Vô số thủy tộc còn đang điên cuồng hướng tế đàn đặt Long Huyết Túy xung phong, càng lúc càng nhiều thủy yêu thực lực cường hãn, chủng loại kỳ dị không ngừng trào ra, ví dụ như nói cá bay ba cái đầu, rắn nước bảy cái đuôi, con rết nước mọc mười tám đôi cánh, con kỳ nhông thân hình như núi...
Đám thủy yêu đó hình thù kỳ quái, các loại yêu pháp thần thông cũng thiên kì bách quái, nếu đặt ở trên chiến trường đường đường chính chính, chi liên quân nhân tộc tinh nhuệ này dưới trướng Cơ Hạo khẳng định đã thương vong thảm trọng.
Nhưng đối mặt Cơ Hạo bày ra Bàn Cổ Thủ Hộ Đại Trận, đám thủy yêu căn bản không thể thương tổn được một chiến sĩ nhân tộc, bọn chúng chỉ có thể điên cuồng theo hành lang Cơ Hạo cố ý để lại không ngừng lao về phía Long Huyết Túy, không ngừng thừa nhận chiến sĩ nhân tộc điên cuồng đả kích, càng có vô số vu tế Vu Điện ở trong thành trại phóng thích các loại vu chú cùng vu độc ác độc, từng mảng lớn thủy yêu ngã xuống trên đường xung phong.
Khi Cơ Hạo quay về thành trại, Vũ Mục đang lớn tiếng hô khẩu hiệu, chỉ huy hơn trăm Vu Vương nhân tộc dùng móc sắt lớn, đem một con long kình dài ba trăm dặm gian nan kéo vào doanh trại.
Đám đông binh sĩ quân nhu giống như đàn kiến đông nghìn nghịt tràn lên, đem long kình lúc còn sống có thực lực Vu Đế này rút gân lột da, băm thành từng khối lớn đưa vào phòng kho.
Có vu tế Vu Điện theo vào trong kho, không bao lâu trong kho đã bay ra hàn khí nồng đậm, các vu tế thi triển vu pháp đem toàn bộ phòng kho đông lạnh gắt gao, như vậy máu thịt long kình ít nhất có thể đặt hơn nửa năm mà không hỏng.
Đám thủy yêu không ngừng xung phong, chiến sĩ nhân tộc không ngừng đánh giết, Vũ Mục dẫn người không ngừng đem đám thủy yêu hình thể to lớn kia kéo vào doanh trại thu thập sạch sẽ.
Cơ Hạo cảm thấy, cái này không giống như chiến trường, ngược lại như một cái nhà xưởng giết mổ thật lớn, đám thủy yêu kia chính là súc vật tự động đưa lên, đang cố gắng giảm bớt áp lực đồ quân nhu hậu cần cho quân đội nhân tộc.
“Tham lam mà nguyên tội đó!” Cơ Hạo kéo Viên Lực, đứng ở trên một tháp tên nhìn ra xa một phen, vung tay đánh ra ba đạo kiếm khí, đem ba cự yêu sắp lao tới trước tế đàn đánh cho đầu phát nổ ngã lăn ra ngay tại chỗ, xoay người không nhẹ không nặng cho Viên Lực hai cái tát.
“Hồi hồn, hồi hồn! Hiện tại không phải thời điểm thái bình gì, với bộ dạng ngươi hiện tại, lúc nào cũng có thể bị người ta giết mổ.” Cơ Hạo nhìn Viên Lực con mắt chậm rãi bắt đầu xoay tròn, lạnh giọng cười nói: “Nếu không ta đáp ứng... Hừ, ta mặc ngươi tiểu hầu tử này đi tìm chết thì sao?”
Viên Lực đảo mắt, hắn ‘Oa’ một cái như trẻ con khóc rống lên: “Tuyết Lăng nàng... Tuyết Lăng nàng chết rồi!”
Cơ Hạo nhìn Viên Lực, không khỏi lắc lắc đầu. Yêu tộc đúng là yêu tộc, Viên Lực ít nhất cũng hơn một ngàn tuổi rồi, sao mà tâm tính còn như đứa trẻ mười một mười hai tuổi? Đặt ở nhân tộc, nhân tộc sống hơn một ngàn năm, người nào không phải lão quái vật cáo già tới cực điểm?
Cũng cũng chỉ các yêu tộc trời sinh tuổi thọ dài đằng đẵng, nhưng mở ra linh trí lại cực kỳ khó khăn, sống hơn một ngàn tuổi, lại vẫn duy trì tấm lòng son như Viên Lực.
“Ngươi đã muốn báo thù cho nàng, ngươi đã tự tay làm thịt Tương Liễu Tiểu Bát, ngươi còn khóc cái gì?” Cơ Hạo lại cho Viên Lực một cái tát: “Tỉnh lại, cả cuộc đời tươi đẹp đợi ngươi, tương lai ngươi còn có thể gặp được rất nhiều rất nhiều cô nương tốt, có lẽ ngươi sẽ cùng người nào đó hoặc là mấy người nào đó trong các nàng sinh hạ một đám khỉ con!”
Cơ Hạo nhìn Viên Lực khóc ròng ròng, thậm chí muốn dùng ‘Chân trời nơi nào không có cỏ, cần gì yêu mãi một cành hoa’ để trấn an hắn.
Viên Lực rơi hàng lệ nóng, hốc mắt đỏ bừng nhìn Cơ Hạo, lắp bắp nói: “Ta không cần nữ nhân khác, ta chỉ cần Tuyết Lăng, ta, ta chỉ cần nàng... Ô, ta từ nhỏ đến lớn, chỉ có nàng thân cận với ta, chỉ có nàng thân cận với ta... Nàng, nàng, Tương Liễu Tiểu Bát chết tiệt!”
Cơ Hạo bất đắc dĩ dang hai tay: “Tương Liễu Tiểu Bát đã bị ngươi tự tay làm thịt, Tuyết Lăng nha đầu kia sao... cha nàng thần thông quảng đại, chung quy sẽ có biện pháp. Mệnh châu của nàng không phải không có việc gì sao? Chỉ cần cha nàng có thể kiếm được một tiểu mẫu long xinh đẹp, mệnh châu được trọng sinh là xong!”
Viên Lực ngẩn ngơ, hắn nhìn Cơ Hạo khóc nói: “Nhưng Tuyết Lăng khi đó còn là Tuyết Lăng sao?”
Cơ Hạo sờ cằm, trên cái cằm nhẵn thín hình thái ban đầu của một sợi râu cũng chưa có. Hắn thâm trầm nhìn Viên Lực, hỏi ra một vấn đề ngày sau khiến vô số thủy viên nhiều thế hệ khắc khẩu không ngớt: “Ngươi yêu, rốt cuộc là nhục thể của nàng, hay là linh hồn của nàng đây?”
Một vấn đề triết học dị thường thâm ảo, như một tia chớp hung hăng bổ vào trong lòng Viên Lực.
Toàn bộ mây đen trong lòng Viên Lực ầm ầm tản đi, Cơ Hạo cười như mặt trời chói chang trên chín tầng trời, chiếu sáng tâm khảm hắn, ấm áp linh hồn hắn. Hắn cầm thật chặt bàn tay Cơ Hạo, lớn tiếng cười nói: “Ta đương nhiên... Thích là Tuyết Lăng ôn nhu và hiền lương...”
“Đó là linh hồn!” Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Viên Lực nói: “Ngươi là một ‘triết nhân’ ‘chân thành’, ngươi có thể xuyên thấu qua sắc tướng, nhìn thấy bản chất của ‘tình yêu’. Tiểu hầu tử, ngươi khá lắm! Ta khâm phục người như ngươi!”
Dùng sức vỗ vỗ bả vai Viên Lực, Cơ Hạo cười nói: “Cho nên, đừng khóc, sống cho tốt, còn nhớ ngươi đáp ứng ta cái gì không? Về sau ngươi đã là người của ta, hảo hảo chuẩn bị tinh thần chuẩn bị tác chiến đi!”
Viên Lực ưỡn ngực lên, hắn ngây người chốc lát, đột nhiên lại hỏi: “Vậy, giao vương hẳn là có thể tìm được cho Tuyết Lăng một thân thể tốt chứ?”
Cơ Hạo nhìn Viên Lực lo trước lo sau, vô lực vỗ trán mình một cái, mang theo một tia ác ý chậm rãi hỏi ngược lại: “Nếu, giao vương chỉ tìm được một cái thân thể rồng đực... Ngươi còn có thể yêu Tuyết Lăng không?”
Da Ma Sát Nhất đứng ở phía sau Cơ Hạo thân thể khẽ run rẩy một cái, ba con mắt lóe ra u quang quỷ quyệt, nhìn chằm chằm Viên Lực.
Viên Lực lâm vào trầm tư, hắn nhíu chặt lông mày, khuôn mặt khỉ nho nhỏ nhăn nhúm lại như quả táo khô quắt.
Qua rất lâu sau, Viên Lực rất nghiêm túc nói: “Ta yêu, là linh hồn của Tuyết Lăng mà! Cho dù nàng biến thành một con rồng đực, thì có làm sao?”
Trên tháp tên, một Đông Di tiễn thủ đang kéo cung tay run lên, mũi tên ngày thường vạn phát vạn trúng đột nhiên lệch một mảng lớn, ‘Soạt’ một cái dán gương mặt một chiến sĩ nhân tộc phía dưới quét qua.
Không khí trên tháp tên trở nên cực kỳ quỷ dị, mấy Đông Di tiễn thủ không ngừng quay đầu, dùng một loại ánh mắt nhìn về phía ‘mãnh sĩ đích thực’ nhìn Viên Lực từ trên xuống dưới. Ở niên đại hiện nay nhân tộc vẫn duy trì tập tục thượng cổ thuần phác, Viên Lực có thể nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy, hắn thực sự rất ghê gớm rồi.
Cơ Hạo người khởi xướng này ánh mắt tán loạn nhìn Viên Lực, hắn rùng mình, cười vài tiếng khô khan, lẳng lặng không lên tiếng xoay người, cau mày nhìn chằm chằm thủy yêu phía dưới không ngừng xung phong.
Hắn rất muốn biết, Vô Chi Kỳ nếu biết tâm lý biến hóa của Viên Lực, sẽ trực tiếp chạy tới tìm mình liều mạng hay không?
Xa xa trên mặt nước, một, hai... Vô số con thủy mãng hình thể cực lớn ngẩng đầu lên cao cao, trong đám thủy mãng này có song đầu xà, tam đầu xà, thậm chí cự mãng sáu đầu, bảy đầu, tám đầu.
Đám cự mãng đó phun ra nuốt vào mây độc, phát ra tiếng rít bén nhọn, hổn hển hướng thành trại công tới.