Vu Thần Kỷ

Chương 1360: Chí bảo trạch chủ



Đứng ở trên một ngọn núi cao nhất của Hoài Môn, nhìn ra xa bốn phía.

Trên bầu trời mây đen quay cuồng như cũ, nhưng giữa khe hở của mây đen, các tia ánh mặt trời ấm áp đã chui xuống, chiếu sáng đại địa mấy năm không thấy ánh mặt trời.

Rất thần kỳ, không chỉ có trong dãy núi bốn phương tám hướng, có lượng lớn con dân nhân tộc quần áo tả tơi lặng yên xuất hiện, bọn họ đứng ở chỗ cao, hoa chân múa tay, điên cuồng lớn tiếng hoan hô, càng có nhiều tiểu sinh linh nhỏ bé, ngày thường không đáng giá nhắc tới, cũng theo con dân nhân tộc xuất hiện, từ các nơi trong núi rừng chui ra.

Một đám đông cầy thảo nguyên toàn thân ướt sũng đứng ở bên người Cơ Hạo, một con cầy thảo nguyên gầy trơ cả xương lẻ đàn cực lực đứng thẳng lên, con mắt tròn xoe như vui sướng nhìn bốn phía.

Đám cầy thảo nguyên này đã đói suy yếu không chịu nổi, gầy tới mức da bọc xương, bọn chúng ‘Hổn hển, hổn hển’ thở phì phò, lúc nào cũng có thể ngã lăn ra ngay tại chỗ. Nhưng một lực lượng sinh mệnh khó có thể hình dung lưu chuyển trong cơ thể bọn chúng, theo tiếng ‘Chít chít’, mấy con cầy thảo nguyên to bằng nắm tay, mới chào đời không bao lâu lặng yên từ trong đàn cầy thò đầu ra.

“Da!” Man Man kinh hỉ cứng ngắc ở nơi đó, hai tay nàng khép ở trước ngực, mang theo một tia thành tín kính sợ nhìn đám cầy thảo nguyên này.

Một đàn cầy thảo nguyên nhỏ bé, chưa thành tinh, rất bình thường, lại ở trước mặt Man Man tận tình thuyết minh lộ ra sinh mệnh, thuyết minh tự nhiên vĩ đại và cứng cỏi. Man Man ù ù cạc cạc chảy ra hai hàng lệ nóng, nàng thật cẩn thận lấy ra một miếng bánh bột ngô lớn, cẩn thận đặt ở trước mặt đàn cầy thảo nguyên này.

Mấy con cầy thảo nguyên mang theo một tia kiên định uy nghiêm, nhìn Man Man một cái thật sâu, thân thể nặng nề ngã xuống đất.

Đói khát cùng rét lạnh sớm đã hao hết sinh mệnh lực của nó. Chỉ có sau khi tộc đàn thoát ly bờ vực hủy diệt, con cầy thảo nguyên rất sớm trước kia đã không kiên trì nổi này rốt cuộc yên tâm rời khỏi.

Cơ Hạo nhìn con cầy thảo nguyên này thật kỹ, mơ hồ có một loại cảm xúc gọi là ‘Vĩ đại’ thai nghén nhộn nhạo trong lòng.

Tiếng vỗ cánh rất nhỏ truyền đến, mấy con chuồn chuồn cực kỳ nhỏ không biết từ nơi nào bay ra. Bọn chúng vui vẻ quay quanh một luồng sáng mặt trời to bằng nắm tay trước mặt Cơ Hạo xoay vòng, thân thể màu lam phản xạ ánh mặt trời, rất mỹ lệ, rất đẹp mắt.

‘Ộp ộp’ một tiếng, một con cóc xanh biếc trên người sinh đầy đường cong màu vàng nhảy tới trên mu bàn chân Cơ Hạo, nó đem mu bàn chân ấm áp của Cơ Hạo coi là tảng đá bị ánh mặt trời phơi nắng ấm áp, vui vẻ nằm úp sấp ở nơi đó không nhúc nhích.

Ba con cóc nhỏ cũng lẳng lặng ghé vào trên lưng con cóc lớn, cái bụng khô quắt của chúng khẽ phập phồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang ‘Ộp ộp’.

“Hắc, đều còn sống, thật tốt!” Cơ Hạo nhìn bốn tiểu tinh linh đẹp đẽ này, ‘Hắc hắc’ cười lên ngây ngô.

Nơi ánh mặt trời có thể đạt tới, nơi nước lũ vừa mới thối lui, phàm là đất lộ ra khỏi mặt nước sau khi được ánh mặt trời chiếu rọi, liền có một tầng màu xanh lục mềm mại lặng lẽ hiện lên. Lúc này mới ngắn ngủn vài canh giờ, đại địa đã bắt đầu tự mình chữa trị, tầng rong rêu màu mỡ đầu tiên bắt đầu nảy sinh chung quanh, rất nhanh trong tầm nhìn đã xuất hiện các mảng lớn màu xanh lục làm người ta mê say.

Mặt nước đục ngầu vô biên vô hạn không thấy nữa, dãy núi trồi lên khỏi mặt nước, mà trên dãy núi rất nhanh đã có màu xanh lục. Sinh mệnh lực phì nhiêu trong đất đai bắt đầu được kích phát ra, hôm nay là rong rêu, ngày mai sẽ là cỏ nhỏ, không qua bao lâu, đại địa sẽ một lần nữa bị màu xanh lục bao trùm.

Làm người ta càng thêm kích động là, ở trên nhiều núi cao dần dần lộ ra mặt nước, vẫn lưu lại mảng lớn rừng cây!

Nước lũ ngâm dài đến mấy năm, cành lá rừng cây sớm đã tàn phá không chịu nổi, vỏ cây của chúng cũng bị đánh rụng rất nhiều, lộ ra hơn phân nửa thân cây loang lổ. Nhưng các cây rừng đó vẫn duy trì một tia sinh mệnh lực kiên cường dẻo dai, trong nháy mắt đầu tiên bọn nó tiếp xúc đến ánh mặt trời, bọn nó liền bắt đầu hấp thu dinh dưỡng trong đại địa, trên cành cây của chúng liền kiên định mọc ra chồi non đầu tiên!

Thần kỳ làm người ta khó có thể hình dung, ngay tại bên người Cơ Hạo cách đó không xa, mấy con gấu đen ngốc nghếch gầy không khác lắm xác ướp lắc lư không biết từ nơi nào chui ra. Bọn nó đứng ở trong một cột ánh sáng mặt trời hạ xuống thẳng tắp mà ngơ ngẩn cả người, hình như là bị phơi nắng có chút ngứa ngáy toàn thân, bọn nó liền tìm tới một gốc cây thô to nhất, không kiêng nể gì bắt đầu cọ xát ở trên thân cây.

Gấu đen ngốc kêu ‘Gừ gừ’, hiển nhiên gãi ngứa là một chuyện rất thoải mái, rất thư thả.

Thiếu Ti ở một bên bật cười lên, hai tay nàng nhét ở trong tay áo, nhìn mấy con gấu đen gãi ngứa kia nghiêm túc tính đến: “Mau tổ chức các con dân trong lãnh địa gieo trồng một vụ hoa màu. Mặc dù có lương thực bổ sung của Bồ Phản, nhưng nhân tộc nhiều người như vậy, có thể gieo trồng một lô hoa màu, ít nhiều cũng có thể thu chút lương thực.”

“Đại hồng thủy lui rồi, khẳng định có rất nhiều bộ tộc không còn ăn mặc, chỉ có thể đến cậy nhờ đại bộ tộc cứu mạng.”

“Dự trữ nhiều lương thực một chút, có thể đoạt lấy nhiều con dân tiểu bộ tộc một chút, Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta cũng có thể lớn mạnh thêm một phần.”

Thiếu Ti rất nghiêm túc tính toán, tính toán phải trồng bao nhiêu hoa màu, có thể thu bao nhiêu lương thực, có thể mời chào thêm bao nhiêu lưu dân. Nhất là các lưu dân đó đợi tới sang năm đầu xuân, có thể khai khẩn thêm bao nhiêu ruộng đất mới, có thể gia tăng cho Nghiêu Sơn lĩnh bao nhiêu thôn trang.

Cơ Hạo cười nhìn về phía bầu trời, có thể có Thiếu Ti hỗ trợ tính toán mấy thứ này mọi lúc, thật tốt.

Bầu trời đột nhiên sáng lên, hai vòng xoáy cực lớn hai màu vàng đen lặng yên xuất hiện ở giữa không trung.

Huyền hoàng chi khí từ trên trời giáng xuống, thong thả mà kiên định dung nhập trong cơ thể vô số chiến sĩ trị thủy phía dưới. Đây là công đức thiên đạo của Bàn Cổ thế giới đánh xuống, chỉ cần là chiến sĩ tham gia trị thủy, dựa theo cống hiến ít nhiều đều có một phần.

Thiên đạo công bằng nhất, huyền hoàng chi khí hạ xuống sẽ không thiếu một tia, cũng sẽ không thừa một tia.

Đám người Thiếu Ti, Man Man, Phong Hành, Vũ Mục, Thái Ti, Hoành Hành, Hạ Mễ, Viên Lực cũng đều ngẩng đầu lên. Từng đạo công đức chi khí so với của chiến sĩ tầm thường thì to hơn rất nhiều cuốn ngược xuống, giống như các con cự long rót vào thân thể bọn họ.

Thiên địa chợt sáng như tuyết, hai luồng thiên địa huyền hoàng công đức chi khí thô to đến mức có thể xưng là khủng bố, có đường kính khoảng ngàn dặm từ trên trời giáng xuống, một đạo rót vào trong cơ thể Cơ Hạo, một đạo rót vào trong cơ thể Tự Văn Mệnh đứng ở bờ đối diện của Hoài Môn cười nhìn bốn phương.

Cơ Hạo chỉ cảm thấy hỗn độn đạo đài của mình như bị điện cao thế đánh kịch liệt nhảy lên, vô số ý niệm không thể tưởng tượng chợt trào ra trong lòng hắn, vô số bí ẩn của thiên địa không cần đi tìm hiểu, đã tự tuôn ra trong đầu hắn.

Hỗn độn đạo đài phóng ra vô lượng hỗn độn hào quang, vô số hư ảnh thiên địa tinh tú, sông núi như ẩn như hiện ở quanh đạo đài. Trong cơ thể Cơ Hạo cũng hiện ra vô số hư ảnh sông núi tinh tú mỹ lệ, nghiễm nhiên có một loại cảm giác hắn chính là một cái vũ trụ, bản thân có thể bao dung thiên địa.

‘Ào ào’ một tiếng vang lớn, trong nước lũ cuồn cuộn từ Hoài Môn dâng trào qua, hai đạo linh quang một đen một trắng xông ra.

Một con huyền quy, một con long mã, hai con thụy thú sánh bước đi tới trước mặt Tự Văn Mệnh, sau khi hướng Tự Văn Mệnh cúi đầu, theo tiếng gầm dài rung trời, một lần nữa hóa thành hai đạo linh quang một đen một trắng, chợt lao vào trong cơ thể Tự Văn Mệnh.

Hà Đồ, Lạc Thư, hai kiện tiên thiên dị bảo có linh, cảm nhận được công đức chi lực vô biên hạ xuống, bọn nó từ xa vạn ức dặm tiến đến đầu nhập Tự Văn Mệnh!

“Này, ta cũng có vô lượng công đức, sao không nhận ta làm chủ chứ! Hà Đồ, Lạc Thư, chia một nửa cũng được mà!” Nhìn Hà Đồ, Lạc Thư nhận chủ, Cơ Hạo có chút hầm hừ lẩm bẩm.