Vu Thần Kỷ

Chương 1428: Cường sấm



“Chính là vì trong đại Nghị Chính sảnh hiện tại không có người nào, cho nên ta mới chuyên môn dẫn người vào xem một chút!” Sau khi ở trong lòng đem tổ tiên Bà La Đóa lăn qua lộn lại ân cần thăm hỏi vô số lần, Bà Đà Phệ Lực dùng sắc mặt một tên ăn chơi trác táng tiêu chuẩn nên có, cợt nhả chỉ chỉ đại Nghị Chính sảnh: “Ta chính là muốn vào xem ngay bây giờ!”

Bà La Đóa chắp tay sau lưng, theo bậc thang cao cao đi xuống phía dưới, hắn vừa đi, vừa lắc đầu nói: “Đại Nghị Chính sảnh, là trung tâm quyền lực tối cao của Ngu triều ta. Nhưng lực lượng của nó không phải vì tòa kiến trúc tử khí nặng nề này, mà là vì người ở bên trong.”

Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Bà Đà Phệ Lực, Bà La Đóa cười nói: “Một tòa nhà trống rỗng, có cái gì đẹp? Có cái thời gian đó, còn không bằng theo ta học thêm chút thứ.”

Bà Đà Phệ Lực cười ‘Hì hì’ vài tiếng, nhẹ nhàng lắc lư thân thể: “Ta chính là muốn thừa dịp không có ai vào xem... Thuận tiện, ở trên ngai báu của mười hai vị chấp chính đại đế ngồi lần lượt một lần, ngài sẽ không cáo trạng chứ?”

Thừa dịp không có ai, ở trên ngai báu của mười hai vị chấp chính đại đế ngồi lần lượt một lần, phi thường phù hợp suy nghĩ thân phận ăn chơi trác táng của Bà Đà Phệ Lực, cũng chỉ có hắn đỉnh cấp hoàn khố coi trời bằng vung như vậy, mới có thể nghiêm trang nói ra lời nói như.

Bọn thị vệ đứng ở trên bậc thang đại Nghị Chính sảnh, căng cứng mặt cúi đầu, coi như chưa nghe thấy lời Bà Đà Phệ Lực nói. Có một số việc, là Bà Đà Phệ Lực tên ăn chơi đàng điếm như vậy có thể gióng trống khua chiêng đi làm, mà bọn họ các thị vệ này lại ngay cả nghe cũng không thể nghe.

Giữa đại Nghị Chính sảnh và đại thẩm phán đình có khoảng cách trên dưới ba dặm, Bà La Đóa chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống, nhìn như thong thả đi hai bước, hắn đã đến trước mặt Bà Đà Phệ Lực. Chắp tay sau lưng, Bà La Đóa thâm trầm nhìn Bà Đà Phệ Lực, thản nhiên nói: “Nhoáng lên một cái, ngươi cũng trưởng thành rồi. Bà Đà Phệ Lực, mẫu thân của ta, cùng tổ mẫu của ngươi, là chị em ruột.”

Bà Đà Phệ Lực ngẩn ngơ, hắn liều mạng chớp mắt, đột nhiên nhớ tới chi tiết này: “A nha, vừa rồi không nên ở trong lòng mắng ngươi quản việc rảnh rỗi. Thế này, thế này, không phải ngay cả bản thân ta cũng mắng vào sao? Ha ha, đúng vậy, chúng ta là thân thích, là họ hàng gần. Được rồi, ngài cũng đừng quản ta, ta chỉ đi vào đi dạo một chút thôi!”

Xoay người, Bà Đà Phệ Lực muốn tiếp tục đi vào đại Nghị Chính sảnh.

Một cái bóng người nhoáng lên, Bà La Đóa chắn trước mặt Bà Đà Phệ Lực, trong con ngươi của hắn mơ hồ có một tia hàn quang lóe lên: “Ừm? Ta cảm thấy, ngươi vẫn là đi xem ta thẩm án thì hơn. Các ngươi đám tiểu hài tử này, còn chưa hiểu chuyện, học thêm mấy thứ, bớt làm mấy việc, cái này đối với các ngươi, đối với chúng ta, đối với gia tộc chúng ta, đối với Ngu triều chúng ta đều có lợi!”

“Ngươi, nói cái gì thế?” Bà Đà Phệ Lực tức giận ngẩng đầu quát: “Ngươi cũng không phải cha ta, ngươi quản ta làm gì?”

Bà La Đóa lạnh giọng quát: “Phụ thân ngươi quản lý Tịch Nguyệt Tư quân đoàn của nhà ngươi, đang tùy tùng mười hai vị chấp chính đại đế nam hạ tấn công Bồ Phản. Hắn không có mặt, ta cần thiết quản lý ngươi một chút! Đừng làm ra việc khiến bản thân hối hận không kịp, Bà Đà Phệ Lực!”

“Ta đã làm gì? Này, nói rõ ràng, ta đã làm gì? Đừng tưởng rằng mình là đại thẩm phán, là có thể tùy tiện chụp bừa tội danh cho người ta!” Bà Đà Phệ Lực có chút thẹn quá hóa giận chỉ vào Bà La Đóa quát: “Chẳng lẽ ta, Bà Đà Phệ Lực, người thừa kế số một của Tịch Nguyệt nhất mạch, phó thống lĩnh cận vệ đoàn Lương Chử quân, tham chính quan đại Nghị Chính sảnh, ta ngay cả tư cách tiến vào đại Nghị Chính sảnh cũng không có sao?”

Vung tay một cái, Bà Đà Phệ Lực cất cao giọng nói: “Các huynh đệ, đừng để ý tới lão già trong đầu đầy những âm mưu quỷ kế này, chúng ta...”

Lời nói của Bà Đà Phệ Lực khựng lại im bặt, Da Ma Thiên xen lẫn trong hộ vệ của hắn khẽ biến sắc.

Từ phía sau sườn đông đại thẩm phán đình, một đội chiến sĩ dũng mãnh mặc nhuyễn giáp bó sát người màu đen, nửa thân trên còn thêm trọng giáp vảy rồng nửa người, đội khăn trùm đầu màu đen, trên mặt là mặt nạ thuần màu đen, ngay cả đôi mắt cũng có thủy tinh màu đen bảo vệ giống như u linh lặng yên không một tiếng động lao ra, kéo theo các đạo tàn ảnh nhanh chóng đem đoàn người Bà Đà Phệ Lực, Da Ma Thiên bao vây nhiều vòng.

Bà Đà Phệ Lực, Da Ma Thiên đột nhiên biến sắc, đặc biệt Bà Đà Phệ Lực gương mặt càng đỏ tím lên rống giận khàn cả giọng: “Bà La Đóa! Ngươi muốn làm gì? Ngươi điều động bí vệ đại thẩm phán đình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta là Bà Đà Phệ Lực, người thừa kế số một của Bà Đà gia tộc! Ta...”

Tay Bà La Đóa chợt giơ lên, một bạt tai hung hăng tát ở trên khuôn mặt Bà Đà Phệ Lực.

Bà La Đóa tu vi bình thường, đại khái chỉ là tiêu chuẩn sơ giai Vu Đế. Tộc nhân Diễn Nguyệt nhất mạch đều là trí giả cùng học giả, sức chiến đấu của bọn họ cơ bản so với tu vi của họ thì thấp hơn một tầng. Cho nên Bà La Đóa nhiều nhất có thể phát huy ra sức chiến đấu Vu Vương đỉnh phong, thậm chí kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn so ra kém một Đại Vu nhân tộc bình thường.

Nhưng Bà Đà Phệ Lực lại không học vấn không nghề nghiệp, trừ ăn chơi đàng điếm, hắn không có sở trường khác.

Bà Đà gia tộc hao phí vô số tài nguyên đem thực lực của hắn mạnh mẽ đắp đến tiêu chuẩn Vu Đế đỉnh phong, nhưng hắn đời này chưa từng thật sự động thủ hẳn hoi với người ta. Hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được, Bà La Đóa sẽ động thủ đánh hắn.

Cái tát rất chuẩn đem Bà Đà Phệ Lực hung hăng đánh ngã xuống đất, trong một tiếng xương gãy ‘Rắc’, cổ tay Bà La Đóa vặn vẹo quái dị thành chín mươi độ. Hắn dùng hết sức đem Bà Đà Phệ Lực đánh giã, nhưng thực lực hai người chênh lệch rất lớn, thân thể Bà Đà Phệ Lực phản chấn, mạnh mẽ khiến cổ tay hắn chấn đông vỡ thành mấy chục mảnh.

Coi như chưa cảm thấy cơn đau trên cổ tay, Bà La Đóa lạnh lùng nói: “Ngươi đã nhận ra bí vệ đại thẩm phán đình, ngươi nên biết, bí vệ phụ trách giám sát tất cả dị động ở Lương Chử. Các ngươi đám ranh con này, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Sắc mặt Bà La Đóa rất khó coi, đồng thời cũng rất nghiêm túc, càng lộ ra một luồng sát ý làm tim người ta đập nhanh: “Ngắn ngủn một canh giờ, ta thu được ba mươi bảy tình báo con đường khác nhau, Bì Thỉ nhất tộc, Da Ma nhất tộc, Già Lâu nhất tộc... Bọn nhỏ của mấy chấp chính gia tộc mang theo đại đội chiến sĩ tinh nhuệ ‘lai lịch không rõ’ ở trong Lương Chử thành lui tới khắp nơi.”

“Càng làm ta khó hiểu hơn là, có đội ngũ đến từ mỏ Hắc Sơn, Lão Nha bồn địa… bốn mỏ quặng quan trọng, không hẹn mà cùng ở trong hai canh giờ ngắn ngủn áp tải lượng lớn vật tư tiến vào Lương Chử, hơn nữa các đội ngũ này đều bị các ngươi đám nhỏ này chặn lại, các ngươi từ trong đó thu hoạch lượng lớn đồ quân nhu chiến tranh!”

Bà Đà Phệ Lực ngạc nhiên nhìn Bà La Đóa: “Lão Nha bồn địa? Còn có mỏ quặng khác? Chuyện gì vậy?”

Da Ma Thiên đột nhiên thét dài một tiếng, hắn lớn tiếng quát: “Còn dong dài cái gì? Đã bị lão già này phát hiện, thì để hắn chết đi! Toàn lực ra tay, liều mạng!”

Vung đôi tay lên, mấy trăm cái ngọc phù chế tác cực kỳ tinh xảo từ trong tay áo bay ra. Các ngọc phù đó phun ra các luồng sáng chói mắt, nhanh chóng ở bên người Da Ma Thiên hợp thành một tòa truyền tống pháp trận loại nhỏ.

Các tinh nhuệ Già tộc mặc trọng giáp, cầm đao sắc gào thét từ trong pháp trận lao ra, bọn họ phát ra tiếng rú như dã thú, giơ tay chém xuống, mấy chục bí vệ đại thẩm phán đình gào thét khàn cả giọng, bị các chiến sĩ Già tộc cường đại chém thành hai đoạn.