Vu Thần Kỷ

Chương 1504: Phù tang thủ trượng



Khi toàn bộ Nghiêu Sơn thành đều bởi vì biến hóa kỳ dị trên thân tộc nhân Kim Ô bộ mà xôn xao, Cơ Hạo đã mang theo Nha Công rời khỏi thiên đình.

Một lần này, Nha Công một thân áo bào vàng, mỏ nhọn khô gầy, dáng người cực kỳ cao gầy đắc ý ngồi ở trên chỗ ngồi của người đánh xe, cầm một cái roi ngưng tụ từ lửa vụt bừa trên không trung, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’.

“Quạ, quạ, chín con cá trê nhỏ, chạy mau chút!” Được thiên địa tạo hóa, Nha Công hóa thân làm người, nhưng tiếng nói vẫn bảo trì đặc điểm của Hỏa Nha, khàn khàn chói tai, hơn nữa động cái là tiếng ‘Quạ quạ’ không dứt.

Hưng phấn thúc giục chín con hỏa long kéo xe, Cửu Long Xa Liễn như một vầng mặt trời nhỏ nhanh chóng lao vào hồng hoang tinh không, đến thẳng Thái Dương Tinh.

Đổi làm người thường, cho dù có thần thông phi hành khắp trời, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một ngôi sao trong hồng hoang tinh không, nhưng hắn dùng toàn bộ khí lực phi hành vô số năm, hắn cũng đừng nghĩ thật sự tới gần bất cứ một hồng hoang tinh thần nào.

Hồng hoang tinh không Bàn Cổ thế giới tự mang vô số ý nghĩa thâm ảo, vô số hồng hoang tinh thần tự thành một tòa đại trận to lớn, mỗi một ngôi sao đều tự mang một cái tiểu thiên thế giới, bản thể ngôi sao của bọn chúng giấu trong tiểu thiên thế giới trên hư không, hiển lộ ở trong hồng hoang tinh không chỉ là hình chiếu tinh lực của bọn nó.

Không biết quỹ tích tinh thần biến hóa, không biết sự huyền bí của hồng hoang tinh thần, người thường ngắm chuẩn phương hướng một ngôi sao phi hành, hắn tự cho là đang không ngừng tới gần ngôi sao đó, nhưng trên thực tế có lẽ hắn cách vị trí ban đầu của ngôi sao kia càng ngày càng xa.

Thân là thiên đế thiên địa sắc lệnh duy nhất của thiên đình hiện nay, lại là lấy thái dương đại đạo mà leo lên đế vị, giữa Cơ Hạo với Bàn Cổ Thái Dương có cảm giác cực kỳ rõ ràng. Cửu Long Xa Liễn ở trong hư không vẽ ra một đường cong chảy xiết, vòng quanh Thái Dương Tinh thật lớn trong hư không xoay chín vòng, chợt một mảng ánh sáng vàng chói mắt, phía trước Cửu Long Xa Liễn xuất hiện một cánh cửa màu vàng thật lớn.

Cửu Long Xa Liễn xâm nhập cánh cửa ánh sáng, chợt nhiệt độ xung quanh tăng lên thẳng tắp, nhiệt độ cao đáng sợ khiến ánh lửa bên ngoài Cửu Long Xa Liễn cũng kịch liệt run lên. Nhiệt độ cao ập tới, lấy thực lực Cơ Hạo hiện nay cũng cảm thấy rất không khoẻ.

Cơ Hạo sợ hãi động dung, đây là uy năng thật sự của Bàn Cổ Thái Dương sao?

Chỉ là vừa mới xâm nhập Thái Dương Giới của Bàn Cổ thế giới, còn chưa thật sự chạm tới biên duyên của Bàn Cổ Thái Dương, nhiệt độ nơi này ngay cả hắn cũng có chút khó có thể tiêu thụ, đây là uy năng thật sự của Bàn Cổ Thái Dương? Bàn Giả Thái Dương so sánh với nó, quả thực chính là một con đom đóm cạnh trăng rằm, căn bản không có cách nào để so sánh.

Nơi này khắp trời đều là thái dương chân hỏa màu vàng hừng hực thiêu đốt, thái dương chân hỏa sền sệt ở giữa không trung hình thành đại dương lửa vô biên vô hạn, thậm chí có thái dương chân hỏa áp súc cao độ ngưng tụ thành các khối Thái Dương Tinh Thạch màu vàng, Thái Dương Tinh Thạch cực lớn ghép lại với nhau, ở trong ánh lửa vô biên ngưng tụ thành các khối đại lục cực lớn, dãy núi nguy nga.

Cơ Hạo lấy ra một thanh phù văn chiến phủ đỉnh cấp thợ thủ công Tu tộc tỉ mỉ rèn, cây rìu nặng tới trăm vạn cân ‘Xẹt’ một tiếng hóa thành một làn khói, bị ánh lửa màu vàng cuốn qua, một làn khói đó cũng biến mất không thấy nữa.

“Quạ, quạ, thật là lợi hại!” Nha Công trừng lớn con mắt màu vàng, thét khàn cả giọng: “Nơi này, khí tức thật thân cận... Thật lợi hại! Cơ Hạo, nơi này chính là Thái Dương Giới? Nơi thượng cổ Kim Ô thai nghén sinh ra?”

Cơ Hạo dùng sức gật gật đầu, hắn khẽ quát một tiếng, một dải hỏa quang màu vàng từ trong cơ thể phát ra, thái dương chân hỏa sền sệt xung quanh cảm nhận được khí tức thái dương trên người Cơ Hạo, chợt trở nên thân cận mà yên tĩnh, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nhiều.

‘Oành’ một tiếng vang lớn, một hành lang màu vàng rộng tới ngàn dặm, không biết dài bao nhiêu đột nhiên xuất hiện.

Trên hành lang Thái Dương Tinh Thạch trải thành điêu khắc vô số cây dâu cực lớn, quanh thân vờn quanh vô số Tam Túc Kim Ô. Các pho tượng Tam Túc Kim Ô sống động này trong mắt lóe ra hung quang, thậm chí con ngươi bọn chúng còn linh động chuyển động như vật còn sống.

Chỉ có thời điểm ánh mắt bọn nó rơi ở trên người Cơ Hạo và Nha Công, ánh mắt các Tam Túc Kim Ô điêu khắc ở trên hành lang mới trở nên hiền lành hơn rất nhiều. Nhưng khi ánh mắt bọn nó rơi ở trên thân hai hỏa long đại tướng đứng hầu hai bên Cơ Hạo, đám Tam Túc Kim Ô này hoàn toàn không giống vật chết, trong con ngươi bọn nó chợt toát ra cực độ hung tàn với tham lam.

Cơ Hạo mơ hồ cảm giác, nếu không phải hắn và Nha Công ở đây, Tam Túc Kim Ô điêu khắc trên hành lang này khẳng định đã bùng nổ làm khó dễ, đem hai hỏa long đại tướng xé thành phấn nuốt cốt nhục không còn.

“Địa phương thật đáng sợ!” Hai hỏa long đại tướng bộ dạng uy vũ bất phàm, nhưng bọn hắn sau khi từ trong trứng ấp ra, thì vẫn luôn đi theo bên người Cơ Hạo, từ trên tuổi chủng tộc bọn họ mà nói, bọn họ chỉ là ‘trẻ nhỏ’ vừa mới sinh ra chưa tròn trăm tuổi.

Hai gia hỏa này thoạt nhìn uy phong bát diện, thực ra đảm lượng rất thiếu. Cảm nhận được vô số ánh mắt bất thiện ở bốn phương tám hướng, bọn họ cảnh giác vạn phần hướng bên người Cơ Hạo nhích lại gần. Chỉ tiếc bọn họ hiện tại là hình người, nếu vẫn là thân rồng mà nói, bọn họ khẳng định đã sớm quấn ở trên cánh tay Cơ Hạo.

Theo hành lang liên tục tiến lên, ở trong kim quang liệt hỏa vô biên không biết đi bao xa, phía trước một vầng thái dương màu vàng to lớn không gì so sánh được chợt xuất hiện.

Thái Dương Tinh đường kính không biết bao nhiêu vạn ức dặm chậm rãi xoay tròn, toàn thân hào quang loá mắt, tràn ngập vô lượng ánh sáng cùng nhiệt độ. Ở trên không Thái Dương Tinh, một quần thể cung điện dài rộng mấy ngàn dặm lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó.

Cung điện lầu các màu vàng, cột kèo gạch ngói màu vàng, hoa cỏ cây cối màu vàng, nhất là một cây dâu màu vàng che trời chính giữa toàn thân phun ra ánh lửa, tản mát ra vô cùng vô tận khí tức sinh mệnh.

Hồng Mông linh căn Phù Tang Mộc, thánh vật cộng sinh thượng cổ Tam Túc Kim Ô.

Khi Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống, khi thượng cổ Tam Túc Kim Ô nhất tộc đoạn tuyệt huyết mạch, cây Phù Tang Mộc này cô đơn ở lại thiên đình đã vô số năm.

Khi Cơ Hạo và Nha Công thúc giục Cửu Long Xa Liễn cấp tốc hướng quần thể cung điện trên thái dương này bay đi, gốc Phù Tang Mộc cao không biết bao nhiêu vạn dặm, toàn thân cành lá sum xuê tản mát ra vô cùng vô tận ánh sáng và nhiệt độ này đột nhiên run lên, giống như một lão nhân ngủ say nhiều năm từ trong mộng bừng tỉnh.

Một hỗn độn ý chí nhu hòa, ôn hòa đến cực điểm hướng Cơ Hạo, Nha Công quấn quanh lên, như lão nhân đứng ở cửa hoan nghênh con nhà mình, một sự dịu dàng khó có thể hình dung nồng đậm như rượu, đem Cơ Hạo và Nha Công gắt gao bao bọc ở bên trong.

Bản thân cây Phù Tang Mộc này quá mức cường hãn, ở lúc Bàn Cổ khai thiên tích địa nó chưa thể ngưng tụ bản ngã hóa thân làm người, đến thời đại hồng hoang, muốn dựa vào tu luyện hóa thân đã gần như không có khả năng. Nó không thể rời khỏi Thái Dương Tinh, chỉ có thể đứng ở chỗ này lẳng lặng chờ... Cụ thể nó đang chờ cái gì, có lẽ chính nó cũng không biết, tóm lại, nó vẫn luôn đứng ở chỗ này.

Cơ Hạo mang theo Nha Công bay khỏi Cửu Long Xa Liễn, nhanh chóng đi tới trước Phù Tang Mộc.

Lẳng lặng nhìn gốc tồn tại cực hạn của thuần dương linh căn trong thiên địa, Cơ Hạo kính cẩn nói: “Lão Thần Tang, ta từ trong thiên địa ý chí biết được sự tồn tại của ngươi. Thái Dương Tinh này quá mức tịch mịch, đi theo ta đi. Đây là Nha Công, Nha Công từ nhỏ chiếu cố ta lớn lên, hắn hiện tại là đô tổng quản bên người ta, hắn thiếu một món bản mạng chí bảo, ngài có bằng lòng chịu ủy khuất hay không?”

Một ánh lửa nhàn nhạt từ trên Phù Tang Mộc chiếu rọi xuống, từ trên đến dưới vòng quanh Nha Công quét một trận.

Thái Dương Tinh khẽ run lên, Phù Tang Mộc chưa thể phát ra âm thanh, nhưng hành động của nó đã đại biểu quyết định của nó.

Nó nhẹ nhàng bay lên, thân thể cao lớn áp súc một phen, cuối cùng hóa thành một cây gậy chống màu vàng rơi vào trong tay Nha Công.