Vu Thần Kỷ

Chương 1720: Cự thạch áp đỉnh



Ngu Hoặc phân thân tức giận nhìn quân trận rối như canh hẹ.

Quân trận khổng lồ vốn đông nghìn nghịt, đường đường chính chính, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, thế mà lại bị một trận cuồng phong, một trận mưa phùn quấy loạn hết cả lên, lộn xộn giống như một miếng đậu phụ thối đóng băng, khuôn mặt Ngu Hoặc phân thân cũng co rúm lại.

Đồ Linh tôn chủ ở một bên mang theo một tia ý cười vui sướng khi người gặp họa, chậm rãi thấp giọng hừ hừ nói: “Cho nên, thân thể đều là trói buộc, chỉ có tinh thần vĩnh hằng. Có lẽ, đạo hữu có thể cân nhắc một chút, để tộc nhân tộc ngươi bỏ qua thân thể, do ta chủ trì nghi thức, đem các ngươi chuyển hóa thành tộc nhân tộc ta?”

Ngu Hoặc phân thân liền cười khan vài tiếng, nói giỡn. Bỏ qua thân thể, do Đồ Linh tôn chủ chủ trì nghi thức chuyển hóa thành Vực Ngoại Thiên Ma? Đó là nghi thức chuyển hóa, hay là bữa tiệc thịnh soạn của Thao Thiết? Ngu Hoặc dám cược, Đồ Linh tôn chủ có 99% khả năng đem linh hồn dị tộc từ bỏ thân thể triệt để cắn nuốt, có 1% khả năng đem những linh hồn ngu xuẩn đến mức từ bỏ thân thể không biết biến thành quái vật thế nào.

Cho nên hắn không hé răng, mà hướng bên cạnh nhìn một cái.

Da Ma La Gia bị Ngu Hoặc ngầm khống chế mỉm cười đi về phía trước vài bước, đứng ở đỉnh đầu một pho tượng trên tường thành pháo đài bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời rất ôn hòa điềm tĩnh dịu dàng nói: “Người nắm giữ thiên đạo Bàn Cổ thế giới, các ngươi chẳng lẽ ngay cả một chút tôn nghiêm của chúa tể thiên đạo cũng không có sao? Các ngươi chỉ biết dùng loại chiêu số vô sỉ, hạ lưu này đối địch với chúng ta sao?”

Da Ma La Gia vung hoàng kim quyền trượng tinh xảo đẹp đẽ trong tay, nhẹ nhàng cười nói: “Như tiền bối của các ngươi, đường đường chính chính tác chiến với chúng ta đi. Giống các thiên đế kia của thượng cổ thiên đình, triển khai quân trận uy vũ tác chiến với chúng ta đi. Chúng ta có thể nhường ra đủ không gian, để các ngươi triệu tập binh mã, bày trận thế.”

Cơ Hạo đứng ở mép đài mây, cúi đầu nhìn quân trận liên quân dị tộc một mảng lộn xộn, cười lạnh ‘xùy xùy’ vài tiếng. Hắn mở cổ họng lớn tiếng quát: “Các thiên đế kia của thượng cổ thiên đình nghĩ như thế nào, ta không biết, nhưng ta sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng binh lực không bằng 1% của các ngươi đối chiến với các ngươi.”

Quay đầu nhìn, mắt Cơ Hạo đột nhiên sáng ngời.

Ở sau cửa chính của thiên đình, phía sau thần binh thần tướng thiên đình đang không ngừng hội tụ tới, Cơ Hạo thấy được mấy ngàn bóng người quen thuộc. Huynh đệ Khoa Nga thị cầm đầu mấy ngàn thần nhân chân đạp đám mây năm màu đang thong thả hướng bên này bay tới, bọn họ vừa bay, còn vừa hướng trong mồm nhét từng miếng từng miếng các loại thịt nướng, rượu ngon, một bộ dáng quỷ chết đói đầu thai.

Cơ Hạo vỗ đầu mạnh một cái, cười khan vài tiếng.

Thời điểm Cộng Công thị xâm chiếm thiên đình, nhóm thần nhân huynh đệ Khoa Nga thị đều bị Cộng Công thị làm hôn mê, nhốt lại. Về sau Cộng Công thị triệt để bại vong, Cơ Hạo trở thành thiên đế, các loại sự tình vụn vặt không ngừng, Cơ Hạo đã đem đám hậu duệ thượng cổ thần linh đó bỏ quên đến trên chín từng mây.

Vẫn là lần này thời điểm Oa Linh sắc phong thiên đế, trong khoảng thời gian Cơ Hạo đi Nam Hoang tìm Chúc Dung thị, Đông công, Tây mỗ, Ngao Bạch, Thanh Tường cẩn thận dọn dẹp một phen đối với cung điện lầu các danh nghĩa của mình, lúc này mới ở trong tầng hầm ngầm của một tòa thần cung tìm được đám người huynh đệ Khoa Nga thị đói tới mức gầy như que củi.

Huynh đệ Khoa Nga thị mấy nghìn người vừa mới được thả ra không bao lâu, một đám người đang bận hướng trong bụng nhét thịt nướng rượu ngon, mắt ai cũng phát xanh, so với ác quỷ trong địa ngục còn cùng hung cực ác hơn gấp trăm lần.

“Khoa Nga thị, đã lâu không gặp... Các ngươi, chịu khổ rồi!” Cơ Hạo cười hướng Khoa Nga thị đại huynh đánh tiếng.

Khoa Nga thị đại huynh cao trăm trượng đem một con bò nướng nhét vào trong mồm, nuốt một ngụm, hàm hồ vung bàn tay dính dầu mỡ hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Cơ Hạo đại đế... Chờ các huynh đệ ăn uống no đủ, lại đến tham bái... Hô, thiên đình cuối cùng có thiên đế rồi, các huynh đệ đều có thể ăn no rồi! A, chúng ta mỗi tháng có thể chi tiêu bao nhiêu vậy?”

Mắt mấy ngàn thần nhân đồng thời sáng lên, nhìn chằm chằm Cơ Hạo không dời mắt.

Mỗi tháng được chi tiêu bao nhiêu, cái này quan hệ vấn đề kế sinh nhai tương lai của bọn họ. Đám hậu duệ thần nhân theo khuôn phép cũ này chưa bao giờ ra ngoài làm loạn những năm qua thật sự là sống rất nghèo khổ, thật không dễ gì thiên đình có chủ nhân mới, bọn họ phải mau chóng ôm lấy Cơ Hạo cái đùi to này mới được.

“Rượu thịt bao đủ, mỗi người mỗi tháng... Dựa theo thể lượng các ngươi, cực phẩm vu tinh trăm vạn khối, ngọc bích mười vạn khối chi dùng.” Cơ Hạo thoáng tính toán một phen, rất khẳng khái đưa ra cho những tên to xác này một khoảng ‘tiền công’ rất ổn.

Khoa Nga thị đại huynh ‘Thùng’ một cái đem rượu thịt trong tay ném xuống, sải bước vượt qua quân trận các thần binh thần tướng tạo thành, sải bước đi tới trước mặt Cơ Hạo. Hắn nhìn nhìn chằm chằm Cơ Hạo không dời mắt hét lớn: “Cơ Hạo đại đế, lời này có thật không? Chúng ta mỗi người mỗi tháng đều có thể có trăm vạn cực phẩm vu tinh, mười vạn ngọc bích?”

Cơ Hạo dựng thẳng một bàn tay cười nói: “Đương nhiên thật chứ, trước mặt nhiều người như vậy, ta chẳng lẽ còn có thể béo nhờ nuốt lời sao? Nhưng, hiện tại mau làm việc cho ta! Nhìn thấy bọn ác quỷ dị tộc phía dưới không? Hận chết bọn hắn cho ta!”

Khoa Nga thị dùng sức lau lau mỡ dính trên bàn tay ở trên váy da thú bên hông, lúc này mới thật cẩn thận vỗ bàn tay với Cơ Hạo một lần, quyết định ‘tiền công’ Cơ Hạo đưa ra cho bọn họ. Hắn từ mép đài mây thò đầu hướng phía dưới nhìn thoáng qua, Khoa Nga thị nhất thời cười lên.

“Hắc, bọn ngốc này, bọn hắn sắp xếp đội ngũ dày đặc như vậy từ dưới hướng lên trên tiến công thiên đình, đây là tìm việc vui à?” Dùng sức vung cánh tay một lần, mắt Khoa Nga thị lộ ra hung quang quay đầu, nhìn về phía vài toà cung điện lầu các cao lớn phụ cận cổng thiên đình.

“Ngàn vạn lần!” Cơ Hạo vội vàng hét to một tiếng, hắn nhắm mắt lại, cối xay đại đạo phía sau dần dần bay ra, tạo hóa đại đạo chậm rãi chảy qua trong lòng, trên người Cơ Hạo chảy ra một khí tức tạo hóa huyền ảo vô cùng, hắn hướng phía trước vung mạnh tay lên.

Có một lượng kiếp pháp lực thánh nhân làm nền tảng, Cơ Hạo nay bất cứ thuật pháp nào uy lực cũng tăng lên trăm ngàn vạn lần, hắn ở trong địa cung của Thái Dương Giới, tùy tay chỉ có thể tạo hóa ra đĩnh sắt to bằng nắm tay, nhưng giờ phút này hắn lại có thể tạo hóa ra ngọn núi thép ròng cao tới vạn trượng.

Thiên địa linh khí gào thét bị cối xay đại đạo cuốn vào, Cơ Hạo không ngừng phất tay, từng ngọn núi sắt thép cao tới vạn trượng, cái bệ phạm vi mấy trăm dặm kéo dài không dứt từ trong hư không xông ra, mắt đám thần nhân huynh đệ Khoa Nga thị cũng sáng tới mức có thể phun ra lửa rồi.

“Hắc hắc, thật ra bản thân đại đế ngài có thể hướng phía dưới ném đồ.” Khoa Nga thị đại huynh bừng bừng hứng thú nâng lên một ngọn núi sắt thép.

“Ha ha!” Cơ Hạo chỉ cười ‘Ha ha’ một tiếng, ở bên cạnh bọn người Đông công, Tây mỗ chỉ cười mà không nói. Cơ Hạo thật ra có thể đem ngọn núi từ trên trời ném xuống, nhưng đường đường thiên đế làm loại chuyện này, tựa như có chút vô lại quá nhỉ?

Mấy ngàn thần nhân hô to khẩu hiệu, thân thể bọn họ bành trướng đến nghìn trượng, thi triển thần lực đem từng ngọn núi sắt thép ngưng tụ thành vác ở trên vai. Bọn họ lớn tiếng cười đi tới mép đài mây trước cửa thiên đình, ngắm chuẩn đại quân dị tộc phía dưới, hung tợn dốc hết toàn lực đem từng ngọn núi hung hăng đập xuống.

Tiếng xé gió ‘Vù vù vù’ không dứt, trong chớp mắt mấy vạn ngọn núi sắt thép to nhỏ gào thét từ trên trời giáng xuống.