Vu Thần Kỷ

Chương 1345: Bệnh tâm thần tan tác



Hữu Sào thị mô phỏng thần tháp Ngu tộc, chế tạo vu bảo phòng ngự cỡ lớn dạng Kim Tự Tháp, bị Cơ Hạo một kiếm chém vỡ!

Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ bị U Minh giáo chủ bóp cổ không thể động đậy con mắt lồi lên, không dám tin nhìn Cơ Hạo —— ngay không lâu trước đây, Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ lần đầu tiên đụng tới Kim Tự Tháp của Hữu Sào thị, chính là bị nhốt ở bên trong thật lâu không thể động đậy!

Nhưng Cơ Hạo, một kiếm chém vỡ ba trăm sáu mươi tòa Kim Tự Tháp!

Giống như dùng dao làm bếp cắt ba trăm sáu mươi miếng đậu phụ, thoải mái tự tại làm Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ muốn hộc máu!

Trong ngọn núi lơ lửng của Hữu Sào thị truyền ra vô số tiếng kinh hô, ở dưới mấy lão nhân tóc trắng xoá dẫn dắt, từng đám đông chiến sĩ Hữu Sào thị chạy ra khỏi ngọn núi lơ lửng, đạp đủ loại tạo vật cổ quái kết trận ở giữa không trung.

Mấy chục vạn chiến sĩ Hữu Sào thị kết thành trận địa hình tròn phòng ngự bảo thủ nhất, đứng xa xa nhìn Cơ Hạo.

Cơ Hạo tinh mắt, nhìn thấy nhiều chiến sĩ Hữu Sào thị lông tóc trên cổ dựng thẳng lên, càng nổi vô số da gà, hiển nhiên những người này đã sợ hãi đến cực điểm, chỉ cần cho bọn hắn thêm một chút sức lực, tâm cảnh bọn hắn sẽ sụp đổ!

Cười to ‘Ha ha’ một tiếng, năm ngón tay trái của Cơ Hạo đẩy ra phía ngoài, trên năm đầu ngón tay phân biệt có một đạo lôi hỏa phun ra, vừa vặn dựa theo ngũ hành thuộc tính ngưng tụ thành kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành lôi quang. Lôi hỏa lúc ra tay chỉ to bằng ngón cái sau khi bay ra trăm dặm đã bành trướng đến đường kính vài dặm, năm luồng lôi hỏa ngưng tụ thành một ngọn lôi sơn năm màu, hung hăng đập vào trong trận địa hình tròn của Hữu Sào thị.

Vang to một tiếng, ngũ hành thần lôi nổ tung, mấy vạn chiến sĩ Hữu Sào thị kêu quái dị ‘Ngao ngao’ bị nổ bay ra ngoài.

Một đạo lôi hỏa này, Cơ Hạo không dùng khí lực lớn bao nhiêu, mấy vạn chiến sĩ bị nổ hộc máu bay ra, thê thảm nhất cũng chỉ gãy mấy cái xương sườn, tinh huyết trong cơ thể tràn qua một lần đã chữa trị như lúc ban đầu.

“Tộc nhân Hữu Sào thị, đừng khiến tổ tiên các ngươi mất mặt!” Cơ Hạo trầm giọng nói: “Hữu Sào thánh hoàng có công đức rất lớn với nhân tộc, con cháu hắn, từ khi nào lưu lạc đến nước chỉ biết từ ở trong tay người khác cướp đoạt công lao?”

“Bản hầu hôm nay đã giết quá nhiều người, không muốn dính thêm máu tươi con cháu thánh hoàng nữa.” Hít sâu một hơi, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Còn không rút đi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn dựa vào thế lực gia tộc, cường đoạt công lao người khác sao?”

Các chiến sĩ Hữu Sào thị hộc máu bay ra lần lượt bò dậy. Bọn họ kinh hãi nhìn nhìn Cơ Hạo, ánh mắt đều tập trung ở trên thân mấy trưởng lão còn sót lại. Trong chiến sĩ bị nổ bay không thiếu đại năng cấp Vu Đế, nhưng họ cũng đều bị Cơ Hạo tùy tay một phát sét đánh bay, bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng Cơ Hạo rốt cuộc có thực lực mạnh bao nhiêu.

Mấy trưởng lão Hữu Sào thị nhìn nhìn lẫn nhau, môi khẽ run run.

Đám chiến sĩ các đại thị tộc ở bốn phương tám hướng khí tức ngưng trọng, chưa ai phát ra thanh âm gì, trong hư không chỉ có các luồng vu lực dao động kỳ dị lui tới bay vút, đó là đám trưởng lão các đại thị tộc đang nhanh chóng trao đổi ý kiến.

Qua một hồi lâu, ngay tại lúc Cơ Hạo sắp hao hết kiên nhẫn, ngoài vạn dặm một cơn sóng to lao lên, thanh âm Cộng Công vang vọng hư không: “Các vị, kẻ này hung tàn ác độc, giết nhiều người như vậy, các ngươi có thể nào để hắn tiếp tục sống sót?”

“Chúng ta liên thủ, giết hắn!” Cộng Công lớn tiếng quát: “Lần này, chúng ta sẽ tự mình ra tay, chắc chắn sẽ không để hắn sống lâu thêm một khắc đồng hồ nào nữa.”

Trong con ngươi U Minh giáo chủ lóe ra một đợt kỳ quang, hắn bừng bừng hứng thú bóp cổ Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, cứng rắn đem gã bóp ngất đi. Bên người lao ra một luồng khí đen, trong khí đen một cánh cửa đồng xanh lớn điêu khắc vô số gương mặt quỷ quái lặng yên hiện lên, U Minh giáo chủ đem Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ ném vào cánh cửa đồng xanh lớn, ‘Hắc hắc’ cười lên quái dị.

“Cơ Hạo, cần bần đạo giúp không? Hắc, bần đạo rất nhiều năm trước đã muốn kiếm mấy tên thần linh, nhìn xem có thể đem bọn họ luyện chế hay không, chỉ là mọi người đều là người quen, xấu hổ xuống tay. Lần này bần đạo lấy Cộng Công nhất tộc xuống tay, hẳn là không có ai nói bần đạo nửa chữ nào chứ?”

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, giơ lên Bàn Cổ Long Văn gật gật đầu: “Tiền bối nếu muốn động thủ, cứ tùy ý là được.”

Trao đổi giữa đám đông trưởng lão thị tộc càng thêm dồn dập, dày đặc. Chợt, hơn trăm trưởng lão thị tộc đồng thời từ trong doanh địa các nhà lao ra, đạp mây đen liệt hỏa nhanh chóng lao về phía Cơ Hạo.

Ánh mắt Cơ Hạo ngưng lại, Thái Cực Càn Khôn Kính ở tay trái hơi lóe lên, làm sẵn chuẩn bị ứng biến.

Các trưởng lão đó lại chưa ra tay đối với Cơ Hạo, mà là như sói như hổ lao về phía vu bảo các trưởng lão thị tộc bị chém giết lưu lại.

Vừa rồi Cơ Hạo bày ra kiếm trận chém loạn một trận, nhiều vu bảo mạnh mẽ cũng bị kiếm quang chém thành phấn, vu bảo nay còn có thể tàn lưu lại, có một bộ phận nhỏ là tiêu chuẩn Vu Lôi tiểu phiên, cái khác cũng phần nhiều là trấn tộc trọng bảo các đại thị tộc nhiều thế hệ tương truyền.

Trấn tộc trọng bảo, tự nhiên cần giao cho trưởng lão địa vị cao nhất trong tộc nắm giữ, mà những người này sau khi bị Cơ Hạo chém tận giết tuyệt, rất nhiều trưởng lão lưu thủ doanh địa, địa vị khá thấp ‘vui sướng’ đem các bảo bối đó thu vào trong tay mình.

‘Hắc hắc’, Cơ Hạo thậm chí nghe được thanh âm vui sướng của mấy trưởng lão thị tộc!

Bọn họ không cảm thấy đau lòng vì tộc nhân ngã xuống, mà là vì mình chiếm được trấn tộc trọng bảo mà vui vẻ không thôi. Trong lòng Cơ Hạo không khỏi chán ngấy, đây là thị tộc, đây là trưởng lão thị tộc cường đại đỉnh cao nhất nhân tộc!

“Cầm bảo bối, cút!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Một đám lão cẩu, không biết cái gọi là... các ngươi quả thực mất hết mặt mũi nhân tộc rồi! Cút, cút, cút, cút cho ta, nhìn thấy bộ dáng các ngươi khiến ta ghê tởm! Các ngươi quả thực, quả thực...”

Bàn Cổ Long Văn hung hăng vung lên, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Mau cút, hôm nay ta không muốn giết người nữa!”

Một tiếng thét dài thê lương truyền đến, mấy trưởng lão sơ vu nhất mạch thu hồi vu bảo của trưởng lão đã ngã xuống nhà mình, hướng phía sau quay về doanh địa nhà mình, lúc đi ngang qua bên cạnh Cơ Hạo, bọn họ đột nhiên xoay người lại điên cuồng thét chói tai. Tay phải bọn họ nắm vu bảo vừa mới thu hồi múa loạn, cánh tay trái cùng hai cái chân bọn họ đồng thời nổ thành sương máu, thi triển ra ‘Huyết chú’ ác độc nhất công kích Cơ Hạo.

Trưởng lão các tộc khác cũng đồng loạt động thủ. Bọn họ đều tự mình hại thân thể mình, thiêu đốt một bộ phận linh hồn và tinh huyết, thúc dục vu bảo phát huy vượt mức, từng đạo vu pháp khủng bố ác độc dốc hết toàn lực hướng Cơ Hạo công kích tới.

Mười một vị Cộng Công mừng như điên, bọn họ điên cuồng gào thét, cuốn lên vô số thuỷ lôi ở trên không hướng vào đầu Cơ Hạo đánh tới.

Chiến sĩ lưu lại của các đại thị tộc cùng cất tiếng hò hét, mang theo một tia điên cuồng hướng Cơ Hạo xung phong. Trên bầu trời giống như có vô số con kiến màu đen đang chạy như điên, rậm rạp tràn về phía Cơ Hạo.

“Các ngươi, là thật muốn chết!”

Đạo đài trong thần hồn không gian mỉm cười, một lực lượng hùng hậu vô cùng lao ra, Cơ Hạo buông ra Bàn Cổ Long Văn, giơ lên nắm tay phải, một quyền nện thật mạnh ở trên Bàn Cổ Chung.

Bàn Cổ Chung vang, thanh âm chấn động trăm dặm, trăm dặm hư không quay về hỗn độn.

Địa thủy hỏa phong hỗn độn loạn vũ, hơn trăm trưởng lão thị tộc cùng cất tiếng gào thét, thân thể, linh hồn bọn họ cùng vu chú bọn họ đánh ra đồng thời bị nghiền thành các luồng khí hỗn độn.

“Giết! Giết sạch các ngươi đám ngu xuẩn không biết tốt xấu!” Cơ Hạo đầu đội Bàn Cổ Chung, vung Bàn Cổ Long Văn, rống to hướng liên quân thị tộc xung phong.

Liên quân thị tộc vừa rồi còn kiêu ngạo hét một tiếng, vô số chiến sĩ vứt binh khí, như một đám thỏ bị dọa, điên cuồng hò hét, bỏ lại đồ quân nhu khí giới trong doanh địa, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bốn phương tám hướng chạy trốn.