keng’, hóa thành một tấm lưới lớn rợp trời rợp đất hướng vào đầu Hoành Hành chụp xuống.

Hoành Hành kinh ngạc hô khẽ một tiếng, hắn tựa như là cố ý thử khả năng của đám kim cương lực sĩ, không nhúc nhích mặc cho ba trăm sợi xích đầu rồng quấn quanh trên thân hắn. Tiếng ‘Leng keng’ không dứt bên tai, đầu rồng phía cuối xiềng xích mở ra cái miệng rộng nối tiếp lẫn nhau, nhanh chóng đem Hoành Hành cuốn lấy như một cái bánh chưng lớn.

Sáu vị kim cương lực sĩ không nói một lời lao lên, giơ lên Hồng Liên Trảm Yêu Kiếm phun lửa dữ dội ở tay phải, theo khe hở giữa xiềng xích hung hăng đâm ở trên thân Hoành Hành.

‘Keng keng keng’ một chuỗi tiếng vang không dứt bên tai, trên thân trần của Hoành Hành tung tóe lên vô số đốm lửa, Hồng Liên Trảm Yêu Kiếm sắc bén đâm vào trên người hắn, chỉ mang theo một chút dấu vết màu trắng một bé nhỏ không đáng kể, cũng không thể tạo thành chút thương tổn nào đối với làn da hắn.

“Chỉ cái thứ rách nát này, cũng muốn đả thương đại gia ta?” Hoành Hành hự một tiếng, thân thể hung hăng rung lên.

Mấy trăm cái gai xương màu đen trên thân hắn hung hăng xẹt qua những xiềng xích đầu rồng kia. Xiềng xích đầu rồng ngũ kim tinh anh đúc nóng thành, càng được thêm vào phù pháp phun ra một mảng lớn ánh lửa, bị gai xương màu đen cắt ùn ùn vỡ ra.

Ba trăm vị kim cương lực sĩ đang toàn lực kéo xiềng xích thân thể nhoáng lên một cái, lảo đảo liên tục lui về phía sau.

Hoành Hành vung lên đại thiết chùy trong tay, hướng về phía sáu vị kim cương lực sĩ bên người hung hăng nện xuống một đòn. Đại thiết chùy mang theo một đạo cương phong màu đen, chợt nghe vài tiếng vang ‘Thùng thùng’, nửa thân trên của sáu vị kim cương lực sĩ tan rã, vô số máu thịt xương khớp như ngũ sắc lưu ly phun đầy đất.

“Thánh nhân cứu mạng!”

Nhìn thấy Hoành Hành hung hãn như thế, mấy thủ lĩnh Cương Ngưu bộ cùng cất tiếng khóc lóc, vừa lăn vừa bò hướng vào trong thôn bỏ chạy.

Đám kim cương lực sĩ vứt xiềng xích đầu rồng tổn hại, hai tay nắm Hồng Liên Trảm Yêu Kiếm, đều nhịp sải bước dài hướng Hoành Hành đánh tới.

Hoành Hành mặc cho Hồng Liên Trảm Yêu Kiếm chém lung tung ở trên thân mình, hắn hưng phấn đến cực điểm rống to ‘Ngao ngao’, vung đại thiết chùy đập bừa một phen, đánh từng vị kim cương lực sĩ thân thể sụp đổ, đầy đất đều là vụn máu thịt bán trong suốt đủ mọi màu sắc, tản mát ra mùi thơm thoang thoảng.

Thủy Liên đạo nhân hộc từng ngụm từng ngụm máu, chậm rãi đứng thẳng lên.

Quần áo hắn rách nát, lộ ra cái bụng trắng như tuyết—— một vết chân dài hai thước khắc rất chặt chẽ ở trên bụng hắn, lún vào da thịt hắn sâu khoảng ba tấc. Một cước này gần như đạp nát lục phủ ngũ tạng của Thủy Liên đạo nhân, nếu không phải trên thân hắn có bảo mệnh linh phù tổ sư nhà mình ban cho, hắn đã sớm sụp đổ ngũ tạng mà chết.

Run rẩy lấy ra một viên linh đan cứu mạng nhét vào miệng, Thủy Liên đạo nhân phun ra hai ngụm máu tụ, khàn cả giọng hướng về nhà đá chính giữa thôn rống lớn một tiếng: “Yêu nghiệt lợi hại, xin tổ sư làm chủ cho đệ tử!”

Một đạo khí tức đáng sợ rộng lớn mênh mông, giống như mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông từ trong phòng đá phóng lên cao.

Một làn sương mù mờ mịt hóa thành một bàn tay to phạm vi trăm trượng từ trong căn nhà đá phun ra, nháy mắt lướt qua thôn, lập tức đến đỉnh đầu Hoành Hành.

Bàn tay to nhoáng lên một cái, Hoành Hành đã bị một lực lượng đáng sợ xách lên, vứt ra ngoài mười mấy dặm, sau đó bàn tay to lại nhoáng lên một cái đã tới trên không Hoành Hành, dùng sức vỗ xuống phía dưới.

‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, gai xương toàn thân Hoành Hành vỡ vụn từng tấc một, trong cơ thể không ngừng truyền ra tiếng cốt nhục vỡ vụn, bị bàn tay to vỗ một cái đập vào trong lòng đất.

Cơ Hạo có chút nghẹn lời nhìn một màn này. Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, quả nhiên đã giở trò trên tấm da thú chế thành hình ảnh chân thân kia. Lấy thân phận bọn họ, tự mình ra tay đối phó Hoành Hành yêu ma như vậy, không ngại hơi quá mất thân phận rồi sao?