Vu Thần Kỷ

Chương 1352: Trong lòng có kiếm



Để lộ cánh tay, loã lồ ngực, Thái Cực Pháp Y hóa thành một cái váy chiến ngắn nhỏ bảo vệ hạ thân, cơ bắp cuồn cuộn ở toàn thân kịch liệt nhảy lên, mỗi lỗ chân lông đều đang phun trào ra cương phong nóng cháy. Mái tóc dài của Cơ Hạo rối tung, vung Bàn Cổ Chung, sướng khoái rống lớn, hung hăng nện một đòn về phía thân núi của long môn thứ ba.

Long môn thứ hai sau Quỳ Môn đã bị hắn hung hăng đập vỡ, một cái thủy đạo rộng hơn ngàn dặm sóng trắng dâng trào, như vô số con rồng giận dữ xuyên qua trong đó, vô cùng vô tận thủy nguyên chi lực bị Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận mạnh mẽ dẫn dắt, ùn ùn rót vào thủy đạo này.

Nước lũ ngập trời dâng trào tàn phá lòng thủy đạo này, điên cuồng đánh vào thân núi, phát ra tiếng vang lớn nặng nề như sấm. Cương phong vặn vẹo ma sát trong thủy đạo, cương phong như thực chất bắn tung tóe ra vô số đốm lửa, ở trên thân núi không ngừng cạo xuống các tầng bột phấn nhỏ bé.

Vô luận là tiếng nước lũ dâng, hay là tiếng cương phong càn quét, đều không áp nổi tiếng Bàn Cổ Chung.

‘Keng’ một tiếng vang lớn, chính là một đoạn thân núi khoảng mấy vạn dặm hóa thành tro bụi; ‘Keng’ một tiếng chuông ngân, chính là một đám mây dạng nấm hai màu đen đỏ quấn quanh.

Vô số thủy yêu không biết tự lượng sức mình chắn trước mặt Cơ Hạo, ‘Y y nha nha’ vung binh khí lộn xộn, muốn ngăn cản bước chân Cơ Hạo. Một đòn nhằm vào đầu của Bàn Cổ Chung, gió lốc hỗn độn gào thét trào ra, vô số thủy yêu liền hóa thành phấn ở trong ánh lửa cương phong.

Long môn thứ ba đã bị đục vỡ hơn phân nửa, Cơ Hạo ướt đẫm mồ hôi cười điên cuồng ‘Ha ha’, thân thể hắn dần dần bành trướng, dần dần cao tới nghìn trượng. Bàn Cổ Chung cũng theo đó phóng to, thân chuông phong cách cổ xưa dày nặng đánh xuống từng lần một, từng mảng lớn thân núi liền không ngừng đổ trong tiếng chuông ngân.

“Các ngươi, không ngăn được ta!” Cơ Hạo vừa ra sức đập loạn, vừa ngửa mặt nhìn bầu trời, cũng không biết là đang hướng ai nói chuyện: “Nhìn đi, các ngươi không ngăn được ta. Chín đại long môn, đừng nghĩ ngăn được ta; các ngươi, cũng đừng nghĩ ngăn được ta!”

Mấy chục cự yêu cùng hung cực ác nhấc lên sóng gió động trời hướng Cơ Hạo xung phong, binh khí của bọn họ hung hăng bổ vào trên người Cơ Hạo, trúng chỗ yếu hại của hắn. Toàn bộ binh khí đều gãy rời, không có một binh khí nào có thể lưu lại nửa dấu vết ở trên làn da trơn bóng như ngọc của hắn.

Bàn Cổ chi thể tiểu thành rèn luyện trăm ngàn lần, càng có Cửu Chuyển Huyền Công tự nhiên tăng lên vài lần cường độ thân thể, các cự yêu tiêu chuẩn Vu Đế tầm thường kia, binh khí của bọn hắn cũng không phải thần binh lợi khí gì, nào có thể tổn thương một sợi lông của Cơ Hạo?

Mấy chục cự yêu gắt gao dây dưa Cơ Hạo chặt chém bừa. Cơ Hạo cười lớn một tiếng, Bàn Cổ Chung vòng quanh thân thể xoay một vòng, một đòn đem mấy chục cự yêu đánh thành thịt vụn. Hắn lật tay tóm lấy một tên yêu quái cua Vọng Nguyệt Kim Giáp bị dọa hồn vía lên mây, há cái mồm rộng hung hăng cắn xuống một phát.

‘Rắc’ một tiếng, mai cua của Vọng Nguyệt Kim Giáp dày cả trượng, cứng rắn dị thường bị hàm răng long lanh của Cơ Hạo cắn vỡ thành mảnh vụn. Một lực lượng sụp đổ đáng sợ theo giáp xác yêu quái cua khuếch tán ra, mai cua toàn thân hắn đồng thời nổ thành phấn, lộ ra thịt cua tươi mới nhất trong cơ thể.

“Đói rồi, ngại quá!” Cơ Hạo rung tay lên, mảng lớn gạch cua trong cơ thể yêu quái cua giống như một con cự long ánh vàng rực rỡ bay lên, bị hắn nuốt vào trong mồm.

“Cơ Hạo, khẩu vị ngươi cũng thật tốt!” Xa xa truyền đến một tiếng thét dài, Tự Văn Mệnh cưỡi ngang một con ứng long uy mãnh dị thường bay nhanh tới, trong tiếng rống giận dữ của mưa giông bão giật, sóng to khôn cùng đánh ra, Tự Văn Mệnh lớn tiếng kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi sao lại giết nhiều trưởng lão thị tộc như vậy? Bọn họ, tộc trưởng bọn họ đã bẩm báo trước mặt Đế Thuấn!”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, cất tiếng cười to lên.

Giờ thì đến trước mặt Đế Thuấn cáo trạng sao?

Nhưng cho dù bọn họ cáo trạng, Cơ Hạo hắn lại có cái gì phải sợ?

“Cho dù bọn họ cáo trạng, Cơ Hạo ta lại có cái gì phải sợ? Một đám lão cẩu vô năng, phế vật chỉ biết từ trong bát của người khác cướp thức ăn. Giết, cũng giết rồi! Nếu bọn hắn tiếp tục dây dưa không nghỉ, thì ngay cả tộc trưởng của bọn hắn cũng giết luôn đi!” Cơ Hạo giơ Bàn Cổ Chung, cười ha ha nện xuống một đòn, lại là một đoạn thân núi mấy vạn dặm sụp đổ, vô số luồng thổ khí hùng hồn như rồng từ trong thân núi phun ra, bị Bàn Cổ Chung nuốt sạch sẽ.

“Sẽ có phiền toái rất lớn!” Tự Văn Mệnh từ trên lưng ứng long nhảy lên, sải bước đến bên người Cơ Hạo, nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Ngươi... Thực không sợ hãi?”

“Ta không thẹn với lòng, vì sao sợ hãi?” Cơ Hạo nhìn Tự Văn Mệnh cười nói: “Văn Mệnh a thúc, ngươi tới nơi này, chỉ để nói những lời thừa đó? Xem ta mệt tới mức thế này rồi, còn không mau hỗ trợ!”

Cơ Hạo cười lớn từ bên hông cởi xuống Cản Sơn Tiên, ném về phía Tự Văn Mệnh: “Làm việc thôi, đại thúc! Còn cần bận rộn tiếp! Chúng ta chỉ để ý làm việc của chúng ta, lũ người bè lũ xu nịnh kia, chuyện bè lũ xu nịnh... lòng ta có kiếm sắc, có thể giết người đáng chết trong thiên hạ! Ta sợ cái gì?”

Tự Văn Mệnh ngẩn ngơ, chợt cầm lấy Cản Sơn Tiên quất một cái ở trên mông Cơ Hạo: “Hảo tiểu tử, ngươi còn không sợ, Tự Văn Mệnh ta sợ cái gì? Ha ha ha, các thượng cổ đại thị tộc đó, hắc, hắc hắc, quả nhiên là một đám lão cẩu!”

Cười lớn một tiếng, từng cái lỗ chân lông quanh thân Tự Văn Mệnh đều có vô số ánh sáng màu vàng phun ra, trong ánh sáng màu vàng càng có các tia khí tím như ẩn như hiện. Tự Văn Mệnh hét lớn một tiếng, quần áo vải thô trên người nổ thành phấn, cơ bắp trên người hắn cấp tốc mấp máy, từng khối cơ nhục điên cuồng gồ lên, thân thể hắn cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt đã tới trên dưới vạn trượng.

Rống to ‘Ngao ngao’ một tiếng, ngoài thân thể Tự Văn Mệnh treo lên một tầng giáp trụ bán trong suốt thổ nguyên chi lực ngưng tụ thành. Tầng giáp trụ này hình dạng như con gấu khổng lồ, sau lưng còn mọc một đôi cánh uy mãnh dị thường. Con gấu khổng lồ vạn trượng nhấc lên Cản Sơn Tiên, đem hết toàn lực hướng về thân núi của long môn thứ ba đập xuống.

Ầm một tiếng, uy năng Cản Sơn Tiên thua xa Bàn Cổ Chung, nhưng đây là chí bảo chuyên môn dùng để khơi thông thổ khí, khống chế các dãy núi trong thiên hạ. Cản Sơn Tiên vừa động, thân núi phạm vi mười mấy vạn dặm kịch liệt mấp máy một phen, thân núi hai bên thủy đạo tự sụp đổ, ước chừng có một đoạn thân núi trên dưới mười mấy vạn dặm ầm ầm tiêu tán.

Tự Văn Mệnh thúc giục Cản Sơn Tiên, hiệu suất so với Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Chung đập bừa cao hơn gấp ba!

Con ứng long uy mãnh dị thường kia cũng hét dài giận dữ, nó lao lên bầu trời, thân hình nhoáng lên một cái liền biến thành trên dưới mấy vạn dặm. Nó vận toàn lực, vuốt rồng, răng rồng, sừng rồng, đuôi rồng hướng về phía thân núi phía dưới cào bừa đánh bừa một phen, mỗi một đòn cũng có thể phá hủy thân núi hơn ngàn dặm.

‘Rống rống’, ‘Rống Rống’, ‘Rống rống’!

Từng tiếng rống to kinh thiên động địa ở xa xa truyền đến, từng đại đội chiến sĩ nhân tộc để trần cánh tay đạp sóng lớn chạy vội đến. Mấy vạn con ứng long lao nhanh ở đỉnh đầu bọn họ, trong mồm không ngừng phun ra thổ khí màu vàng nồng đậm.

“Các huynh đệ, chiến một trận cuối cùng!” Tự Văn Mệnh vừa vung Cản Sơn Tiên, vừa lớn tiếng gầm rú: “Khai thông chín đại long môn, khơi thông thủy đạo, Bàn Cổ thế giới không còn lũ lụt nữa!”

“Nước lũ rút rồi, mọi người về nhà trồng trọt, xây nhà, ôm đàn bà sinh con!” Tự Văn Mệnh ngửa mặt cất tiếng cười to: “Lão tử, nhớ bà vợ cùng đứa nhỏ trong nhà!”

“Nước lũ rút rồi, mọi người về nhà trồng trọt, xây nhà, ôm đàn bà sinh con!” Vô số chiến sĩ nhân tộc cất tiếng cười to, tản mát ra sự nhiệt tình vô cùng xâm nhập long môn.

Cơ Hạo cũng cất tiếng cười to. Đây mới là chiến sĩ nhân tộc hắn tán đồng, mà không phải đám ‘tinh anh’ thị tộc bè lũ xu nịnh kia!