Vu Thần Kỷ

Chương 1693: Khí đạo chí cao



Thời điểm nhìn thấy Oa Linh lần đầu tiên, tâm thần Cơ Hạo hoảng hốt trong nháy mắt.

Thần thoại truyền thuyết kiếp trước về Oa Linh trào lên trong lòng, trong lòng Cơ Hạo nhấc lên sóng triều ngập trời, thiếu chút nữa đã chỉ vào Oa Linh thất thanh thét chói tai ra tiếng. Nhưng tu vi đạo tâm cường đại khiến hắn nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, đạo đài ổn định như giếng khô. Cơ Hạo nghiêm nghị buông hai tay, hướng Oa Linh cúi đầu hành một lễ thật sâu.

“Tiền bối!” Cơ Hạo hướng Oa Linh thi lễ thật sâu, miệng nói ‘tiền bối’, hắn là lấy thân phận thân truyền đệ tử của Vũ Dư đạo nhân bái kiến đại năng tiền bối.

“Tốt lắm!” Oa Linh vui vẻ nhìn Cơ Hạo, trong mắt nàng hiện lên một mảng u quang kỳ dị như có thâm ý, mỉm cười gật gật đầu: “Cơ Hạo đại đế không cần khách khí, ta chính là người thế ngoại, đại đế là thiên đình chí tôn, không cần đa lễ.”

Cơ Hạo thẳng người lên, rất nghiêm túc nhìn Oa Linh một cái.

Oa Linh nheo mắt, tươi cười thân thiện nhìn nhau với Cơ Hạo một cái. Mắt của nàng trong suốt đến cực điểm, nhưng ở trong sự vô cùng trong suốt đó đã ẩn giấu vô số cổ xưa thần bí. Cơ Hạo sụp mí mắt xuống, không dám đối diện với Oa Linh nữa. Chỉ nhẹ nhàng nhìn nhau một cái, Cơ Hạo kinh hãi phát hiện, cường độ thần hồn của Oa Linh ít nhất gấp hắn trăm vạn lần trở lên!

Một trời một vực, chênh lệch không thể tính toán, sự cường đại của Oa Linh quả thực khiến Cơ Hạo tuyệt vọng.

Trong đầu linh quang đột nhiên chợt lóe, toàn thân Cơ Hạo không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, mồ hôi nháy mắt ướt đẫm quần áo hắn. Hắn đột nhiên nghĩ, Oa Linh đã cường đại thế này, như vậy Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân bọn họ lại mạnh bao nhiêu?

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân... Cơ Hạo nhớ tới tình hình ở Bàn Hành thế giới giao thủ với một đôi sư huynh đệ kia, hắn không khỏi thần hồn mê muội một trận, hoặc là thực lực Oa Linh vượt xa Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hoặc chính là, thời điểm bọn họ ở Bàn Hành thế giới, cũng chưa vận dụng lực lượng thật sự?

“Chớ có nghĩ nhiều.” Trong mắt Oa Linh lóng lánh linh tính khó có thể hình dung, nàng liếc một cái nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Cơ Hạo, mỉm cười gật đầu nói: “Một bông hoa một cái cây đó, xưa nay nhiều cơ biến, ngươi nhìn thấy bọn họ, có lẽ không phải là bản thể của bọn họ... Về phần bản tôn bọn họ rốt cuộc làm gì, bản tôn bọn họ rốt cuộc ở phương nào... Sẽ có một ngày ngươi có thể biết được.”

“Vậy, sư tôn ta còn có hai vị sư bá, bọn họ...” Cơ Hạo trấn định tâm thần một phen, theo bản năng hỏi Oa Linh.

“Ừm, bọn họ cũng có việc cần hoàn thành.” Oa Linh thong dong cười: “Sư tôn ngươi, có thể lấy một phân thân hành tẩu thiên hạ, cũng không dễ dàng.”

Nụ cười của Oa Linh rất bình thản, trong lòng Cơ Hạo thì có vô số tia sét hiện lên, nhiều năm qua như vậy, Vũ Dư đạo nhân xuất hiện ở trước mặt hắn, còn có Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân hắn từng gặp, bọn họ đều chỉ là lấy phân thân xuất hiện?

Lại nghiêm túc nhìn thêm một cái, lại nhìn thấy linh lực trong vắt trong mắt Oa Linh khiến trong lòng Cơ Hạo run sợ, Cơ Hạo rốt cuộc xác định chắc chắc, Oa Linh trong Thái Dương Giới, hẳn là bản tôn của nàng. Oa Linh trước mắt nhẹ nhàng liếc một cái mang tới cho Cơ Hạo áp lực, so với Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân ngày đó từng ác chiến ở Bàn Hành thế giới mạnh hơn rất nhiều.

“Thật sự là...” Trong lòng Cơ Hạo đột nhiên toát ra cảm giác suy sụp rất mãnh liệt, nhưng rất nhanh hắn đã bình phục nỗi lòng, mặt mang nụ cười hướng Oa Linh cười nói: “Thật sự không thể ngờ được, là tiền bối ngài tự mình ra tay giúp nhân tộc ta!”

Oa Linh rất nghiêm túc gật gật đầu, nàng cười nhìn Cơ Hạo dịu dàng nói: “Ta và Bàn Cổ tam tộc có quá nhiều liên lụy, long tộc cuồng, phượng tộc ngạo, cánh bọn họ đã cứng, không cần ta đi che chở, chỉ có nhân tộc nhiều thế hệ kính cẩn cẩn thận, ta và nhân tộc tự nhiên giao hảo.”

Oa Linh nói như vậy, Cơ Hạo chưa tiếp lời.

Hắn thật ra rất muốn hỏi, Oa Linh có lực lượng sâu không lường được như thế, nàng trong cái lật tay có thể diệt Ngu triều, diệt toàn bộ dị tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới. Nhưng nàng vì sao không động thủ?

Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo dị thường của Oa Linh, nhìn thấy vô thượng linh tính kia trong mắt nàng, Cơ Hạo đột nhiên ngậm miệng. Mặc kệ Oa Linh nghĩ như thế nào, làm như thế nào, cũng có nguyên nhân nhỉ?

Chín cái đỉnh lớn toàn thân màu đỏ rực không ngừng tản mát ra nhiệt độ cao đáng sợ.

Tự Văn Mệnh ngồi xếp bằng ở trong chín cái đỉnh lớn, mồ hôi không ngừng chảy ra, trong cơ thể hắn không ngừng chảy ra từng tia lực lượng công đức rót vào cửu đỉnh. Theo tiếng vang lớn ‘Ong ong’, binh khí nhân tộc trong chín cái đỉnh lớn ở trong khoảng thời gian cực ngắn đã hóa thành chất lỏng, chỉ có các tiên thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo kia vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, ở trong ánh lửa cuồn cuộn không ngừng gào rống chấn động, không ngừng đánh vào thân đỉnh của cửu đỉnh.

“Cơ Hạo à, ngươi hôm nay đã đến đây, cũng không thể một chút chỗ tốt cũng không cho ngươi.” Oa Linh lay động dáng người, vòng quanh chín cái đỉnh lớn cấp tốc đi một vòng, đột nhiên về tới trước mặt Cơ Hạo, cười vỗ vỗ đầu Cơ Hạo.

Cơ Hạo cao hơn một trượng, Oa Linh chỉ riêng nửa thân trên đã trên dưới năm sáu trượng, hạ thân thân rắn càng dài đến trăm trượng. Nàng đưa tay vỗ đầu Cơ Hạo, giống như một người trưởng thành xoa đầu một đứa trẻ, động tác nhẹ nhàng tràn ngập hiền hoà, trìu mến.

Cơ Hạo không chút do dự cười gật gật đầu: “Trưởng giả ban thưởng, không dám từ...”

Còn chưa dứt lời, Oa Linh gõ một đầu ngón tay ở trên ót Cơ Hạo, Oa Linh cười ‘hì hì’ nói: “Trưởng giả ban thưởng? Ta già lắm sao?”

Khuôn mặt Cơ Hạo chợt giật giật, hắn nhe răng trợn mắt nhìn Oa Linh, cũng không dám nói thêm một chữ nào nữa. Oa Linh tất nhiên là thánh nhân chi tôn, nhưng Cơ Hạo đột nhiên tỉnh ngộ, cho dù là thánh nhân, nàng cũng là vị nữ thánh nhân! Chuyện tuổi tác, ha ha!

“Ba gia hỏa kia, cũng đã bỏ sức ở trên người ngươi.” Oa Linh nhẹ nhàng nói: “Muốn nói thích tranh đấu, chém giết đánh nhau, ta khẳng định không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng ta cũng có một môn bản lĩnh, là bọn họ cộng lại cũng không bằng ta.”

Cơ Hạo tò mò mở to mắt nhìn Oa Linh.

Oa Linh có bản lĩnh, là Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân cộng lại cũng không bằng? Sẽ là cái gì?

“Muốn nói luyện khí, ta mới là số một Bàn Cổ thế giới.” Oa Linh cười nói: “Nhưng, ta ngày thường lười nhác, cũng không có nhiều môn nhân đệ tử như vậy, cơ hội cần ta ra tay không nhiều. Lần này đúc cửu đỉnh, Tự Văn Mệnh là học không được thủ đoạn luyện khí của ta, ngươi xem cho kỹ, một bộ ‘Tạo Hóa Linh Quyết’ này của ta, ngươi có thể học được bao nhiêu, đều trông vào lực lĩnh ngộ của ngươi!”

Tự Văn Mệnh cười khan vài tiếng, gật đầu bất đắc dĩ: “Cơ Hạo, đây là Oa Linh lão tổ ban ân... Đáng tiếc ta ngu dốt, không nhớ nổi Tạo Hóa Linh Quyết...”

“Lão tổ!” Oa Linh vung lên cái đuôi dài, lật một đầu ngón tay búng ở trên ót Tự Văn Mệnh, phát ra một tiếng vang lớn ‘Phành’: “Ta già lắm?”

Tự Văn Mệnh cười gượng không dám hé răng, Cơ Hạo ở một bên ngoan ngoãn đứng bất động.

Oa Linh cười lắc đầu, nàng nghiêm nghị đứng ở vị trí chính giữa cửu đỉnh vờn quanh, khẽ thét dài một tiếng, mười ngón tay Oa Linh như bướm vờn hoa nhẹ nhàng rung động, thi triển ra một bộ ấn quyết tinh diệu tuyệt luân.

Thiên địa linh khí trong địa cung bắt đầu xảy ra biến hóa cực kỳ huyền diệu.

Ấn quyết của Oa Linh chỉ khẽ phá hủy, tiên thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo điên cuồng chấn động trong cửu đỉnh chợt biến thành toàn thân đỏ rực, mơ hồ có dấu hiệu hòa tan.

Cơ Hạo mở ra toàn bộ thần niệm, đôi mắt phun ra ngọn lửa màu đen cuồn cuộn nhìn chằm chằm Oa Linh, không dám có chút sơ ý theo dõi ấn quyết biến hóa trong tay nàng.