Vu Thần Kỷ

Chương 1571: Thuộc tính áp chế



Theo tiếng rít bén nhọn, mấy ngàn bóng người màu xanh lục nhạt lóe lên từ hư không, tất cả đều là thiếu nữ tuyệt đẹp bề ngoài giống nhau như đúc. Khí tức các nàng hoàn toàn giống nhau, pháp lực dao động hoàn toàn giống nhau, thậm chí biểu cảm vặn vẹo dữ tợn trên mặt cũng giống hệt nhau.

Mấy ngàn phân thân của Bàn Hành rít lên, hoặc quyền đấm cước đá, hoặc mồm phun khói độc, hoặc lòng bàn tay phun lôi, hoặc cuốn lên gió độc màu xanh lục có tính ăn mòn... Các nàng lộn xộn, không có sự phối hợp đáng nói hướng phía Cơ Hạo đánh bừa một phen, lại mãi không thể lay động phòng ngự của Bàn Cổ Chung mảy may.

Được Hồng Mông Linh Nhũ tẩm bổ, Bàn Cổ chân thân của Cơ Hạo tu vi tăng vọt, độ phù hợp với Bàn Cổ Chung càng tiến một bước dài, giờ phút này đã có thể phát huy ra vài phần thần uy của Bàn Cổ Chung. Bàn Hành chỉ vận dụng một ít phân thân, nào có thể thương tổn được Cơ Hạo?

Cơ Hạo chỉ là rất đơn giản vung nắm tay, không ngừng gõ vang Bàn Cổ Chung. Hư không bốn phía vỡ nát, hỗn độn triều tịch thổi quét đến, Bàn Hành phân thân không ngừng bị cuốn vào trong hư không tan vỡ hỗn loạn, sau đó bị Cơ Hạo phóng ra thái dương kim lôi nổ thành bột phấn.

Trong mấy nhịp thở gắn ngủn, mấy ngàn phân thân của Bàn Hành đã bị chém giết gần hết, càng có mấy vạn sợi dây leo thừa dịp loạn để đánh lén bị Bàn Cổ Kiếm chặt đứt, bị Cơ Hạo một mồi lửa thiêu đốt sạch sẽ.

Nhìn bốn phía chợt trống trơn, Cơ Hạo không khỏi cười lên: “Bàn Hành, ngươi cũng là thân phận thánh nhân khai thiên tích địa một phương thế giới, ngươi chỉ một chút thủ đoạn như vậy? Các phân thân này của ngươi, muốn nói các nàng là đám ô hợp, cũng quá vũ nhục cái từ ‘đám ô hợp’ này.”

Từ trong bản thể Bàn Hành truyền đến tiếng rống giận dữ cổ quái, rất hiển nhiên Bàn Hành đã đặc biệt phẫn nộ rồi.

Trong tiếng ‘Rắc rắc’, một sợi dây leo cực kỳ to lớn chậm rãi từ trong bóng đêm dựng thẳng lên, mặt ngoài sợi dây leo tràn đầy dịch nhớt thật dày kịch liệt mấp máy, không bao lâu đã biến thành một bóng người khổng lồ cao trăm dặm.

Vẫn như cũ là gương mặt tuyệt đẹp lại dữ tợn, hóa thân này của Bàn Hành cúi đầu nhìn Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Tiểu bối, ngươi cho rằng ỷ vào một món bảo bối phòng ngự kinh người, thì có thể không kiêng nể gì khiêu khích ta sao?”

Cơ Hạo không nói một lời, nâng tay mấy ngàn đạo thái dương kim lôi kêu vù vù phun ra, từng mảng liệt hỏa kim quang bùng nổ ở trên người hóa thân của Bàn Hành, thái dương chân hỏa giống như lưu ly hòa tan nhanh chóng bao vây Bàn Hành, thiêu đốt thân thể nàng vang lên ‘Xèo xèo’.

Bàn Hành rống giận khàn cả giọng, nàng điên cuồng thúc dục pháp lực muốn dập tắt lửa lớn trên người, nhưng pháp lực của nàng là tiên thiên thuần mộc thuộc tính, vừa lúc bị thái dương chân hỏa của Cơ Hạo khắc chế. Nàng không thúc dục pháp lực còn tốt, càng thúc dục pháp lực, lửa lớn trên người nàng lại càng thêm nóng cháy không chịu nổi.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, đám phản đồ kia, đám phản nghịch kia, năm đó ta nên không chờ bọn hắn trưởng thành, đã đem bọn hắn ăn sống nuốt tươi!” Bàn Hành thẹn quá hóa giận rít gào: “Ta mở một phương thế giới này, ta sáng tạo bọn hắn, ta giúp bọn hắn ngăn cản Hồng Mông hung thú xâm nhập, ta để bọn hắn vô ưu vô lự sinh sản sinh trưởng ở trong thế giới này.”

Bàn Hành hóa thân nổi trận lôi đình vung đôi tay gào thét khàn cả giọng: “Ta chỉ muốn đem bọn hắn nuôi lớn trưởng thành, sau đó đem bọn hắn coi là điểm tâm... Bọn hắn thế mà lại cấu kết thứ tai họa như ngươi đến đối phó ta? Ta không cam lòng, không cam lòng! Ta vừa mới thức tỉnh, ta còn chưa hồi phục toàn bộ thần thông pháp lực, cho ta thêm một chút thời gian, để ta hồi phục thêm một chút, con kiến như ngươi ta trong nháy mắt có thể diệt.”

Đôi tay Bàn Hành hóa thân cao trăm dặm kịch liệt vung lên, vô số lôi hỏa màu xanh lục chất chứa kịch độc rợp trời rợp đất rải xuống.

Cơ Hạo thúc dục Thiên Địa Kim Kiều, thân thể ở trong hư không nhẹ nhàng xuyên qua, toàn bộ lôi hỏa đều thất bại, không có một đạo lôi hỏa có thể chạm tới Cơ Hạo. Hắn hiện tại xem như đã nhìn ra, khó trách hư ảnh đánh giá đối với Bàn Hành là ‘tiểu nhân vật’, chiến lực của Bàn Hành thật sự là không cường hãn thế nào, không có một thân pháp lực cường đại, nàng vận dụng đối với pháp lực cũng cực độ nguyên thủy.

Cái này giống như một người khổng lồ trời sinh lực lượng lớn vô cùng, trừ biết dùng nắm đấm đánh người, không hiểu bất cứ kỹ xảo chiến đấu nào, Bàn Hành chính là tình huống bực này.

Vô luận là mấy ngàn phân thân loại nhỏ vừa nãy, hay là hóa thân loại lớn giờ phút này, Bàn Hành biểu hiện ra kỹ xảo chiến đấu đều có thể xưng là ‘cặn bã’. Lấy thực lực của nàng, thật không biết nàng năm đó làm sao dám gia nhập vây công đối với Bàn Cổ thánh nhân?

Mắt thấy lôi hỏa của mình không thể tổn hại Cơ Hạo mảy may, Bàn Hành điên cuồng lựa chọn man lực.

Vô số sợi dây leo thật lớn phát ra tiếng kêu bén nhọn, từ bốn phương tám hướng không ngừng dựng thẳng lên. Những sợi dây leo to nhỏ không đồng nhất điên cuồng mấp máy, nháy mắt đã chiếm hết tầm nhìn của Cơ Hạo. Vô số sợi dây leo thật lớn giống như điên cuồng, chồng xếp lẫn nhau, đè ép lẫn nhau, hóa thành tường đồng vách sắt kín không kẽ hở hướng vào đầu Cơ Hạo nghiền ép xuống.

Bàn Hành tính toán chính là, thần thông pháp thuật của nàng đã không thể công kích đến Cơ Hạo, như vậy thì dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để Cơ Hạo không thể né tránh.

Nàng đã không cách nào phá vỡ Bàn Cổ Chung tổn hại đến Cơ Hạo, như vậy nàng sẽ dùng vô cùng vô tận dây leo triệt để phong ấn Cơ Hạo. Nàng thực sự không tin, lấy nội tình của mình, cho dù mình đang ở trạng thái trọng thương khôi phục, lại còn không phong ấn được một hậu sinh vãn bối.

Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, hắn dang hai tay, thân thể chợt nhảy vào trong Bàn Giả Thái Dương lơ lửng ở đỉnh đầu.

Bàn Giả Thái Dương điên cuồng bành trướng, trong chớp mắt đã bành trướng đến đường kính khoảng vạn dặm. Vô số dây leo chồng chất quấn quanh ở trên Bàn Giả Thái Dương, trên mỗi một sợi dây leo đều có phù văn màu xanh lục lóe ra, hư không cũng bị dây leo dã man đè ép ép tới mức co lại biến hình, không ngừng phát ra tiếng nổ nặng nề.

Càng nhiều dây leo từ trong bóng đêm lao ra, từng tầng dây leo không ngừng leo lên trên Bàn Giả Thái Dương, muốn triệt để đem hắn phong ấn lại.

Nhưng Bàn Hành hiển nhiên đã đánh giá sai thuộc tính khắc chế của thái dương chân hỏa của Cơ Hạo đối với nàng, từng tầng dây leo quấn lên, từng tầng dây leo hóa thành tro tàn; từng tầng dây leo phun ra lượng lớn chất lỏng màu xanh lục, chất lỏng dinh dính cũng bị thái dương chân hỏa hóa thành khói.

Mặc cho Bàn Hành điều động bao nhiêu dây leo phân nhánh quấn quanh lên, thương tổn của Bàn Giả Thái Dương tạo thành đối với dây leo vượt xa nàng đoán trước.

Khi Cơ Hạo toàn lực thúc giục lực lượng Bàn Giả Thái Dương, vô số luồng kim quang xé rách toàn bộ dây leo Bàn Hành triệu tập tới, chiếu sáng hư không tối như mực. Bàn Hành kinh sợ giận dữ đan xen rít gào, nàng thật lòng không dám tin, nàng dùng hết toàn bộ lực lượng hiện tại nàng có thể điều động, lại thật sự không thể phong ấn Cơ Hạo.

Thái dương chân hỏa khắc chế đối với sinh linh mộc hệ quá đáng sợ, cho dù Bàn Hành là tiên thiên Hồng Mông linh căn, cũng không cách nào thừa nhận một vầng mặt trời không lúc nào không thiêu đốt.

Dần dần, dây leo ở bốn phương tám hướng càng lúc càng ít, Bàn Hành rít gào, chửi rủa cũng dần dần xen lẫn một tia kinh hoàng bất an —— nàng đột nhiên phát hiện, tựa như nàng thực sự không có biện pháp nào làm gì Cơ Hạo con sâu nhỏ này.

Trong thần hồn không gian, hư ảnh niệm tụng chú ngữ trầm thấp, trong đôi mắt thần quang màu lam phun ra thật xa, đem toàn bộ thần hồn không gian chiếu xanh hết cả lên.

‘Phập’ một tiếng vang lớn, quả cầu to lớn vô số sợi dây leo của Bàn Hành quấn quanh mà thành bị một lực lượng sắc bén không thể đỡ bạo lực bổ ra, một cây rìu lớn cán ngắn khoảng trăm dặm âm u xé rách vô số dây leo, bay vút đến trước mặt Cơ Hạo.