Vu Thần Kỷ

Chương 1189: Lê đình tảo huyệt



Trên mây đen, ngoài chín tầng trời, vô số ánh sao bao phủ hư không.

Chín cái bóng người nón cao đứng trên không, đỉnh đầu mỗi người đều có một mảng công đức chi khí thật lớn ngưng tụ thành mây lành, đều có một ngôi sao hồng hoang lơ lửng ở phía trên mây lành. Chín ngôi sao lớn hào quang loá mắt, ánh sáng như nước, sáng hơn xa so với ngôi sao khác trên trời mấy phần.

Trong đó phía sau một bóng người một mảng bóng kiếm như ẩn như hiện, vô số kiếm quang khi thì hợp thành một thanh kiếm khổng lồ đội trời đạp đất, khi thì phân hoá thành vô số bóng kiếm quay quanh hắn xoay tròn bay múa. Trong mây lành đỉnh đầu hắn mơ hồ có vô số bóng người sát khí ngập trời lóe lên, mơ hồ có tiếng rống giận dữ chém giết sa trường từ trong mây lành đỉnh đầu hắn truyền đến.

Trong chín cái bóng người, chỉ có bóng người bóng kiếm vờn quanh này khí thế sắc bén bức người nhất.

Bọn họ cúi đầu, quan sát tình cảnh Hoa đạo nhân mang theo Côn Bằng lắc mình rời khỏi, đột nhiên đồng thời cười lạnh một tiếng.

“Hoa đạo nhân này quả nhiên trơn như chạch nhất, trước giờ chưa từng chịu thiệt! Nếu hắn vừa rồi dám theo kiếm khí của ta phản kích, hôm nay tất nhiên để hắn biết tay. Bất chấp hao tổn một nửa công đức, cũng phải xoá sạch đạo hạnh vài kỷ nguyên của hắn mới được.”

Bóng người nón cao bên thân có vô số bóng kiếm ẩn hiện mang theo một sự tức giận quát trầm thấp.

“Thôi, Hoa đạo nhân tu vi cao thâm khó lường, chúng ta có vô lượng công đức hộ thể, hắn tất nhiên không dám mạo hiểm hao tổn khí vận chính diện chống đối chúng ta, nhưng thật sự động thủ, chín người chúng ta liên thủ cũng chỉ có thể đánh bại hắn, lại không cách nào thật sự chém giết hắn.”

Quanh thân Toại Nhân thị ngọn lửa mơ hồ thản nhiên nói: “Tạm thời để hắn càn quấy, hậu bối nhân tộc ta chỉ cần cố gắng tinh tiến, tự có hảo hán cuồn cuộn không ngừng xuất hiện... Ngày sau lực lượng nhân tộc ta đủ rồi, tất nhiên đem hắn đánh cho hồn phi phách tán, diệt dòng dõi hắn, hủy tông môn hắn.”

Tám cái bóng người khác đều gật đầu, bóng người quanh thân vờn quanh bóng kiếm lạnh lùng nói: “Mà thôi... Chỉ là tức giận bọn hắn tùy ý khi nhục trêu đùa hậu bối nhân tộc ta mà thôi, ta cũng rõ, thật sự động thủ, chúng ta không ai là đối thủ của hắn. Làm việc chính đáng đi!”

Hít sâu một hơi, bóng người này chậm rãi giơ tay phải, vô lượng bóng kiếm bên người hắn đồng thời phát ra tiếng kiếm ngân cao vút kinh thiên động địa, vô số kiếm quang hướng vào phía trong hợp lại, đều tụ tập trên cánh tay phải hắn, cánh tay hắn thế mà hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm vạn dặm, phun ra kiếm khí khủng bố dài ngàn vạn dặm.

“Làm việc chính đáng đi!” Toại Nhân thị chậm rãi nói: “Chúng ta đều có công việc quấn thân, những nơi đó không thể rời khỏi quá lâu, chúng ta chỉ có một lần cơ hội buông tay công kích. Nếu trì hoãn... thì giao cho Đế Thuấn còn có đám nhỏ kia đi làm đi!”

Từng hơi thở đáng sợ từ trong cơ thể đám người Toại Nhân thị khuếch tán ra, ngôi sao lớn lơ lửng trên mây lành đỉnh đầu bọn họ chợt phát ra vô lượng hào quang, từng đạo hồng hoang tinh lực hùng hồn đến cực điểm hóa thành các dòng thác ánh sáng màu sắc mắt thường có thể thấy được, mang theo tiếng gầm đinh tai nhức óc không ngừng rót vào thân thể bọn họ.

Chín cái bóng người cấp tốc bành trướng, bọn họ ban đầu cao một trượng sáu bảy thước, trong chớp mắt đã cao ngàn dặm, quanh thân quấn quanh các dòng ánh sao như rồng, ngẫu nhiên ánh sao đan xen va chạm lẫn nhau, hư không xung quanh nhất thời là một mảng dao động.

Trong vũ trụ hồng hoang, có ba bốn ngàn ngôi sao bị tinh lực trên người bọn họ dẫn động, các ngôi sao đó hô ứng nhau từ xa, dần dần sáng lên trong tinh đồ, độ sáng của chúng cấp tốc tăng cường, trong chớp mắt ánh sao chúng bộc phát ra đã so với ngày thường mãnh liệt hơn gấp trăm lần trở lên.

Từng dải ánh sao màu sắc rực rỡ vượt không gian mà đến, ùn ùn rót vào trên mây lành ở đỉnh đầu chín người nâng hồng hoang tinh thần.

Chín ngôi sao bay lên trời, ngôi sao ban đầu chỉ to bằng vại nước chợt biến thành kích cỡ mấy vạn dặm. Chín ngôi sao vắt ngang trời, dần dần hóa thành hình dạng cái thìa, chính là bộ dáng Bắc Đẩu thất tinh và Bắc Cực tinh ở trong tinh đồ. Còn có một ngôi sao lớn thì quay quanh Bắc Cực tinh, tựa như hộ tinh chậm rãi xoay tròn quay quanh Bắc Cực tinh.

Trong nháy mắt Bắc Cực tinh đồ thành hình, các ngôi sao phương Bắc của toàn bộ vũ trụ hồng hoang đều xôn xao, trừ ba bốn ngàn ngôi sao lúc ban đầu, càng có vô số ngôi sao lần lượt sáng lên, các ánh sao hoặc to hoặc nhỏ lần lượt rót vào trong chín ngôi sao lớn, chín cái bóng người càng cấp tốc sinh trưởng, cuối cùng chiều cao của bọn họ đạt tới trên dưới vạn dặm.

Tinh thần dao động khủng bố khuếch tán ra từng đợt, toàn bộ Trung Lục thế giới đều đang khe khẽ run rẩy.

Nếu vẫn còn trụ trời Bất Chu sơn, mặc cho hồng hoang tinh tú dị biến như thế nào, Trung Lục thế giới cũng sẽ lù lù bất động, nhưng trụ trời sụp đổ, một đoạn ngắn bị Thanh Vi đạo nhân thu đi, một mảng lớn bị Cơ Hạo luyện thành Bàn Cổ Chung, Trung Lục mất đi trụ trời chống đỡ bị tinh tú dao động ảnh hưởng, mới đầu chỉ là khẽ run rẩy, không bao lâu đại lục khổng lồ đã bắt đầu kịch liệt chấn động.

Cơ Hạo đứng trên Thiên Địa Kim Kiều, thanh quang nhộn nhạo vờn quanh toàn thân, thân thể hắn thì lại đứng vững, nhưng cảnh tượng xung quanh lại như trời đất sụp đổ, nháy mắt trở nên khủng bố dị thường.

Các dải mây đen như cương đao vắt ngang hư không, các làn cương phong như quỷ kêu cấp tốc đảo qua, trên mặt nước nổi lên từng cơn sóng to vạn trượng, thiên địa nguyên khí kịch liệt dao động như nổi điên, vô số sấm sét đột nhiên sinh ra, lôi hỏa giống như mưa rơi gào thét từ không trung rơi xuống, khắp trời đều là lôi hỏa sau khi phát nổ tạo nên ánh sáng chói lòa cùng lửa.

Một hơi thở đáng sợ từ trên cao truyền đến, đó là một loại hơi thở khủng bố chúa tể tất cả, diệt sát thương sinh. Cơ Hạo chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, thiếu chút nữa bị áp lực này ép nằm úp sấp. Hắn vội vàng tế ra Bàn Cổ Chung, từng đạo hỗn độn khí tức cuộn ngược xuống, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân thể.

Trên trời truyền đến tiếng vang lớn khủng bố, có chín dòng lũ ánh sao màu sắc rực rỡ gào thét từ cực cao trên trời chỗ hạ xuống, dòng lũ tinh quang cách nhau xa xôi, hung hăng cắm vào chín chỗ địa vực của Trung Lục thế giới.

Cơ Hạo thấy rõ, một dòng lũ ánh sao trong đó đường kính khoảng vạn dặm, rõ ràng cắm đầu chui vào trong thủy nhãn sông Hoài!

Trung Lục thế giới kịch liệt chấn động, chín luồng ánh sao hung hăng đánh ở trong chín chỗ thủy nhãn bốn đại thủy hệ, tất cả sinh linh trong thủy nhãn phạm vi trăm vạn dặm nháy mắt đều thành bột, thủy nhãn sâu tới mấy chục vạn dặm bị một đòn của ánh sao phá hủy, tất cả bố trí trong thủy nhãn nháy mắt hóa tro, vô luận là Cực Âm Sát Thần trong vách hang, hay là hắc ngọc tế đàn sâu trong thủy nhãn, hoặc là vô số Vực tử Vực tôn ẩn nấp trong thủy nhãn, đều tan thành tro bụi trong một đòn này.

Lực đánh to lớn nhấc lên làn sóng cao tới vạn dặm, gào thét hướng bốn phía khuếch tán ra nhanh chóng mãnh liệt.

Sóng to khủng bố hướng bốn phía cuồn cuộn tản ra, lao mãi ra trên trăm vạn dặm lúc này mới chậm rãi bình ổn.

Toàn bộ sinh linh Trung Lục thế giới đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bầu trời, trong mắt tất cả mọi người đều có quỹ tích chín luồng sáng mạnh mẽ lưu lại chậm chạp chưa thể tiêu tán.

Mọi người đều đang đánh giá một đòn vừa rồi nếu rơi xuống trên người mình sẽ là kết quả thế nào...

Hoa đạo nhân mang theo Côn Bằng đã đi thật xa vẻ mặt sắc bén nhìn phương vị chín ánh sao hạ xuống, hai tay hắn kết ấn đặt ở ngực, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Khoe vũ lực sao? Nhân tộc... Lực lượng các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu, chẳng lẽ bần đạo còn không biết... Không có ai, có thể ngăn cản sư huynh đệ bần đạo theo đuổi đại đạo! Không có ai, có thể đoạn tuyệt con đường của sư huynh đệ bần đạo!”

Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài ngang ngược bá đạo: “Cộng Công, nấp ở thiên đình thì không có việc gì sao? Ăn của ta một kiếm!”

Một đạo kiếm quang màu vàng tung hoành ngàn vạn dặm, hung hăng hướng thiên đình treo cao ở trên không Trung Lục thế giới bổ xuống.