Vu Thần Kỷ

Chương 1230: Cùng một giuộc



Trên mặt nước mênh mông, hoa sen màu vàng đồng thời nở rộ lấy hàng vạn để tính, trong mỗi một đóa hoa sen đều có một đạo nhân ngồi xếp bằng.

Các đạo nhân đó thần khí no đủ, đỉnh đầu đều có một đám mây trôi màu khác nhau phóng lên, ngưng tụ thành mây lành hoặc lớn hoặc nhỏ bảo hộ toàn thân. Trong mây lành có các loại dị tượng, có các loại bảo vật lơ lửng trong đó, càng có vô số hoa sen bán trong suốt như ẩn như hiện trong mây lành.

‘Ha ha’, ‘Ha ha’, ‘Hì hì’, có lẽ là nhìn thấy Cơ Hạo lao đầu vào đại trận nhà mình khổ tâm thiết kế ra, toàn bộ đạo nhân đều cảm thấy Cơ Hạo là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn họ cũng chưa lập tức thúc dục đại trận phát động tiến công, mà là vẻ mặt khác nhau nhìn Cơ Hạo cười to lên.

Cười nhạo, châm biếm, ngạo nghễ cười, khinh thường cười, đám đạo nhân vẻ mặt thoải mái nhìn Cơ Hạo, giống như thợ săn nhìn lợn rừng rơi vào trong cạm bẫy. Càng có một số đạo nhân có một chút thiên phú nghệ thuật, bọn họ hoặc đánh đàn, hoặc thổi sáo, hoặc gõ vang khánh ngọc, hoặc gõ vang chuông vàng. Mấy ngàn đạo nhân liên thủ, thế mà tấu vang một khúc thiên địa đại đạo chi âm khí thế hùng hồn.

Sóng âm thanh cuồn cuộn quay cuồng trên hư không, làn gió thơm tản ra, mây lành đầy trời, trên bầu trời rõ ràng là mây đen dày đặc, lại có ánh sáng kỳ dị từ bốn phương tám hướng chiếu khắp đến, chiếu tòa đại trận vô biên vô hạn này tràn đầy ánh sáng.

Trên bầu trời, các đám mây đối ứng đỉnh núi phía dưới chợt đổi màu, đám mây đen sì biến thành màu vàng, màu bạc, lưu ly bảy màu, trên mỗi một đám mây đều có đại hán cường tráng đứng số lượng khác nhau.

Các đại hán đó mặc áo gấm, để lộ ra bờ ngực cường tráng, màu da mỗi người giống như hồng ngọc, đôi mắt thần quang rạng rỡ, càng có một chỗ thần dị—— thân hình bọn họ có dạng bán trong suốt, cho dù là phàm nhân cũng có thể xuyên thấu qua thân thể bọn họ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của bọn họ, thậm chí có thể nhìn thấy óc bọn họ màu xanh nhạt đang ở trong sọ não mấp máy rất nhỏ.

Cơ Hạo thời điểm lần đầu tiên gặp được Vực Ngoại Thiên Ma, đã từng ở Nam Hoang thấy lực sĩ cường tráng như vậy. Những kẻ này không phải sinh linh, mà là Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân lấy đại thần thông, dùng tài liệu cực kỳ trân quý luyện chế thành con rối hộ pháp.

Bọn họ có thể hành động, có thể chiến đấu, có thể tự hỏi, có thể nói chuyện, tất cả đều không khác với người sống, chỉ không có linh hồn thuộc về chính mình, xét đến cùng vẫn là một vật chết. Nhưng những kẻ này chỉ cần có đủ tài liệu thì có thể chế tạo ra vô số, đối với bất cứ một tông môn nào mà nói cũng là lực lượng hộ pháp cực kỳ quan trọng.

Các hộ pháp lực sĩ cầm các loại cờ phướn, trên lá cờ quanh quẩn hào quang vẽ đồ án các loại thần thú thần cầm, càng có chân thân đồ ảnh các vị thiên đế thượng cổ thiên đình, cũng có tinh đồ tinh tú khắp trời uốn lượn trong đó, càng có sông núi xã tắc, sông suối hồ biển các loại hình ảnh.

Ngoài ra, còn có một số cờ phướn trên đó vẽ các loại phù văn phù lục quái dị, các phù văn phù lục đó ánh vàng rực rỡ, tản mát ra khí tức to lớn uy nghiêm, chỉ nhìn lướt qua đã cho người ta một loại áp lực nặng nề một ngọn núi lớn nhằm vào đầu nện xuống.

Có lẽ chịu các đạo nhân đó ảnh hưởng, đám hộ pháp lực sĩ kia cũng đều cất tiếng cười to, ai cũng cười dùng sức hơn người khác, ai cũng cười sảng khoái hơn người khác. Tiếng cười của bọn họ đan xen dày đặc, oanh oanh liệt liệt, như một đợt tiếng sét gào thét, lại như vô số sư tử đang cất tiếng rít gào, từng lực lượng cương mãnh rung động linh hồn hướng đám người Cơ Hạo ập tới.

Trên Cửu Long Xa Liễn phun ra một mảng lớn ánh sáng đỏ, như một vầng mặt trời lơ lửng trên không. Tiếng cười như sư tử hống vô hình vô tích đánh tới, ở trên ánh sáng đỏ nổi lên một mảng lớn gợn sóng.

Từng mảng ánh sáng màu đỏ tiêu tán, từng tầng ánh sáng màu đỏ một lần nữa trào ra, tọa giá của thượng cổ thiên đế Đông Hoàng Thái Nhất, tiên thiên linh bảo cùng Đông Hoàng Thái Nhất cộng sinh ở trong Thái Dương tinh, uy lực to lớn, nào phải vẻn vẹn sư tử hống của một đám hộ pháp lực sĩ có thể chấn động?

Một lão đạo nhân trên đầu tết búi tóc, bên trên cột một đóa sen đỏ, mặc áo vải thô tay trái cầm kiếm, tay phải nắm một cái chày bạch ngọc nho nhỏ, chậm rãi đạp một đám mây trắng lao lên bầu trời.

Lão đạo nhân nghiêm nghị hướng Cơ Hạo chắp tay hành một lễ, trầm giọng nói: “Cơ Hạo đạo hữu, bần đạo Hồng Liên ở đây có lễ.”

“Có chuyện nói nhanh, có rắm mau đánh, bảo kiếm của bản hầu đã sốt ruột không chờ được uống sảng khoái máu nóng trong cổ các ngươi.” Cơ Hạo tay phải cầm kiếm, ngón tay trái búng khẽ ở trên mép lưỡi kiếm, Thái Cực Thần Phong phát ra tiếng kiếm ngân thanh thúy, từng đạo kiếm ý ngút trời hóa thành khí sắc bén hai màu vàng bạc lao lên trời, đem mây đen trên đỉnh đầu cắt vỡ thành mảnh nhỏ.

“Hai vị tổ sư giáo ta nhìn xa trông rộng, ý muốn phát triển giáo thống, mở rộng cánh cửa thuận tiện thu nhiều môn đồ.” Hồng Liên đạo nhân ôn hòa nói: “Đạo hữu tay đầy máu tanh, tất cả là máu đệ tử bản môn, theo lý đáng giết. nhưng...”

Không đợi Hồng Liên đạo nhân mở miệng, Cơ Hạo đã cười lên: “Nhưng, ông trời có đức hiếu sinh, Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân thưởng thức ta là một nhân tài, chỉ cần ta đầu nhập vào môn hạ các ngươi, thành chó săn môn hạ các ngươi tùy ý sai bảo, phản bội nhân tộc, bán đứng tộc nhân, các ngươi hôm nay có thể tha cho ta một cái mạng nhỏ?”

Hồng Liên đạo nhân há há mồm, ngơ ngác nhìn Cơ Hạo.

Phen lí do thoái thác này chính là lời hắn muốn nói, nhưng sao lại bị Cơ Hạo nói ra trước chứ?

Nhìn Hồng Liên đạo nhân trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn nhìn đám đông đạo nhân ngồi ở trên các đóa hoa sen vàng, Cơ Hạo vận pháp lực cất tiếng cười to. Hắn nay đã là nửa bước Vu Thần cảnh, lực lượng thân thể hắn càng hoàn toàn dung hợp một giọt Bàn Cổ tinh huyết, xem như có được Bàn Cổ chi thể tiểu thành.

Cho nên thân thể Cơ Hạo dị thường cường đại, ngực bụng trung khí dư thừa, thúc giục sóng âm thanh giống như vô số tiếng sét rung trời ầm ầm vang lên giữa trời quang, nháy mắt bao trùm tiếng cười của mấy vạn đạo nhân, vô số hộ pháp lực sĩ.

Cười to một tiếng, trong mấy vạn đạo nhân có gần một nửa số người thân thể nhoáng lên một cái, thất khiếu đồng thời phun ra lượng lớn máu tươi. Bọn họ bị tiếng cười to của Cơ Hạo chấn động tới mức nội thương, mỗi người giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo.

Hơn phân nửa đạo nhân còn lại thân thể cũng lay động, bị tiếng cười của Cơ Hạo chấn động tới mức đầu váng mắt hoa. Có số rất ít đạo nhân cũng kết thành đạo đài, đạo hạnh pháp lực vượt qua đồng môn rất nhiều, càng có linh bảo hộ thể ngồi ở trên hoa sen vàng không chút sứt mẻ, nhưng sắc mặt bọn họ cũng dị thường khó coi —— Cơ Hạo tu đạo mới bao năm? Hắn sao có thể có thực lực đáng sợ như vậy?

Hiện tại... hoàn toàn không phù hợp lẽ thường! Trừ phi hắn là hỗn độn thần ma ngã xuống chuyển thế trùng tu, nếu không sao có thể nhanh như vậy?

Cơ Hạo sau khi cười to ba tiếng, chấn động làm đám đông đạo nhân thất điên bát đảo không phân biệt được trời cao đất rộng, hắn mới lớn tiếng quát: “Các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Đã biết tay ta đầy máu tanh, giết mấy vạn đồng môn của các ngươi, các ngươi không nghĩ báo thù cho đồng môn, ngược lại muốn mượn sức ta?”

“Các ngươi không thấy có lỗi với các đồng môn đạo hữu bị ta giết chết sao?”

“Các ngươi còn có một chút lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất không?”

“Các ngươi không sợ, về sau các ngươi bị người ta giết, sư trưởng các ngươi cũng sẽ không báo thù cho các ngươi, mà là khua môi múa mép mượn sức kẻ thù của các ngươi sao?”

Cơ Hạo ngẩng phắt đầu lên, chỉ bầu trời quát lớn: “Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân, cách làm của các ngươi, ta khinh thường các ngươi! Cái gì giáo chủ, cái gì hồng hoang đại năng... ta nhổ vào, các ngươi cũng xứng đặt ngang sư tôn ta?”

Hồng Liên đạo nhân bị tiếng mắng của Cơ Hạo chọc giận đến mức xanh mặt, hắn run rẩy chỉ vào Cơ Hạo, sau một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

Một tiếng cười lạnh từ trên cao truyền đến, một mảng ánh sáng cầu vồng màu sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống, trên ánh sáng cầu vồng mười tám tên vực ngoại Ma tôn toàn thân hào quang quanh quẩn, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc bốn mặt tám tay, hoặc ba chân bốn tay, hoặc lưng mọc hai cánh đứng thành hàng chữ Nhất.