Vu Thần Kỷ

Chương 1135: Giao xà tướng trì



Một đạo hàn quang xé rách hư không, trong hàn quang là một khối huyền băng hình chùy to bằng nắm tay, xem thế đi của khối băng chính là đầu của Tương Liễu Tiểu Bát.

Tương Liễu Tiểu Bát thét dài một tiếng, hắn luôn bị Bắc Minh Giao Vương áp chế không dám nhúc nhích ở lúc sinh tử tồn vong, rốt cuộc đột phá sự sợ hãi đối với Bắc Minh Giao Vương, thân hình nhoáng lên một cái hiện ra bổn tướng Tương Liễu.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, một con Tương Liễu dài trăm dặm, thân thể thon dài mà tinh tế, một đuôi mà chín đầu, mỗi cái đầu màu sắc đều khác nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Tương Liễu Tiểu Bát sau khi hiện ra bản thể, một cái đầu rắn màu xanh nước biển hung hăng nhoáng lên một cái, nhất thời trên mặt nước mênh mông nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Theo tiếng ầm ầm nặng nề của nước, một bức tường nước cao vài dặm, dày tới nghìn trượng xuất hiện trước mặt Tương Liễu Tiểu Bát. Trong chín cái đầu của hắn một cái đầu rắn trắng như tuyết há mồm phun ra một luồng khí lạnh, bức tường nước dày nặng này nhất thời bị đông lạnh thành một bức tường băng thật dày.

“Giao vương, ngươi muốn giết ta, nào có dễ như vậy?” Tương Liễu Tiểu Bát khôi phục bản thể không biết từ nơi nào sinh ra dũng khí, chín cái đầu rắn lắc trái lắc phải, hướng Bắc Minh Giao Vương lớn tiếng gầm rú khiêu khích.

Khối băng Bắc Minh Giao Vương đánh ra đập mạnh ở trên tường băng, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, tường băng dày tới nghìn trượng bị đánh xuyên qua một cái lỗ thủng trong suốt to bằng thùng nước, trơn bóng mượt mà.

Khối băng đục lỗ tường băng, hung hăng đánh vào trên cái đuôi Tương Liễu Tiểu Bát, nháy mắt xuyên thủng thân thể hắn.

Vốn khối băng hướng tới đầu Tương Liễu Tiểu Bát đánh tới, có thể một đòn giết chết hắn, giờ phút này thân thể Tương Liễu Tiểu Bát trở nên khổng lồ dị thường, cái đuôi lớn cả dặm, khối băng nho nhỏ ở trên thân hắn phá vỡ một cái lỗ thủng trong suốt to bằng thùng nước, chút thương thế này giống như phàm nhân bị que tăm đâm thủng bàn tay, đối với Tương Liễu Tiểu Bát không đáng kể chút nào.

Vết thương có một tầng băng tinh mờ mờ khuếch tán ra, khí lạnh thấu xương khiến cái đuôi Tương Liễu Tiểu Bát hoạt động trở nên thong thả mất linh hoạt.

Cái đầu rắn trắng như tuyết kia của Tương Liễu Tiểu Bát chợt quay về phía vết thương, hé miệng hung hăng hít, từng luồng băng tinh không ngừng từ trong vết thương bay ra, không ngừng bay vào trong cái mồm rộng của hắn. Mắt thấy băng tinh nhanh chóng tiêu tán, trong vết thương có từng tia vết máu chảy ra, thân thể cao lớn của Tương Liễu Tiểu Bát cấp tốc mấp máy, trong vết thương sinh ra vô số gai thịt, mắt thấy đã sắp khép lại.

“Tương Liễu Tiểu Bát, ngươi có gan lắm!” Bắc Minh Giao Vương không lạnh không nhạt quát khẽ một tiếng: “Ngươi so với Tương Liễu lão gia hỏa kia còn có gan hơn nhiều!”

“Tiểu gia không sợ ngươi!” Mấy cái đầu rắn của Tương Liễu Tiểu Bát mở cái miệng rộng, không ngừng có các loại nọc độc sền sệt từ khóe miệng hắn phun ra. Hắn nhìn Bắc Minh Giao Vương cười dữ tợn nói: “Lúc trước cung kính với ngươi lão gia hỏa này, đó là xem ở trên phần Tuyết Lăng... Hiện tại Tuyết Lăng cũng đã biến thành ma quỷ, ta muốn chơi - nàng cũng không còn cơ hội, ngươi lại không có một đứa con gái khác, ta kính cẩn đối với ngươi làm gì?”

Cơ Hạo và Da Ma Sát Nhất nhìn nhau một cái, Cơ Hạo yên lặng dựng một ngón tay cái —— có thể nói ra lời như vậy, Tương Liễu lão gia hỏa kia quả nhiên là gia học sâu xa, Tương Liễu Tiểu Bát này quả nhiên là ‘nhân tài kiệt xuất’!

Viên Lực tức giận đến mức giậm chân, hắn ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình chợt bành trướng đến tầm năm sáu dặm, hắn khiêng cái đòn sắt lớn kia, chỉ vào Tương Liễu Tiểu Bát giận dữ hét: “Tương Liễu Tiểu Bát, ngươi thế mà là tạp chủng như vậy!”

Tương Liễu Tiểu Bát hướng mặt nước nhổ mạnh một ngụm nước bọt, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, một mảng lớn cá ngửa bụng nổi trên mặt nước, nước miếng thằng cha này cũng chất chứa kịch độc, nơi đi qua thủy tộc lớn nhỏ tử thương vô số.

Hắn nhìn chằm chằm Viên Lực lớn tiếng quát: “Tạp chủng? Cha ngươi là Vô Chi Kỳ, một con thủy hầu tử, mẹ ngươi là vu tế nhân tộc, một nhân tộc! Ngươi bán nhân bán hầu tiểu đầu khỉ này, ngươi là một loại mặt hàng thế nào? Ta nhổ vào, ngươi ở trước mặt ta giả bộ cái gì? Ngươi lúc đó chẳng phải thân cận lấy lòng Tuyết Lăng, không phải vì muốn cưỡi - nàng sao?”

Viên Lực tức giận đến mức giậm chân, hắn rít lên ‘khẹc khẹc’, vung cây gậy sắt lớn muốn đi liều mạng với Tương Liễu Tiểu Bát.

Cơ Hạo vội vàng vung tay, Thái Cực Càn Khôn Kính phun ra các luồng thanh quang, hóa thành các sợi dây thừng đem Viên Lực trói chặt. Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Viên Lực, ngươi làm gì? Có Bắc Minh Giao Vương tiền bối ở đây, còn cần ngươi ra tay sao? Con rắn da nát này, hắn chết chắc rồi.”

Bắc Minh Giao Vương ánh mắt lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, răng nghiến vang ‘Ken két’. Cơ Hạo bày rõ là đổ thêm dầu vào lửa, sợ sự tình không ầm ĩ... Nhưng Bắc Minh Giao Vương hắn không để ý sự tình ầm ĩ, Tuyết Lăng đã xảy ra chuyện, hắn cũng cần tìm người trút giận mới được!

Tương Liễu Tiểu Bát cũng không biết là trúng tà, hay là bị Bắc Minh Giao Vương dọa hỏng gan, hắn thế mà dựng lên thẳng tắp hơn phân nửa đoạn thân thể, chín cái đầu hầu như chui vào trong mây đen trên trời.

Hắn lắc cái cổ dài nhỏ khàn giọng gào thét: “Giao vương, ngươi cho rằng ta sợ ngươi? Ngươi cùng lắm giống với lão tổ nhà ta, đều là Cộng Công thị một trong tám đại trọng thần, có lão tổ chống lưng, con cháu Tương Liễu nhất tộc chúng ta, sẽ không ai coi ngươi ra gì cả!”

Bắc Minh Giao Vương tức giận đến mức tròng mắt xám ngắt, ngay cả bản thể hắn bị đóng băng ở trong núi băng to lớn kia cũng mở mắt, hai đạo hàn quang màu lam từ trong đôi mắt thật lớn phun ra, gắt gao tập trung Tương Liễu Tiểu Bát.

Bắc Minh Giao Vương nghiến răng cười lạnh nói: “Ha ha, ha ha, thì ra Tương Liễu nhất tộc các ngươi, đem bổn vương coi là... Hắc, hắc, hắc, bổn vương trời sanh tính thích tĩnh không thích động, chiếm Bắc Minh băng hải xong, bổn vương liền một lòng tiềm tu, không muốn gây chuyện.”

Hít sâu một hơi, Bắc Minh Giao Vương lẩm bẩm: “Cộng Công nhất tộc đi hướng Bắc Hoang, muốn chiếm Bắc Hoang làm Bắc Hoang chi chủ, mới đầu bổn vương và Cộng Công nhất tộc cũng là ngồi ngang hàng, là hàng xóm của nhau, không quấy nhiễu lẫn nhau. Về sau bổn vương khi độ mệnh kiếp vạn năm một lần tẩu hỏa, thiếu chút nữa thân tử hồn tiêu, là Cộng Công đời đó dùng bản mạng tinh huyết nhà mình rèn luyện một viên Cộng Công huyết châu cứu bổn vương.”

Chín cái đầu rắn của Tương Liễu Tiểu Bát loạng choạng, mười tám con mắt trợn tròn —— hắn nào biết quá khứ của Bắc Minh Giao Vương, ở trong lòng hắn, Bắc Minh Giao Vương và lão tổ Tương Liễu nhà hắn đều như nhau, đều là một trong tám đại thần tử của Cộng Công thị.

Nào từng nghe nói, Bắc Minh Giao Vương là vì ân cứu mạng của một đời Cộng Công nào đó, lúc này mới đầu phục Cộng Công nhất tộc chứ!

“Tính mạng bổn vương trân quý cỡ nào, ân cứu mạng không thể không báo, cho nên bổn vương mới dẫn dắt Hàn Giao nhất tộc gia nhập Cộng Công nhất mạch, nhưng cũng là nghe điều không nghe tuyên, các đời Cộng Công đối với bổn vương đều kính cẩn có thừa!” Bắc Minh Giao Vương trầm mặt cười lạnh nói: “Bổn vương thu mình cùng khoan dung, ở trong mắt đám tiểu bối các ngươi lại biến thành vô năng cùng yếu đuối? Các ngươi thế mà dám có tâm tư như vậy đối với con gái duy nhất của bổn vương!”

Bầu trời biến thành màu trắng, mặt nước biến thành màu trắng, hư không bốn phương tám hướng đều biến thành màu trắng.

Các ngọn núi băng đột ngột từ trong hư không trào ra, gió lạnh thấu xương từ trong núi băng gào thét mà ra, trong thiên địa chợt trở nên lạnh buốt dị thường, hàn khí đáng sợ khiến Cơ Hạo cũng liên tiếp rùng mình vài cái!

Cơ Hạo kinh hãi, hắn nhìn Bắc Minh Giao Vương toàn thân không ngừng phun ra lượng lớn hàn khí, đây là lực lượng của Bắc Minh Giao Vương sao?

Hắn thế mà mạnh mẽ lấy lực lượng của bản thân, đem một phương hư không từ Bàn Cổ thế giới cắt ra, dùng hàn khí của bản thân đem nó hóa thành một mảng băng sơn tuyết địa, hình thành một tiểu thế giới thuộc về băng tuyết.

Một tiếng than khẽ từ trong hư không truyền đến, một bóng người khô gầy dần dần hiện lên ở trước mặt Tương Liễu Tiểu Bát, Tương Liễu đứng ở trước mặt Tương Liễu Tiểu Bát, nghiêm nghị hướng Bắc Minh Giao Vương hành một lễ: “Giao vương, xem ở trên mặt mũi lão phu, còn xin giao vương tha cho Tiểu Bát một lần.”