Vu Thần Kỷ

Chương 1449: Vinh quang ảm đạm



Trong lòng đất Đại Nghị Chính Sảnh, trong không gian hình bán cầu.

Vô số dị tộc linh ‘được khảm’ ở trong đại trận không thể động đậy thể hoặc phẫn nộ, hoặc bi ai rít chói tai liên tục. Bọn họ dốc toàn lực giãy dụa, nhưng tự nguyện hiến thân, đem thân thể kết hợp với đại trận, trở thành đầu mối then chốt năng lượng của đại trận, bọn họ ở lúc đại trận toàn lực vận chuyển, căn bản là không thể động đậy.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cơ Hạo đặt hai tay ở trên quả cầu thủy tinh màu tím, cảm thụ được dòng lũ thần thức trong cơ thể Cơ Hạo truyền đến, cường đại đến mức khiến bọn họ cũng vì thế mà chấn động xâm nhập cả tòa đại trận từng đợt một.

Trong con ngươi Cơ Hạo lóe ra ánh sáng kỳ lạ, thần thức của hắn như thủy ngân rót xuống đất, theo mạch năng lượng của đại trận, hướng đại trận trải rộng Lương Chử cấp tốc lưu động. Trận pháp tinh nghĩa Vũ Dư đạo nhân truyền thụ như các dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy chảy qua trong lòng, ở dưới sự trợ giúp của Vũ Dư Trận Đạo, Cơ Hạo dùng hết toàn lực cực nhanh phân tích đại trận cuối cùng của Lương Chử thành.

Toàn bộ linh thể thét khàn cả giọng, bọn họ điên cuồng kêu gào, không ngừng cổ vũ bơm hơi cho các bóng người điên cuồng hướng Cơ Hạo tấn công.

Các bóng người này kéo theo các tàn ảnh, như tia chớp xuyên toa va chạm cực nhanh, dùng hết toàn lực hướng Cơ Hạo vồ tới. Bên người Cơ Hạo từng cơn sóng chân thủy kết giới màu trắng quay cuồng không ngừng sinh ra, các bóng người đó húc vỡ từng đạo chân thủy kết giới, lại có càng nhiều chân thủy kết giới hơn chắn trước mặt bọn họ.

Thủy chí nhu tạp có thể khắc vạn vật, thủy chí nhu mà kéo dài không dứt.

Nhờ phúc của Đại Tiêu Dao, Cơ Hạo tự dưng chiếm được toàn bộ lĩnh ngộ về chân thủy đại đạo của Bàn Giả, bởi vì pháp lực tu vi, bởi vì cảnh giới đạo đài, Cơ Hạo chỉ có thể đem chân thủy đại đạo của Bàn Giả suy diễn ra một hai phần mười sự tinh diệu, nhưng vậy cũng đủ rồi.

Bàn Giả là ‘thánh nhân’ mở ra một thế giới, nàng là chủ một giới, Cơ Hạo cho dù chỉ có thể phát huy ra một hai phần mười lực lượng của nàng, cũng đủ để nghiền áp các con rối tử linh dùng thi thể đại năng dị tộc luyện chế thành. Mặc cho các con rối tử linh đó điên cuồng vồ tới công kích, chân thủy kết giới đem bọn chúng đẩy ra xa xa, không có một bóng người có thể tới gần Cơ Hạo một chút nào.

Lỗ chân lông toàn thân mở rộng, không ngừng có các tia khí nóng từ trong lỗ chân lông phun ra, chín mươi chín phần trăm thần thức của Cơ Hạo rót vào quả cầu thủy tinh màu tím, sự phân tích của hắn đối với tòa đại trận này đã gần trọn vẹn.

Chỉ bằng vào đại đạo tinh nghĩa Cơ Hạo từ chỗ Vũ Dư đạo nhân học được, Cơ Hạo cũng không đủ để ở trong thời gian ngắn ngủn một chén trà nhỏ làm rõ toàn bộ chi tiết của đại trận. Nhưng Đại Tiêu Dao cắn nuốt linh hồn Bà La Đóa, Bà La Đóa là đỉnh cấp trí giả của Diễn Nguyệt nhất mạch, Diễn Nguyệt nhất mạch là người thu thập cùng thừa kế văn minh dị tộc, Bà La Đóa đối với hệ thống phòng ngự cuối cùng của toàn bộ Lương Chử thành rõ như lòng bàn tay.

Cái đỉnh năm màu hình tròn đã luyện hóa Đại Tiêu Dao, Cơ Hạo tự nhiên cũng chiếm được toàn bộ ký ức phòng thành cấm chế của Bà La Đóa đối với cả Lương Chử thành.

Mọi việc khó đã được giải quyết dễ dàng, toàn bộ Lương Chử đại trận ở trước mặt Cơ Hạo không còn bất cứ sự huyền bí nào đáng nói nữa.

‘Rắc rắc’ vài tiếng vang thanh thúy, mấy ánh điện nhỏ bé phun ra ở trên quả cầu thủy tinh màu tím, Cơ Hạo đã giải trừ tất cả quyền hạn nghiệm chứng của Lương Chử đại trận. Hắn đem linh hồn dao động của mình biến thành nghiệm chứng quyền hạn mới rót vào trong đại trận, từ nay về sau, trừ Cơ Hạo, không ai có thể khống chế tòa đại trận này nữa.

Dòng lũ tin tức đang hung mãnh trở nên nhu thuận, Lương Chử đại trận không còn không chút giữ lại đem toàn bộ tin tức đưa đến chỗ Cơ Hạo, mà là dựa theo tâm ý của Cơ Hạo, có lựa chọn đem tin tức Cơ Hạo cần nhu thuận đưa tới.

Cơ Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn quay đầu nhìn nhìn các con rối tử linh còn đang liều mạng hướng mình tấn công, gọi ra cánh cửa đồng xanh đi thông U Minh thế giới.

Chân thủy kết giới hóa thành các vòng xoáy màu trắng thật lớn bao bọc các con rối tử linh đó, mạnh mẽ giam cầm bọn chúng, đem bọn chúng đưa vào cánh cửa đồng xanh. Tiếng cười vui vẻ của U Minh giáo chủ từ trong cánh cửa truyền đến: “Ồ? Đây là con rối tử linh của dị tộc Minh Nguyệt nhất mạch sao? Còn là dùng tàn tích cường giả nhà bọn họ luyện chế thành? Tuyệt không thể tả, Cơ Hạo tiểu hữu, bần đạo nợ ngươi một cái nhân tình cực lớn!”

Cơ Hạo lớn tiếng cười, hắn và U Minh giáo chủ cách không khách khí vài câu, hai tay vội vàng thao tác một phen trên quả cầu thủy tinh màu tím.

Từ tin tức Lương Chử đại trận đưa lại có thể thấy, long hổ sư tượng đã dẫn người xâm nhập Lương Chử thành, đang bận giết người phóng hỏa, Cơ Hạo mở ra toàn bộ phòng thành cấm chế ngoại vi Lương Chử thành, bắt đầu từ nay về sau, Lương Chử thành hoàn toàn ngăn cách trong ngoài giao thông, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý ra vào.

Nhưng Cơ Hạo lại đặc biệt ở phụ cận các tòa phủ đệ Phong Hành, Vũ Mục khống chế, ở trong phòng thành cấm chế để lại mấy chiêu:

Những truyền tống trận Phong Hành, Vũ Mục bố trí kia còn có thể vận chuyển trôi chảy, những truyền tống trận này vẫn có thể tự nhiên câu thông trong ngoài Lương Chử. Phong Hành, Vũ Mục đã thừa dịp hỗn loạn bắt lượng lớn quý tộc Ngu tộc, đang bận rộn đem những người này thông qua truyền tống trận đưa ra ngoài thành.

Vô luận Đế Thuấn và các đại đế dị tộc kia đàm phán thành tình huống thế nào, các quý tộc Ngu tộc này cũng sẽ là một phần thẻ đánh bạc có trọng lượng.

Trên không Đại Nghị Chính Sảnh, Hủy Diệt Võ Trang của Da Ma Thiên lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, hắn đã không còn sức tiếp tục khống chế Hủy Diệt Võ Trang tàn sát bừa bãi nữa. Hắn đứng trong khoang tinh thể ở mi tâm Hủy Diệt Võ Trang, hoa chân múa tay gào khàn cả giọng: “Giết sạch bọn chúng! Lũ khốn kiếp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Sao lại có kẻ dám chiếm tiện nghi của ta? Bì Thỉ Vụ Nguyệt! Chúa Tể Chi Thành của ta đâu? Dùng Chúa Tể Chi Thành của ta, giết sạch bọn chúng!”

Một lớn ba nhỏ bốn quả cầu kim loại cực lớn từ trên cao chậm rãi hạ xuống, ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành, một tòa Chúa Tể Chi Thành ở trên trời ba trăm dặm trên không Đại Nghị Chính Sảnh dần dần nở rộ ra cánh hoa kim loại cực lớn, từng cái cánh hoa kim loại cực mỏng nở rộ ra, ở trong ánh mặt trời tỏa sáng rạng rỡ, thiên địa linh khí khổng lồ hóa thành dòng lũ mắt thường có thể thấy được, không ngừng bị bốn tòa thành trì kim loại cắn nuốt.

Thống lĩnh mỏ quặng Hắc Sơn Bì Thỉ Vụ Nguyệt đứng ở trên tường thành Chúa Tể Chi Thành, ở cao hướng xuống quan sát phương hướng Đại Nghị Chính Sảnh, đột nhiên nhếch miệng cười.

Mấy chục thành viên Vinh Diệu Chúa Tể Hội bị dây thừng trói như cái bánh chưng, khàn giọng kêu thảm bị người ta từ trên tường thành đẩy xuống. Trên cổ chân bọn họ buộc dây thừng nhỏ, như lợn chết bị treo ngược ở trên tường thành.

Một đầu mục Chúa Tể Hội cái đầu hướng xuống dưới treo ở giữa không trung, mặt đầy nước mắt kêu thảm: “Thủ lĩnh, chúng ta bị lừa rồi! Bì Thỉ Vụ Nguyệt đám tạp chủng đó, bọn hắn đã làm phản! Hu hu, bọn hắn không biết đầu phục ai, toàn bộ quân đội của chúng ta, toàn bộ quân đội mỏ quặng Hắc Sơn, đều là người của bọn hắn! Chúng ta đều mắc bẫy rồi!”

Da Ma Thiên thông qua có được Hủy Diệt Võ Trang uy lực cường đại, đã nhìn thấy mọi việc xảy ra trên cao ba trăm dặm, cũng nghe được tiếng la khóc của đồng bạn mình.

Thân thể hắn loạng choạng, phun một ngụm máu ra thật xa.

Bì Thỉ Vụ Nguyệt là người của người ta? Hắn đã phản bội mình?

Mọi việc Vinh Diệu Chúa Tể Hội làm, đều là làm áo cưới cho người ta?

Sao có thể chứ? Da Ma Thiên không thể tin nhìn bốn tòa thành trì kim loại không chút sứt mẻ trên bầu trời!

Lấy sự thông minh lanh lợi của hắn, lấy mưu đồ vĩ đại của Da Ma Thiên hắn, lấy sự anh minh thần võ của hắn, hắn thành lập Vinh Diệu Chúa Tể Hội, sao có thể bị người ta trêu chọc chứ? Hôm nay nên là ngày lành hắn một lần hành động phá được Lương Chử, cầm tù toàn bộ quý tộc Ngu tộc trong thành Lương Chử, cưỡng ép mười hai chấp chính đại đế cúi đầu đầu hàng chứ!

Bốn cái bóng người phi thân lên, đem Hủy Diệt Võ Trang bao vây chặt chẽ ở chính giữa.

Long hổ sư tượng bốn đại tôn giả đồng thời chắp tay, hướng Da Ma Thiên tựa cười mà không cười nói: “Vị đạo hữu này, bảo bối này có duyên với giáo ta, mong đạo hữu thành tâm quy y là được!”