Vu Thần Kỷ

Chương 1557: Mục tiêu trọng điểm



Xung phong, xung phong, kết giới màu lam bị đám thủ vệ Cự Khôi bạo lực phá vỡ, các pháp sư Ngu tộc thân thể gầy yếu kia còn chưa kịp phát ra một pháp thuật, đã tan xương nát thịt ở trong cuồng lôi màu xanh lục rợp trời rợp đất hạ xuống.

Lại một phòng tuyến xuất hiện ở trước mắt, đám thủ vệ Cự Khôi phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, mang theo đại quân dân bản xứ Bàn Hành thế giới đông nghịt tiếp tục đột tiến về phía trước.

Một chưởng đè nát một con rối hình thú toàn thân được khảm vô số bánh xe đao, Cơ Hạo ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía sâu bên trong thành trì.

“Lấy chúng ta luyện binh? Hay là làm gì?”

Đã liên tục đánh thủng mấy chục phòng tuyến, Cơ Hạo cảm giác càng thêm cổ quái. Quân đội dị tộc mấy chục phòng tuyến này tựa như không có quyền thống lĩnh thống nhất với nhau, luôn cho người ta một loại cảm giác trước sau không nối tiếp được.

Hơn nữa trên một số phòng tuyến xuất hiện lượng lớn phó binh cổ quái, trên một số phòng tuyến lại là thuần túy quân đội dị tộc đang tác chiến với Cơ Hạo. Theo Cơ Hạo thấy, nếu các phó binh kỳ quái này, như là ‘Thiết Cốt tộc’ nhân ban đầu gặp được, còn có các tộc đàn phó binh cổ quái khác, cùng với quân đội của bản thân dị tộc có thể phối hợp chặt chẽ, chiến lực của bọn họ ít nhất có thể tăng lên mười lần.

Nhưng không có phối hợp, không có hô ứng, mọi người hoàn toàn là tự để ý mục đích của bản thân thay nhau công kích.

Hơn nữa vô luận là đánh tốt hay là đánh tệ, quân đội dị tộc đóng ở các phòng tuyến này nhiều nhất kiên trì nửa canh giờ, cho dù bọn họ đã chặn được đại quân dân bản xứ Bàn Hành thế giới xung phong, nhiều nhất nửa canh giờ, bọn họ cũng sẽ rút về phía sau, đem nhiệm vụ phòng thủ giao cho phòng tuyến tiếp theo.

Dưới tình huống như vậy, đám thủ vệ Cự Khôi thống lĩnh đại quân dân bản xứ Bàn Hành thế giới đã xâm nhập thành trì trăm vạn dặm, đánh chết quân đội dị tộc lấy ngàn vạn để tính, mà dân bản xứ Bàn Hành thế giới cũng tổn thất vô số kể.

Trong lòng Cơ Hạo mơ hồ có một loại cảm giác bất an, cấp dưới của Huyết Miện thánh tôn tựa như cũng không đem dân bản xứ Bàn Hành thế giới tiến công coi ra gì. Cơ Hạo có một loại cảm giác đối phương đang chơi trò chơi, không sai, chính là chơi trò chơi!

“Rút lui!” Một tiếng rít truyền đến, mười mấy sinh linh kỳ dị đầu sói thân người đang ở trước mặt Cơ Hạo chuẩn bị làm phép thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái, giơ lên quyền trượng đầu cong trong tay, chợt hóa thành các dòng cát lao về phía sau.

Vô số sinh vật đầu sói cầm khiên tròn và trường mâu phát ra tiếng tru dài ‘U u’, không chút để ý tên trên trời dày đặc như mưa, xoay người rút lui về phía sau. Mũi tên rậm rạp rơi ở trên lưng các sinh vật đầu sói này, loại đột ngột rút lui này nháy mắt đem tới cho bọn hắn mấy chục vạn người tử thương.

Nhưng các sinh vật đầu sói này không đem đồng bạn tử vong để trong lòng, bọn hắn như một mảng thủy triều màu đen nhanh chóng rút lui, trong chớp mắt đã biến mất trong cung điện lầu các ở xung quanh.

Tiếng vỗ cánh ‘Phốc phốc phốc’ nặng nề truyền đến, vô số sinh vật hình người khuôn mặt thon gọn, lưng mọc một đôi cánh chim màu trắng cầm trường cung từ sau quần thể cung điện xa xa bay lên trời. Các sinh vật đẹp đẽ cao khoảng hai trượng đó kéo trường cung, xa xa tập trung Cơ Hạo còn có dân bản xứ Bàn Hành đông nghịt phía sau hắn, chỉ nghe một mảng tiếng dây cung chấn động truyền đến, vô số mũi tên kéo các luồng ánh sáng màu trắng lao vút đến.

Trên mặt đất, vô số mộc linh kéo trường cung, mũi tên cũng dày đặc như mưa bay lên trời, hướng các sinh linh mỹ lệ kia bắn tới.

Hai mảng mũi tên đan xen giữa không trung, rất nhanh trong thiên địa đã vang lên tiếng ‘Đô đô’ dày đặc, vô số mũi tên rơi ở trên thân Cơ Hạo cùng các mộc cự nhân kia, càng có vô số mộc linh, Ảnh Báo bị mũi tên đối phương bắn ra xuyên thấu thân thể.

Mũi tên đối phương bắn ra sau khi trúng mục tiêu, nháy mắt nổ thành một quầng lửa màu trắng nhiệt độ cực cao, bám vào ở trên người Cơ Hạo điên cuồng lan tràn. Cơ Hạo đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, loại lửa cấp độ này còn chưa gây thương tổn được cho hắn mảy may.

Nhưng các mộc cự nhân bên cạnh hắn thì phát ra tiếng kêu đau thê lương, thân thể bọn họ nhanh chóng bị dẫn cháy, ngọn lửa nhiệt độ cao vờn quanh thân thể bọn họ, đem bọn họ nung thành tro tàn từng tầng một. Ngắn ngủn mấy hơi thở, ít nhất có mười vạn mộc cự nhân bị đốt thành một đám tro tàn.

Các mộc linh, Ảnh Báo kia cũng bị lửa dẫn cháy, cả mảng lớn ngọn lửa màu trắng nhanh chóng lan tràn ra, vô số Ảnh Báo, mộc linh ở trong ánh lửa giãy dụa gào rống, rất nhanh đã bị lửa màu trắng hóa thành các làn khói.

Mũi tên bắn dày đặc về phía các sinh linh mỹ lệ kia, vô số tấm khiên ngọn lửa trắng ngưng tụ thành hiện lên ở trước mặt các sinh vật mỹ lệ kia. Mũi tên bằng gỗ các mộc linh bắn ra khẽ chạm tới tấm khiên lửa liền hừng hực cháy lên, chưa có một mũi tên nào có thể thương tổn tới các sinh vật mỹ lệ đó.

Mũi tên màu trắng dày đặc rợp trời rợp đất từ trên trời hạ xuống, vô số mộc cự nhân, mộc linh và Ảnh Báo ở trong ngọn lửa mũi tên bùng nổ giãy dụa rống giận.

Vô số đàn độc trùng hướng các sinh vật mỹ lệ kia lao tới, nhưng một mảng lớn ánh lửa màu trắng bay múa trên không trung, từng mảng lớn độc trùng rít lên ‘Xèo xèo’ từ trên cao rơi xuống. Các sinh vật mỹ lệ lưng mọc đôi cánh kia, đã tạo thành thương vong lớn nhất từ khi khai chiến tới nay đối với đại quân dân bản xứ Bàn Hành thế giới.

Vô số mũi tên rơi ở trên thân đám thủ vệ Cự Khôi, trên thân thể to lớn của bọn họ cũng khắp nơi sáng lên ánh lửa màu trắng.

Chỉ là thân thể đám người Cự Khôi quá khổng lồ, thân thể bọn họ quá chắc chắn, những ngọn lửa màu trắng kia chỉ đốt phá vỏ cây cứng cỏi trên thân bọn họ, không có cách nào tạo thành thương tổn trên thực chất đối với thân thể bọn họ.

Đám thủ vệ Cự Khôi lớn tiếng rít gào, bọn họ vung chày gỗ, dẫn phát vô số tia sét hướng các sinh vật mỹ lệ kia đập xuống.

Sinh vật mỹ lệ hiển nhiên không thể đối kháng với các tồn tại cường đại cấp bậc Cự Khôi, vô số tấm khiên lửa bị đánh tan, tia sét màu xanh lục rơi ở trên thân bọn họ, đem bọn họ nháy mắt hóa thành các đống than.

Cơ Hạo lớn tiếng quát, hắn theo sát ở phía sau Cự Khôi, dùng một cái cẳng chân của Cự Khôi làm yểm hộ, sáu cánh tay cũng vung chày gỗ hung hăng vung lên về phía trước. Vô số luồng điện quang màu xanh lục giống như kiếm quang từ trên trời giáng xuống, Vũ Dư thần lôi cương mãnh, bá đạo, như kiếm sắc xé gió, nháy mắt xuyên thấu ngực sinh vật mỹ lệ lấy hàng trăm vạn để tính.

Cùng lúc đó, bảy mươi hai hóa thân của hắn từ trong vô số mộc linh lao ra, bọn họ kéo trường cung, ‘Cốc Vũ’ tiễn lao vút đi trên không, mỗi một mũi tên ánh sáng đều một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn... Trong nháy mắt, vô số mũi tên ánh sáng chợt tăng vọt vạn lần, mũi tên ánh sáng bao phủ hư không, đem hầu như toàn bộ sinh vật mỹ lệ bao phủ ở bên trong.

Mang theo một tia triền miên, mang theo một tia sinh cơ nguyên thủy đại địa nảy mầm, Cốc Vũ tiễn nhẹ nhàng xuyên thấu khiên lửa màu trắng, đem các sinh vật mỹ lệ kia đánh cho biến thành cái sàng toàn thân đều là lỗ thủng.

Trong thánh điện huy hoàng, trong thần kính màu vàng thật lớn đột nhiên có một tia sáng đỏ hiện lên.

Bảy mươi ba cái vòng đỏ nho nhỏ đồng thời quây lại Cơ Hạo và bảy mươi hai phân thân của hắn, một lão nhân phụ trách khống chế thần kính lớn tiếng quát: “Mục tiêu độ nguy hiểm cao? Thật kỳ quái, trừ tám trăm đại gia hỏa được thế giới ý chí tăng phúc kia, ở trong đám sinh vật dân bản xứ nhỏ yếu này, chưa bao giờ xuất hiện mục tiêu độ nguy hiểm cao cấp độ này... Đại nhân, cần nhằm vào bọn họ phát động một lần đả kích thanh tẩy không?”

Nam tử Ngu tộc đứng ở trên bậc thang cao cao thâm trầm nhìn thoáng qua thần kính, nhẹ nhàng phất phất tay: “Đi một đội Nhật Nguyệt kỵ sĩ, thanh lý những tiểu gia hỏa phá hư chiến trường cân bằng.”