Vu Thần Kỷ

Chương 1241: Hoa đạo dị trạng



Hoa đạo nhân tu vi cỡ nào, lôi quang vừa rời tay, thiên địa xung quanh lập tức có cảm ứng, mảng lớn mây đen vô thanh vô tức hướng làn nước mênh mông bên dưới đè ép xuống, một hơi thở hủy diệt làm người ta tuyệt vọng lấp đầy thiên địa.

Hơi thở hủy diệt khủng bố bao phủ toàn bộ mọi người, mấy ngàn đạo nhân bị giam cầm, mấy ngàn chiến sĩ Già tộc bảo vệ xung quanh xe kéo tất cả đều sắc mặt trắng bệch. Bọn họ trợn to mắt, lại cái gì cũng không thấy, bọn họ nghiêng tai lắng nghe, lại cái gì cũng không nghe được, bọn họ muốn lớn tiếng hò hét, lại nửa thanh âm cũng không thể phát ra.

Ngũ cảm lục thức bị triệt để cướp đoạt, các đạo nhân cùng chiến sĩ Già tộc lâm vào trong hắc ám tuyệt vọng vô biên, trong nháy mắt ngắn ngủn, linh hồn bọn họ đã bởi vì hủy diệt chi ý chất chứa trong đạo lôi quang này của Hoa đạo nhân ở bên bờ sụp đổ.

Da Ma Sát Nhất đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, đỉnh đầu hắn lao ra một luồng khí đen, một vòng xoáy màu đen đường kính trăm dặm chậm rãi xoay tròn ở đỉnh đầu hắn, không ngừng tản mát ra dao động khủng bố cắn nuốt vạn vật, hủy diệt tất cả.

Khí tức hủy diệt chất chứa trong lôi hỏa Hoa đạo nhân đánh ra kịch liệt đánh vào vòng xoáy màu đen ở đỉnh đầu Da Ma Sát Nhất, vòng xoáy màu đen vốn tròn trịa kịch liệt chấn động, rất nhanh đã bị áp chế thành một đường màu đen vặn vẹo nhảy lên, lúc nào cũng có thể đứt gãy.

Cũng bị khí tức hủy diệt ăn mòn, đỉnh đầu Man Man lao ra một ánh lửa, trong ánh lửa một bóng người toàn thân long lanh trong suốt, tựa như ruby thiêu đốt đúc thành lớn khoảng trăm dặm, bóng người toàn thân lửa thiêu đốt này ngửa mặt lên trời thét dài, từng ánh lửa từ trong mồm hắn phun trào bốn phương, đem nửa bầu trời nhuộm đỏ bừng.

Phía sau Thiếu Ti, Thái Ti có bóng người kỳ dị lặng yên hiện lên. Hai bóng người to lớn hư vô mờ mịt không lường được, bọn họ một trái một phải đứng ở bên cạnh bóng người đỏ bừng đỉnh đầu Man Man, cực lực vặn vẹo hư không, hóa giải áp lực khủng bố lôi hỏa của Hoa đạo nhân mang đến.

Thịt béo toàn thân Vũ Mục kịch liệt run rẩy, hắn khàn cả giọng hét lớn một tiếng, đỉnh đầu hắn cũng phun ra một luồng khí xám lên cao mấy trăm dặm, một bóng người cũng hư vô mờ mịt, mắt thường không thể bắt giữ, chỉ có dùng vu pháp bí thuật và một số thiên nhãn đạo mâu kỳ lạ nào đó mới có thể nhìn thấy xuất hiện trong khí xám.

Cái bóng người này cũng cao trăm dặm cầm Ôn Thần Phiên, đứng phía sau bóng người màu đỏ ở đỉnh đầu Man Man, Ôn Thần Phiên cấp tốc vẫy lên, một làn khí tuyệt độc tỏa khắp bốn phương, hóa thành màn lều thật lớn bao lấy Cửu Long Xa Liễn, giúp mọi người ngăn cản khí tức ăn mòn khủng bố trong lôi hỏa.

Cuối cùng Phong Hành thét dài một tiếng, đôi mắt hắn phun ra thần quang loá mắt, hai tay giơ lên cao cao Nghệ Cung mạnh mẽ kéo dây cung.

Một bóng người cường tráng cao trăm dặm hiện lên ở đỉnh đầu Phong Hành, bóng người nọ mông mông lung lung, bên hông quấn da một con thú khổng lồ, hai tay nắm hờ làm bộ dạng kéo cung. Chỉ nghe một tiếng kêu cao vút, một đạo tiễn quang từ trong hai tay bóng người bắn ra, hung hăng đánh vào trên lôi hỏa Hoa đạo nhân đánh xuống.

Lôi hỏa đường kính mấy chục trượng, dài khoảng vạn trượng bị tiễn quang ngăn trở chỉ nháy mắt.

‘Rầm rầm’ hai tiếng vang lớn, trước lôi hỏa ánh lửa chấn động, tiễn quang bị va đập vỡ nát. Phong Hành thét lớn một tiếng, hộc ngụm máu lớn bay ngược về phía sau, trong cơ thể hắn vang lên một trận tiếng xương khớp vỡ vụn giống như rang lạc, thân thể mềm nhũn đổ vật xuống đất trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Cùng lúc mọi người liên thủ ngăn cản uy áp của lôi hỏa, Cơ Hạo gian nan đứng dậy.

Mục tiêu lôi hỏa tập trung chính là Cơ Hạo, cũng chỉ có Cơ Hạo, vô luận là mấy ngàn đạo nhân, mấy ngàn tinh anh Già tộc, hay là Man Man, Thiếu Ti bọn họ, thừa nhận chỉ là một tia dư âm lôi hỏa tản mát ra.

Áp lực Cơ Hạo thừa nhận trên người, thừa nhận khí tức hủy diệt, là gấp Man Man bọn họ hơn trăm lần.

Cơ Hạo gian nan, thẳng người lên từng tấc một, hắn không sử dụng bất cứ thần thông pháp lực nào, rất đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể thuần túy, rất thong thả, rất gian nan đứng lên. Trong không khí ở đỉnh đầu hắn từng tầng sóng trong suốt mắt thường có thể thấy được bị thân thể hắn chấn vỡ, không ngừng phát ra tiếng nổ vang ‘Ong ong’.

“Hoa đạo nhân!” Cơ Hạo ngẩng đầu, hung hăng nhìn về phía Hoa đạo nhân.

Ánh mắt xẹt qua lôi hỏa cấp tốc bay tới, ánh mắt Cơ Hạo bị lôi hỏa kích thích, đôi mắt đau đớn một phen, trước mắt chợt tối sầm, hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Rống to ‘Đốt’ một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm Cơ Hạo phun ra, một mảng thanh quang hơi run lên, trước đạo lôi hỏa kia đột nhiên mở ra một cánh cửa hoa mỹ mây lành lượn lờ cao tới nghìn trượng. Lôi hỏa mang theo tiếng gào thét nặng nề lao đầu cắm vào cánh cửa. Cơ Hạo vung tay lên, đám mây lành to lớn bốc lên, lôi hỏa đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Vạn Giới Bài!” Thân thể Hoa đạo nhân khẽ run lên, nhìn chằm chằm Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Cơ Hạo, ngươi sao dám cướp đi chí bảo của bổn môn?”

“Tiền bối, Vạn Giới Bài có duyên với ta!” Cơ Hạo mở mắt, rất nghiêm túc giơ tay phải hướng Hoa đạo nhân nói: “Thiên địa làm chứng, Vạn Giới Bài quả thực có duyên với ta, ông trời định sẵn nên do Kim Thủy đạo nhân đem nó đưa về tay ta.”

Nhếch miệng cười, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Nếu tiền bối không tin, tiền bối có thể đối mặt dò hỏi trời cao đất dày, hỏi bọn họ đồng ý ý kiến của ta hay không?”

‘Hì hì’, Man Man và Thiếu Ti đồng thời cười lên, trong hư không vẫn lưu lại dư âm một đạo lôi hỏa vừa rồi, đoàn người vẫn bị ép không thở nổi, trái tim cũng đang cấp tốc nhảy lên. Nhưng Cơ Hạo nói quá vô sỉ, quá nghịch ngợm, Man Man, Thiếu Ti nhịn không được muốn cười.

‘Hắc hắc’, Vũ Mục, Phong Hành cười rất hàm hậu, đồng thời hướng Hoa đạo nhân gật gật đầu: “Không phải thế sao, trời cao đất dày làm chứng, Vạn Giới Bài này có duyên với huynh đệ của chúng ta! Lão đầu ngươi nếu không tin, ngươi trực tiếp hỏi trời cao đất dày, xem bọn họ có ý kiến hay không? “

Hoa đạo nhân đờ đẫn nhìn Cơ Hạo, sát ý trong mắt như thủy triều.

Cho tới nay, ‘Bảo bối này có duyên với ta’, đây là độc quyền độc môn của một mình Hoa đạo nhân, chỉ dựa vào câu này, hắn đã cướp đoạt bao nhiêu vật có chủ ở hồng hoang đại địa? Nhưng hôm nay, Cơ Hạo lại dám đem câu này dùng để ứng phó hắn!

“Tốt, tốt, tốt!” Hoa đạo nhân lạnh nhạt nói: “Không ngờ được Vũ Dư đạo nhân cương trực cả đời, lại thu ngươi đồ vô sỉ bực này. Chuyện Vạn Giới Bài tạm không nói đến, ngươi giết mấy vạn đệ tử môn hạ ta, chuyện này...”

Cơ Hạo mỉm cười, ngắt lời Hoa đạo nhân: “Tiền bối tuyệt đối đừng ỷ vào bối phận cao liền nói hươu nói vượn. Mấy vạn đệ tử kia môn hạ tiền bối, đều là làm bậy đa đoan, bị lão thiên gia đánh một phát sét chết, không phải tiểu tử hạ thủ.”

Cười vài tiếng, Cơ Hạo tiếp tục nói: “Nếu tiền bối không tin, ngươi trực tiếp hỏi lão thiên gia, vừa rồi có phải hắn đánh sét một trận chết mấy vạn đệ tử môn hạ ngươi hay không?”

Ánh mắt Hoa đạo nhân co lại, hắn ngẩng đầu, hung hăng chỉ chỉ Cơ Hạo, há mồm muốn nói, nhưng sắc mặt lại hơi đổi.

“Sư huynh... Chuyện bực này, ta sao lại quên rồi?”

“Không đúng, ta sao lại quên loại chuyện này? Sư huynh ngươi đem trên chín thành đạo đài tinh nguyên cùng pháp lực của các môn nhân rút đi, luyện thành Công Đức Thể Hồ, chuẩn bị cho bọn họ chuyển thế luân hồi! Việc này, sư huynh ngươi trước đó vài ngày, quả thực từng thông báo ta.”

“Nhưng, ta sao lại quên chuyện như vậy? Không đúng, không đúng, nếu sớm biết sư huynh ngươi bày ra tiên cơ, ta sẽ không để các môn nhân đó đến đối phó Cơ Hạo. toàn lực săn giết Cơ Hạo, thực lực bản thân bọn họ suy yếu trên chín thành... nào có toàn lực gì mà săn giết?”

“Ta quả quyết sẽ không phạm lỗi như vậy, nhưng, nhưng...”

Hoa đạo nhân đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm, sắc mặt hắn kinh hoảng lẩm bẩm vài câu, bỗng dưng phun ra một ngụm máu xa mấy chục trượng.