Vu Thần Kỷ

Chương 1070: Thái dương thê điền



Nhân tộc thời đại này, thực lực có thể xưng là khủng bố.

Một vị Đại Vu có thể gánh núi lật biển, lại càng không cần nhắc tới nhân tộc còn có nhiều Vu Vương và Vu Đế cường đại hơn nữa.

Cơ Hạo đưa ra thiết kế, Đế Thuấn ra lệnh một tiếng, ngắn ngủn vài ngày, tất cả thứ cần thiết đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Khi Cơ Hạo nói ‘Dựng gương’, vu tế cấp Vu Vương trên đại địa lấy hàng vạn để tính đồng loạt hét lớn một tiếng, vu lực khổng lồ từ trong cơ thể bọn họ tuôn trào ra, hóa thành các cơn lốc nâng các tấm gương tròn bay lên bầu trời.

Hộ thành kết giới của Bồ Phản cao hơn trăm dặm, từ mặt đất đến phía dưới kết giới, Tự Văn Mệnh cách mỗi một dặm xây một tầng khối lục địa loại nhỏ dài rộng mười dặm, dày tới mười trượng, khối lục địa chồng xếp chỉnh tề từ trên xuống dưới vừa vặn có một trăm tầng.

Khối lục địa cách nhau trăm trượng sắp hàng chỉnh tề, phủ kín toàn bộ không trung Bồ Phản.

Từng tấm gương tròn lớn thủy tinh mài thành, phủ một tầng thủy ngân mỏng manh, đường kính gần trăm trượng bị các vu tế đưa lên bầu trời, cạnh mỗi một khối lục địa loại nhỏ đều lơ lửng một tấm gương tròn cực lớn như vậy.

Nhìn kỹ, trên viền của gương tròn điêu khắc hoa văn phù lục tinh xảo đẹp đẽ như ngọn lửa. Các phù lục đó lóng lánh ánh sáng mờ mờ màu đỏ, hô ứng từ xa với Bàn Giả Thái Dương lơ lửng trên cao. Khi tấm gương tròn lên bầu trời, hào quang phù lục viền các tấm gương tròn đó chợt mãnh liệt hẳn lên.

Cơ Hạo đứng ở đỉnh chóp Thái Dương Thần Tháp, cẩn thận nắm giữ Bàn Giả Thái Dương, đem vầng mặt trời dị giới này kết hợp với Thái Dương Thần Tháp.

Ở dưới sự khống chế của Cơ Hạo, Bàn Giả Thái Dương nhìn qua chỉ là một quả cầu lửa màu đỏ đường kính không đến một dặm, thực ra nếu buông ra Bàn Giả Thái Dương vặn vẹo hư không xung quanh, đây là một tồn tại khủng bố đường kính vượt qua trăm vạn dặm, uy lực có thể nháy mắt hủy diệt toàn bộ Bồ Phản.

Cơ Hạo đem Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh treo ở đỉnh chóp Bàn Giả Thái Dương, phát ra các tia thái cực thanh khí dịu dàng quấn quanh hắn, duy trì hư không vặn vẹo quanh Bàn Giả Thái Dương ổn định.

Trên Thái Dương Thần Tháp năm cái móc câu thật lớn giống như vuốt rồng khéo léo đâm xuyên qua hư không vặn vẹo, chui thẳng vào trong Bàn Giả Thái Dương.

Từng luồng thái dương chi khí khổng lồ theo móc câu ùa vào Thái Dương Thần Tháp, theo đường dẫn năng lượng trong tháp cao gào thét dâng trào, không ngừng chui vào mắt trận trung tâm hộ thành đại trận trong lòng đất Bồ Phản.

Non nửa mặt đất Bồ Phản sáng lên ánh sáng mờ mờ màu đỏ, nhiệt độ của mặt đất âm lạnh ẩm ướt bắt đầu lên cao, trong đất dần dần có hơi nước mờ mờ màu trắng bừng lên. Làm người ta không thể tưởng tượng là, ở rất nhiều nơi, rất nhiều chỗ từng bị nước lũ làm ngập, thế mà đã có lác đác cỏ non màu xanh lục sinh trưởng ra.

Từng tấm gương tròn cực lớn bay lên bầu trời, từng tấm từng tấm được an trí thỏa đáng.

Hai tay Cơ Hạo làm động tác nâng Bàn Giả Thái Dương, ngón tay hắn nhẹ nhàng búng, chợt nghe một tiếng ‘Ông’ vang lên, phù văn hình tròn mặt ngoài Thái Dương Thần Tháp lấy hàng vạn để tính đột nhiên sáng lên, các luồng sáng màu đỏ loá mắt gào thét hướng bốn phương tám hướng lao đi.

Những cột sáng màu đỏ rơi chuẩn ở trên các tấm gương thủy tinh tròn, sau đó ánh sáng đỏ giữa gương tròn phản xạ lẫn nhau, trong thời gian ngắn trong thiên địa sáng bừng lên, một trăm tầng lục địa chồng xếp chỉnh tề trên không toàn bộ Bồ Phản đều được ánh sáng mặt trời sáng lạn mà ấm áp bao phủ.

Không chỉ có một tầng phía trên cùng, ngay cả một tầng khối lục địa dưới cùng, gần mặt đất nhất cũng được ánh mặt trời bao trùm.

Ánh mặt trời, nguồn suối vạn vật sinh trưởng sinh sản, có ánh mặt trời, các khối lục địa kia đều được khảm lên một tầng viền vàng ấm áp. Đám vu tế đang xới đất cày cấy cùng cất tiếng hoan hô, bọn họ ưỡn thẳng lưng lên, bừng bừng hứng thú, không để ý đôi mắt đau đớn nhìn những tấm gương thủy tinh tròn hào quang mạnh mẽ kia.

Giống với trên mặt đất, trên các khối lục địa Tự Văn Mệnh mấy ngày nay vừa mới từ sâu trong lòng đất rút ra, còn mang theo khí âm hàn dưới lòng đất, từng tia khí màu trắng dần dần bay lên, đất vốn đen kịt cũng như dầu trơn hòa tan, mơ hồ mang theo một tầng ánh nước trơn bóng.

Nhiệt lực cùng sức sống của Bàn Giả Thái Dương, thông qua Thái Dương Thần Tháp tăng cường, bao trùm toàn bộ khối lục địa Tự Văn Mệnh vất vả ngưng tụ thành.

Khối lục địa vuông vức lấy hàng trăm triệu để tính, chỉnh tề như bàn cờ, được khảm viền vàng mỹ lệ ấm áp lơ lửng ở trên không Bồ Phản.

Đế Thuấn cùng một đám cao tầng nhân tộc đứng ở trước cửa đại điện thảo luận chính sự, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn kỳ cảnh huy hoàng rực rỡ ở đỉnh đầu, có người đang cười, có người đang khóc, có người cứng ngắc bất động, có người gương mặt run rẩy.

Đế Thuấn vươn hai tay, nhìn một vốc ánh mặt trời ấm áp ở lòng bàn tay cười lên ‘ha ha’: “Cơ Hạo tiểu tử này, hắn thế mà thật sự có một vầng mặt trời! Hơn nữa, hắn lại có thể khống chế hoàn mỹ vầng mặt trời này! Khó trách, hắn có thể một mình giết chết Hậu Thổ, Cộng Công, Chúc Dung ba đại thiên địa chính thần!”

Đế Thuấn nửa đoạn lời trước là đang khích lệ Cơ Hạo, mà nửa đoạn lời phía sau, thì là đang cảnh cáo một số người nào đó.

Cơ Hạo cầm một vầng mặt trời, Bàn Cổ thế giới không có vầng mặt trời thứ hai, cho nên lai lịch vầng mặt trời này... Chỉ cần nghĩ lướt qua về lực lượng khủng bố trong đó chất chứa, đã đủ để khiến da đầu người ta phát tê. Mà Cơ Hạo càng có thể chém giết ba đại chính thần, lấy thực lực Cơ Hạo là không có khả năng làm được, nhưng hắn lại thật sự làm được, như vậy trên tay Cơ Hạo còn có sát chiêu gì không ra?

Đế Thuấn đang cảnh cáo toàn bộ người có dị tâm với Cơ Hạo—— đứa nhỏ này không dễ chọc, các ngươi đừng đi chịu chết, hiện tại nhân tộc cần đồng lòng hợp sức cùng vượt qua cửa ải khó khăn, các ngươi đi tìm Cơ Hạo gây sự, bị hắn giết chết toàn bộ như bổ dưa thái rau, tổn hại là nguyên khí của chính nhân tộc!

Sắc mặt đám người Công Tôn Kiếm, Toại Nhân Viêm rất khó coi, gương mặt Nghệ Địa, Nghệ Nhân càng vặn vẹo như lệ quỷ!

Bọn họ ghen tị, bọn họ phẫn hận, bọn họ đang thầm mắng ông trời đui mù!

Việc tốt rêu rao như thế, sao lại rơi xuống trên đầu Cơ Hạo?

Hắn lập công lao như thế, đại quyền trị thủy của Tự Văn Mệnh là ổn thỏa rồi, một khi hắn trị thủy thành công, địa vị Nhân Hoàng bọn họ còn có hi vọng sao?

Đế Thuấn dùng sức siết chặt nắm tay, hắn cao giọng nói: “Cơ Hạo công lao cực lớn, hóa giải nguy nan lương của nhân tộc ta thực, tấn thăng Nghiêu Bá Cơ Hạo làm Nghiêu Hầu, đất phong Nghiêu Sơn lĩnh mở rộng gấp trăm lần, có quyền tham gia bàn bạc chính sách quan trọng của nhân tộc... chuyện trị thủy, Tự Văn Mệnh, phải trông vào ngươi rồi!”

Tự Văn Mệnh lơ lửng ở trời cao, chân đạp một khối đá khổng lồ, nghiêm nghị hướng Đế Thuấn chắp tay lĩnh mệnh!

Các vu tế hoan hô, bọn họ nhấc lên cuồng phong đem con dân nhân tộc trên mặt đất đưa đến trên các khối lục địa bay. Các con dân đó nhanh chóng đem mạ giống làm ra cắm vào trong bùn đất tươi xốp. Các vu tế đều tự thi triển vu pháp, giúp mạ nhanh chóng cắm rễ sinh trưởng.

Từng khối vu tinh mộc thuộc tính bị bóp võ, một mảng lớn thanh khí theo gió sục sôi, có sung túc ánh mặt trời cùng độ phì của đất, ở dưới thanh mộc chi khí thêm vào, mắt thấy mạ trên từng khối lục địa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh trưởng. Sau ngắn ngủn vài canh giờ, hơn phân nửa khối lục địa đã bị hoa màu cao gần sáu thước bao trùm, mắt thấy chỉ cần có đầy đủ vu tinh mộc thuộc tính thêm vào, hôm nay Bồ Phản có thể nghênh đón một mùa thu hoạch thật lớn.

Vô số con dân Bồ Phản hoan hô nhảy nhót, hưng phấn hoa tay múa chân.

Các luồng tín ngưỡng lực to lớn như rồng không ngừng ập về phía Cơ Hạo, quanh thân Cơ Hạo mơ hồ có các tia tử khí không ngừng nhộn nhạo ra, ở đỉnh đầu hắn hóa thành một đài mây màu tím mắt thường không thể nhận ra.