Vu Thần Kỷ

Chương 1464: Cường địch chân chính



“Dân bản xứ, khí lực thật lớn!” Nhật Nguyệt kỵ sĩ kinh ngạc nhìn Cơ Hạo.

Thời gian ở giờ khắc này như chậm đi mấy vạn Lần, tay phải Nhật Nguyệt kỵ sĩ khẽ run run, làn da trên nắm tay của hắn chậm rãi vỡ ra, lượng lớn mảnh da vỡ mắt thường có thể thấy được bay ra, lộ ra máu thịt màu đỏ rực.

Trong tiếng vỡ vụn ‘Phốc phốc’, máu thịt màu đỏ rực vỡ ra, xương khớp bàn tay Nhật Nguyệt kỵ sĩ long lanh trong suốt như đá quý bồ câu màu đỏ máu cực phẩm, bày biện ra dạng hoàn toàn trong suốt, càng có vô số phù văn màu vàng lưu động cấp tốc lóe lên trong xương cốt của hắn.

Trong tiếng nổ thanh thúy, xương khớp bàn tay Nhật Nguyệt kỵ sĩ nứt ra, vô số vết nứt rõ ràng như mạng nhện không ngừng xuất hiện, vết nứt theo xương khớp bàn tay hướng lên trên cấp tốc lan tràn, xương cánh tay, xương cùi trỏ, xương bả vai, xương khớp dọc theo đường đi ùn ùn vỡ vụn, máu thịt màu đỏ rực bay tứ tung, làn da trắng nõn như ngọc bay ra như mảnh sứ vỡ.

Nhật Nguyệt kỵ sĩ cố nén đau đớn, lảo đảo tiếp tục lui thêm vài bước, kéo giãn khoảng cách với Cơ Hạo.

Trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn một mảng khí tức tối nghĩa màu máu nhảy lên. Hắn nhìn Cơ Hạo thật sâu, nhắc lại: “Dân bản xứ, khí lực ngươi lớn lắm! Ở trong ba trăm bảy mươi hai thế giới bị tộc ta chinh phục ta từng du lịch, ngươi là dân bản xứ lực lượng thân thể cường đại nhất ta từng gặp.”

Tay trái Cơ Hạo nhẹ nhàng run run, đau đớn khó có thể hình dung làm trước mắt hắn biến thành màu đen từng đợt.

Khí lực của hắn lớn hơn đối phương rất nhiều, một quyền vừa rồi, man lực của Cơ Hạo cho đối phương đòn nặng đón đầu, cánh tay đối phương không ngừng vỡ ra đủ để chứng minh chiến quả của Cơ Hạo. Nhưng tương tự, có một lực lượng cực kỳ tà dị từ trên nắm tay đối phương đánh vào trong tay Cơ Hạo.

Tà lực tanh máu, bá đạo, cương mãnh, dữ tợn, màu đỏ rực sền sệt như vô số con dao nhỏ ngưng tụ thành vòng xoáy, gào thét ùa vào thân thể Cơ Hạo, cấp tốc xoay tròn, điên cuồng phá hoại thân thể Cơ Hạo. Làn da tay trái chưa đỏ lên một chút nào, nhưng máu thịt, xương khớp, kinh lạc, mạch máu dưới làn da đều đang nhanh chóng sụp đổ, vỡ vụn.

Trong nắm tay Cơ Hạo truyền đến tiếng nổ thanh thúy như rang lạc, trong vài nhịp thở ngắn ngủn, tà lực ngưng tụ thành vòng xoáy đã lao tới trên xương bả vai Cơ Hạo, bờ vai của hắn lõm xuống quái dị, toàn bộ xương khớp đầu vai vỡ hết, ngay cả máu thịt cũng bị xay thành một vũng hồ dán.

Trái tim kịch liệt nhảy lên, từng dòng máu hỗn độn nóng cháy không ngừng lao về phía vai trái. Cơ Hạo điều động toàn bộ tinh khí thần cọ rửa tà lực xâm nhập thân thể. Vô thanh vô tức, một cuộc chiến tranh tàn khốc bùng nổ ra trong cơ thể Cơ Hạo.

Tà lực của đối phương tràn ngập khí tức bạo lực với giết chóc, như một cánh quân huấn luyện tốt tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể Cơ Hạo. Khí tức tinh huyết của Cơ Hạo thì mênh mông cương mãnh như thiên kiếp, một đợt sét hung hăng rơi ở trên đầu cánh quân này, không ngừng lột bỏ từng khối máu thịt của đối phương, đem thân thể bọn họ chậm rãi nghiền thành phấn.

Tất cả kể ra thì lâu, thực ra chỉ trong chớp mắt. Tà lực đối phương đánh vào trong cơ thể Cơ Hạo bị mạnh mẽ mài phẳng, cắn nuốt. Cơ Hạo rung lên cánh tay trái, xương bả vai sụp đổ nhanh chóng trọng sinh, trong tiếng ‘Rắc rắc’, từ bả vai đến nắm tay, toàn bộ xương khớp, máu thịt, kinh lạc, mạch máu bị phá hủy trong nháy mắt khôi phục bình thường.

‘Phi’ một tiếng, Cơ Hạo hộc ra một ngụm máu bầm sền sệt. Hắn quơ quơ cánh tay trái, khí huyết thông, xương khớp cường tráng mạnh mẽ, gân cốt kiên cường dẻo dai như lúc ban đầu, thậm chí bởi vì quá trình một lần hủy hoại xây dựng lại này, cường độ cánh tay trái được tăng lên nhất định.

“Xích Nhật nhất mạch?” Cơ Hạo thâm trầm nhìn đối phương.

Từ sau khi Bàn Cổ chi thể tiểu thành, Cơ Hạo từng giao thủ với rất nhiều cường địch, cho dù Côn Bằng, Tương Liễu, Vực tổ lão bất tử như vậy, đều chưa thể tạo thành thương thế thảm trọng như thế đối với hắn. Nhật Nguyệt kỵ sĩ này, rất mạnh.

“Dân bản xứ, ngươi rất mạnh, cho nên ngươi có tư cách biết tên của ta.” Trong ba con mắt của đối phương lóng lánh hung quang màu máu, hắn trầm giọng nói: “Không sai, ta là Xích Nhật hậu duệ, ta là Xích Lôi.”

Kiêu ngạo ưỡn ngực lên, cánh tay phải Xích Lôi hung hăng vung lên, một hào quang đầm đìa máu từ trong cơ thể hắn phun ra, nhanh chóng bao lấy cánh tay phải không ngừng sụp đổ. Thương thế của hắn cũng bắt đầu nhanh chóng chữa trị, tuy không nhanh như Cơ Hạo, nhưng trong một nhịp thở ngắn ngủn, cánh tay phải của hắn cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Bàn Ngu thế giới, chỉ có quý tộc cấp cao thật sự, mới có thể lấy tên nhật nguyệt mình thờ phụng làm họ.” Xích Lôi cười ‘Hắc hắc’, khóe mắt nhìn lướt qua Hủy Diệt Võ Trang phía sau Cơ Hạo: “Về phần cái gì Da Ma, cái gì Bà La, cái gì Đế Thích... Những dòng họ này, chẳng qua là dòng họ của một số tiểu quý tộc hạ đẳng sa cơ thất thế.”

“Nói như vậy, quý tộc cấp cao của Bàn Ngu thế giới, chỉ có mười hai dòng họ?” Cơ Hạo rất tò mò nhìn Xích Lôi.

“Ừm, mười hai thị tộc chúng ta, là quý tộc tôn quý nhất, chính thống nhất. Đương nhiên, chúng ta cũng có một số thị tộc chi nhánh, bọn họ sinh sản phát triển ra rất nhiều rất nhiều gia tộc, nhưng cái này không quan trọng.” Xích Lôi nheo mắt nhìn Cơ Hạo: “Đã không phải mấy lão già Diễn thị kia, cũng không phải đồ cổ nghiên cứu biến thiên sử gia tộc Bàn Ngu thế giới, mấy thứ này, không cần thiết biết.”

“Ngươi chỉ cần biết, Xích thị, một trong mười hai thị tộc tôn quý nhất Bàn Ngu thế giới, hậu duệ Xích Nhật huyết thống thuần khiết nhất vĩ đại mà chí cao. Mà Xích Lôi ta, là Nhật Nguyệt kỵ sĩ trẻ tuổi nhất Xích thị đương đại, ta là vinh quang của Xích thị!” Xích Lôi tự biên tự diễn một phen, dùng sức lắc cổ một cái: “Dân bản xứ, ngươi có tư cách lĩnh giáo Xích Nhật chi lực chân chính.”

Cơ Hạo thu hồi Bàn Cổ Long Văn, rất nghiêm nghị nhìn Xích Lôi: “Ta không cần binh khí để bắt nạt ngươi, ta rất muốn kiến thức một phen, Xích Nhật chi lực chân chính là thế nào.”

Bì Thỉ Nu chính là chấp chính đại đế Xích Nhật nhất mạch Ngu triều, Cơ Hạo từng giao thủ với mấy cường giả của Bì Thỉ nhất tộc. Xích Nhật chi lực bọn họ nắm giữ, tuyệt không ai có thể giống Xích Lôi, Xích Nhật chi lực của hắn vậy mà có thể chui vào thân thể Cơ Hạo, tạo thành thương tổn thảm trọng như thế đối với hắn.

Nếu nói Xích Nhật chi lực đám người Bì Thỉ Nu nắm giữ là một dòng suối nhỏ đứt quãng, lực lượng Xích Lôi giống như một vùng biển lớn, mênh mông thâm thúy, khó có thể ngăn cản. Đây là khác biệt giữa quý tộc cao đẳng sinh trưởng ở Bàn Ngu thế giới, với quý tộc sa cơ thất thế sinh trưởng ở Bàn Cổ thế giới sao?

Cơ Hạo dứt khoát đem Thái Cực Pháp Y cũng thu lại, hắn loã lồ nửa thân trên, cơ bắp cuồn cuộn nhẹ nhàng phập phồng, siết chặt hai nắm tay, hắn sải bước hướng Xích Lôi tới gần. Đây là một cường địch chân chính, Cơ Hạo muốn làm rõ, các Nhật Nguyệt kỵ sĩ này rốt cuộc lợi hại bao nhiêu.

Cười lạnh ‘Hắc hắc’ một tiếng, hai tay Xích Lôi giật một cái, hoàng kim trọng giáp trên người hắn cùng chiến bào hoa lệ bó sát người phía dưới đồng thời tuột ra. Hắn cũng loã lồ thân thể, chỉ mặc một cái khố bó sát người, lộ ra thân thể khỏe đẹp.

Cũng siết chặt hai nắm tay, Xích Lôi hít một hơi thật sâu.

Thân thể hắn giống như thủy tinh đốt đỏ hồng, phun ra anhs áng màu đỏ chói mắt. Thân thể hắn biến thành dạng bán trong suốt, mái tóc dài trên đầu bay bay từng sợi, sợi tóc biến thành tia sáng chói mắt, dần dần kéo dài tới mấy trăm trượng.

Cơ Hạo chợt rống to một tiếng, một bước lao tới trước mặt Xích Lôi, vung tay hướng ngực hắn đánh một quyền.

Xích Lôi không tránh không né, một quyền đầy tự tin tràn hướng ngực Cơ Hạo đập xuống.

Hai tiếng vang trầm đục truyền tới, Cơ Hạo một quyền đánh thủng ngực Xích Lôi, nắm tay Xích Lôi như bàn ủi đốt đỏ hồng cũng cắm vào thân thể Cơ Hạo.

Hai người đồng thời kêu đau, hộc cả đống máu sải bước lui về phía sau.