Vu Thần Kỷ

Chương 1208: Nhân tộc ám vệ



Góc tây nam Bồ Phản, có một mảng núi đá trắng, thế núi không lớn, từ đông tới tây chỉ hơn ngàn dặm, nam bắc rộng nhất chỉ ba năm trăm dặm, trong núi nhiều khe tối, hang núi, ít cây cao lớn, bụi cây thưa thớt là thảm thực vật chủ yếu nhất của nơi này.

Chỗ trung tâm nhất của núi đá trắng có một u cốc thâm thúy, trên vách đá hai sườn núi cổ tùng sần sùi như giao mọc đầy, trên cành cây treo mảng lớn cây tử đằng, phụ cận rễ cây trên rêu xanh tươi tốt lác đác cỏ linh chi rõ ràng có thể thấy được, toàn bộ khe núi đều tràn đầy mùi thuốc thơm nồng đậm của cỏ linh chi.

Từ cửa vào khe núi liên tục tiến lên, sau mười mấy dặm đường nhỏ khúc chiết khe núi trở nên thoáng đãng, một mảng lầu các lấy tài liệu ngay tại chỗ, dùng đá trắng óng ánh như ngọc đặc sản của Bạch Thạch sơn xây thành rõ ràng ở trong tầm mắt.

Trải qua vô số năm gió sương mưa móc rửa tội, chất đá từng trắng bóc đáng yêu đã trở nên loang lổ không chịu nổi, trong khe đá cũng mọc đầy rong rêu, một mảng lầu các này thoạt nhìn giống như đồng xanh trải qua năm tháng nhuộm đẫm, màu sắc ảm đạm lại hùng hậu, lộ ra một ý nhị phong cách cổ xưa tang thương.

Đi qua một mảng lầu các này, trên vách núi đá cuối khe núi là một cái cửa hang không lớn, thỉnh thoảng có nam tử mặc các loại quần áo màu đen, màu trắng, màu xám lặng lẽ không một tiếng động ra ra vào vào.

Trong cửa hang là một cái hành lang rộng rãi sạch sẽ, hai bên hành lang mở các cánh cửa, toàn bộ cửa đều là đúc từ đồng xanh, bên trên điêu khắc hình đầu các loại mãnh thú. Toàn bộ cửa đều gắt gao khép kín, cũng không biết bên trong đang làm những gì, ẩn dấu những người nào hoặc là cái gì.

Đột nhiên một cánh cửa mở ra, một lão nhân tóc trắng xoá lưng còng, từ phía sau cửa thò ra nửa thân thể, đem một cuộn da rồng vẫn tản mát ra mùi thuốc thoang thoảng đưa ra bên ngoài: “Một trăm quyển trục da rồng bí chế, đưa đi nhập hồ sơ!”

Một thiếu niên mặc đồ đen không biết từ nơi nào xông ra, hai tay tiếp nhận quyển trục da rồng trong tay lão nhân, bước nhanh đi về phía sâu trong hành lang. Lão nhân tóc trắng xóa lẩm bẩm một tiếng, nặng nề khép lại cánh cửa đồng xanh dày nặng.

Dọc hành lang liên tục vào sâu, cánh cửa hai bên hành lang càng lúc càng lớn, cũng có càng lúc càng nhiều đường nhánh rộng rãi xuất hiện.

Tầng trong cùng cuối hành lang, thế mà lại là một tòa điện phủ rộng lớn hoành tráng, rõ ràng sử dụng vu trận chồng xếp không gian.

Điện phủ trời tròn đất vuông dài rộng đáy đều ở khoảng trăm dặm, mặt đất có màu sắc vàng đất dày nặng, mà khung đỉnh hình tròn thì bày biện ra màu xanh đen phong cách cổ xưa thần bí. Nhìn kỹ, mặt đất tòa điện phủ này là dùng đồng thau đúc thành, khung đỉnh thì dùng đồng xanh rèn thành.

Vô số bảo châu to bằng nắm tay được khảm ở trên khung đỉnh dày đặc các loại hoa văn, phù văn, mỗi một viên bảo châu đều phát ra cột sáng loá mắt trùm lên mặt đất, cột sáng rơi trên mặt đất nhỏ có phạm vi một trượng, lớn thì ba năm trượng.

Phía dưới mỗi một cột sáng đều bày một cái bàn Thiết Mộc hoặc lớn hoặc nhỏ, bên trên chồng chất quyển trục da rồng thật dày, trên một số quyển trục dày đặc chữ viết, đồ án cùng phù lục… đỏ sẫm, có một số quyển trục da rồng còn tản mát ra mùi thuốc thoang thoảng, bên trên để trống.

Nhiều lão nhân và nam tử trung niên phân biệt đứng ở bên bàn, cầm bút lông, chấm dùng vu mặc (mặc: mực) máu giao long trộn lẫn chu sa cùng mấy chục loại tài liệu quý hiếm khác phối chế mà thành, thật cẩn thận sao chép ở trên quyển trục da rồng ba thước vuông.

Trên tay mỗi người bọn họ đều có một tầng hào quang ngưng trọng lóe lên, vu lực trong cơ thể bọn họ không ngừng xuyên thấu qua cán bút dung nhập vu mặc, ở dưới vu lực của bọn họ thêm vào, vu mặc giống như điêu khắc khắc chặt chẽ ở trên quyển trục da rồng.

Quyển trục da rồng dùng vu dược quý hiếm trải qua một trăm lẻ tám trình tự làm việc chế thành cứng cỏi dị thường, đao chém rìu bổ không có chút tổn hại, lửa đốt nước ngâm không biến hình, tất cả mối mọt không dám tới gần, trừ phi Vu Vương hoặc là đại năng trên Vu Vương cố ý hủy hoại, các quyển trục da rồng này hầu như có thể bảo tồn vĩnh viễn.

Tai hoạ địa chất bình thường, vô luận là động đất hay lũ lụt, vô luận là núi lửa hay sét đánh, đều không thể tổn hại loại quyển trục da rồng này chút nào. Đây là nhân tộc tiêu phí vô số năm tâm huyết, cuối cùng xác định được vật dẫn tốt nhất bảo tồn nhân tộc tri thức, truyền thừa văn minh nhân tộc.

Mà vu mặc cũng dùng lượng lớn tài liệu quý hiếm trộn lẫn máu rồng phối chế mà thành, cũng có thể trải qua năm tháng ăn mòn mà không có chút phai màu.

Mọi người đều đang khẩn trương sao chép, nhưng tốc độ hạ bút của họ cực chậm, mỗi người mỗi một nét đều dị thường cẩn thận, dị thường tinh tế, bọn họ mỗi một bút hạ xuống đều như cầm rìu nặng điêu khắc một đao trên thỏi thép, bọn họ gắng đạt tới có thể không phạm bất cứ sai lầm nào, sợ có bất cứ sai sót nào tạo thành điển tịch truyền thừa sai lầm.

Một thanh niên mặc áo vải màu trắng vội vã đi vào điện phủ, hai tay hắn bưng một tập lớn quyển trục da thú đặc chế tốt, nhanh chóng đi tới cạnh bàn của một lão nhân đầu bạc, cẩn thận đem các quyển trục da thú đó đặt ở trên bàn.

“Vu Điện vừa mới đưa tới, ba tháng qua Vu Điện điều phối ra một ngàn bảy trăm tám mươi chín loại phối phương thuốc giải ôn dịch cải tiến.” Thanh niên kính cẩn nói: “Mỗi một loại phối phương cải tiến dược lực đều so với đơn cũ mạnh hơn ít nhất hai thành.”

Lão nhân đầu bạc mặt mang nét vui mừng gật gật đầu, trầm giọng nói: “Làm tốt lắm. Sau lũ lớn tất có đại dịch, Vu Điện có thể kịp thời đưa ra nhiều phương thuốc cải tiến như vậy, thật sự là làm tốt lắm.”

Một khối đồng lơ lửng trên không điện phủ, một lão nhân tóc và chòm râu đều ố vàng như ngà voi cũ, tóc dài chòm râu quấn lấy nhau, ở bên người lão đắp lên cao khoảng ba thước, hiển nhiên đã già nua đến mức tận cùng lẳng lặng ngồi ở trên miếng đồng, mặt không biểu cảm nhìn mọi người phía dưới làm việc.

Hai thanh niên trong mắt mơ hồ có kỳ quang năm màu lóe lên đứng phía sau lão nhân, vẻ mặt nanh ác quan sát mọi người bận rộn trong điện phủ.

Có thanh âm cực kỳ nhỏ từ trong mồm hai thanh niên này truyền ra, chỉ có lão nhân ngồi ở trên miếng đồng có thể nghe được thanh âm bọn họ.

“Yên tâm, Thạch Long lão nhân, chuyện tộc ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không giở quẻ. Ngươi, còn có con cháu của ngươi, đều có thể hưởng thụ sinh mệnh vĩnh hằng, lại càng sẽ không bị tộc nhân tộc ta công kích. chỉ cần ngươi phối hợp tộc ta cho tốt, cướp lấy quyền lợi chí cao của nhân tộc các ngươi, để tộc nhân tộc ta nắm giữ toàn bộ nhân tộc, các ngươi nhất định sẽ được tưởng thưởng vượt qua dự kiến.”

Thạch Long lão nhân vẻ mặt phức tạp nhìn mọi người bận rộn trong điện phủ.

Qua hồi lâu, rất lâu, hắn mới lẩm bẩm: “Bổn tọa, là thống lĩnh ám vệ của nhân tộc. Chức trách của bổn tọa, chức trách của ám vệ, là khi nhân tộc đối mặt tai ương ngập đầu, phụ trách bảo tồn văn minh nhân tộc, để truyền thừa của nhân tộc sẽ không đoạn tuyệt.”

“Nhưng một lần này... bổn tọa lại liên thủ với các ngươi, đem nhân tộc gặp phải tai nạn to lớn lại hướng về bên bờ hủy diệt đẩy một chưởng.” Thạch Long lão nhân trầm giọng nói: “Cả nhà ta, nhiều thế hệ trung thành và tận tâm đối với nhân tộc... Bổn tọa... Lão phu...”

Hai thanh niên cười quỷ dị bí hiểm, đồng thời đưa tay đặt ở trên vai Thạch Long lão nhân: “Ngươi không sai, thật sự, ngươi không có bất cứ sai lầm nào. Người không vì mình trời tru đất diệt... Vì mình, vì con cháu hậu duệ của mình, bán đứng chủng tộc của mình, loại chuyện này chúng ta gặp nhiều rồi, thực không có gì to tát cả.”

Hai người còn muốn tiếp tục nói chút gì đó, một nam tử trung niên vội vã chạy vào, kính cẩn hướng lão nhân quỳ lạy hành lễ.

“Lão tổ, Đế Thuấn đến rồi.”