Vu Thần Kỷ

Chương 480: Hàng binh



Dĩ Sơn là lãnh địa của La Lâm.

La Lâm sau khi thụ phong Dĩ Bá, mang theo một mũi tộc nhân nguyện trung thành hắn tới nơi này, gian khổ lập nghiệp, sinh sản sinh lợi, dần dần có quy mô lãnh địa Dĩ Sơn ngày nay. Toàn bộ con dân Dĩ Sơn lĩnh, đều chỉ nhận một mình La Lâm, đều chỉ thừa nhận La Lâm và con cháu hắn là chủ nhân khối lãnh địa này.

La Thịnh là người ngoài đến, tuy hắn là tộc nhân tông tộc Hồn Lang nhất tộc của Dĩ Sơn lĩnh, ở trong lòng con dân Dĩ Sơn lĩnh, hắn là một người từ ngoài đến, hơn nữa còn là một cường đạo rắp tâm bất lương muốn ngầm chiếm gia sản Dĩ Bá La Lâm.

Bởi vì Liệt Sơn Húc ủng hộ, La Thịnh giết sạch toàn bộ trưởng lão và tướng lĩnh bộ tộc nguyện trung thành La Lâm, chỉ để lại ba trưởng lão quỳ xuống đất đầu hàng, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận Dĩ Sơn lĩnh, miễn cưỡng có thể điều động quân đội Dĩ Sơn lĩnh.

Nhưng ở trong lòng con dân Dĩ Sơn lĩnh, hắn là người từ ngoài đến, hắn là cường đạo, hắn chỉ có thể dùng bạo lực và cường quyền cưỡng bức các tộc nhân tạm thời cúi đầu nghe lệnh. Khi Cơ Hạo mang theo La Sơn, mang theo La Sơn các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh đều nhận ra xông lên giữa không trung, một mảng chiến sĩ hỗn loạn đồng thời im lặng xuống.

Cơ Hạo la lên một tiếng, trong hai cái phương trận vạn người phía trước đại doanh, hơn sáu thành chiến sĩ ‘Rầm rầm’ như thủy triều hướng Cơ Hạo bên này chạy đi. Vừa chạy, các chiến sĩ đó vừa khàn cả giọng mắng.

“La Thịnh chết tiệt, ta nhất định phải giết cả nhà ngươi!”

“La Sơn thiếu tộc trưởng, báo thù cho các trưởng lão đi!”

“Các trưởng lão chết thảm lắm, thảm lắm!”

Các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh loạn hết cả lên, mười mấy vạn người rống to, lớn tiếng mắng, thậm chí có người trực tiếp hướng về phía Liệt Sơn Húc chửi ầm lên.

La Lâm chết trận, Dĩ Sơn lĩnh vốn đã rối như canh hẹ, các trưởng lão chia làm vài phe, phân biệt ủng hộ một con trai của La Lâm kế thừa vị trí Dĩ Bá. Nhưng còn chưa chờ các trưởng lão khắc khẩu ra một kết luận, Liệt Sơn Húc đã trực tiếp mang theo La Thịnh, mãnh liệt không phân phải trái dùng bạo lực cưỡng bức các trưởng lão Dĩ Sơn lĩnh thờ La Thịnh làm chủ.

Mấy chục vị trưởng lão và tướng lĩnh bị giết. Ở dưới Liệt Sơn Húc bạo lực uy hiếp, ba trưởng lão còn sót lại của Dĩ Sơn lĩnh quỳ xuống đất đầu hàng.

Liệt Sơn Húc phát động nhân mạch cùng bối cảnh của mình, ở trong ngắn ngủn ba bốn ngày, đã từ Bồ Phản đạt được công văn cùng ấn tỳ, chính thức xác nhận La Thịnh là Dĩ Bá mới. Nhưng nói thật, 99% tộc nhân căn bản không thừa nhận một điểm này.

Cơ Hạo trèo cao hô hào, các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh nhất thời bất ngờ làm phản.

Đầu tiên là hơn một vạn chiến sĩ lao tới Cơ Hạo bên này, sau đó là càng lúc càng nhiều chiến sĩ vừa chửi ầm lên, điên cuồng nguyền rủa La Thịnh và Liệt Sơn Húc, đồng thời sải bước lao ra khỏi doanh địa, ùn ùn xếp đội tập trung ở cánh đồng bát ngát phía dưới Cơ Hạo.

Thân quyến, tộc nhân của các trưởng lão bị giết, cấp dưới trực hệ những tướng lĩnh bộ lạc bị giết, mấy vạn đại hán ở trên cánh đồng bát ngát khóc rống, đều khóc xin La Sơn làm chủ cho mọi người, khóc xin La Sơn mang theo mọi người, đem La Thịnh và Liệt Sơn Húc chém giết ngay tại chỗ.

Liệt Sơn Húc chợt biến sắc. La Thịnh càng bị dọa không biết làm sao.

Liệt Sơn Húc giơ lên công văn cùng ấn tỳ trên tay, khàn cả giọng thét chói tai: “La Thịnh mới là Dĩ Bá, hắn mới là chủ nhân Dĩ Sơn lĩnh! Các ngươi muốn tạo phản sao? Cơ Hạo, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn can thiệp nội vụ Dĩ Sơn lĩnh? Ngươi muốn khiêu khích quy củ của cả nhân tộc?”

Không bao lâu, trong đại doanh của La Thịnh, ba trưởng lão còn sót lại cùng mười mấy tướng lĩnh tâm phúc của bọn họ, cùng chiến sĩ bọn họ quản lý không đến một vạn người. Những người này ánh mắt mỗi người long lanh, không ngừng hướng Cơ Hạo bên này đánh giá.

Nếu không phải ba trưởng lão đàn áp, trong những chiến sĩ này, ít nhất cũng có hơn phân nửa sẽ chạy đến bên Cơ Hạo.

Cơ Hạo nhìn Liệt Sơn Húc cất tiếng cười to: “Ta can thiệp nội vụ Dĩ Sơn lĩnh? Liệt Sơn Húc. Ngươi còn hiểu quy củ không? La Sơn ở đây, huyết mạch còn sót lại của Dĩ Bá ở đây! Hắn mới là người thừa kế duy nhất của Dĩ Sơn lĩnh!”

Liệt Sơn Húc liều mạng chớp mắt, nhìn La Sơn bên người Cơ Hạo hướng tới mình trợn mắt nhìn. Liệt Sơn Húc đột nhiên hét to một tiếng, rung tay một ánh lửa lao lên bầu trời.

Tiếng chân như sấm, hơn một ngàn con Ô Vân Ma Báo mặc trọng giáp, chở tinh nhuệ cận vệ dưới trướng Liệt Sơn Húc từ phía sau núi lao ra. Ô Vân Ma Báo tốc độ kinh người, khi chạy kéo theo mảng lớn tàn ảnh, giống như một trận cuồng phong nháy mắt chạy ra mấy chục dặm, xếp thành hàng chữ Nhất chắn phía trước đội ngũ của Cơ Hạo.

“Các ngươi bọn hạ lưu bại hoại này, các ngươi dám phản bội Dĩ Bá?” Liệt Sơn Húc chỉ vào các chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh phía dưới Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Các ngươi mỗi tên đều không muốn sống nữa? Dám phản bội lĩnh chủ nhà mình, ta khiến cho các ngươi ai cũng phải chết!”

Nghe được tiếng quát lớn của Liệt Sơn Húc, Cơ Hạo đột nhiên lớn tiếng mắng: “Liệt Sơn Húc, ngươi còn dám lắm lời thêm một chữ, ta cho ngươi chết ngay bây giờ!”

Thân thể Liệt Sơn Húc hơi run lên, kinh hãi hướng Cơ Hạo nhìn tới.

Trong thân binh cận vệ của Liệt Sơn Húc, mười tên cường giả Vu Vương đồng thời bay lên trời, bọn họ nhanh chóng lao tới trước mặt Cơ Hạo trăm trượng, ai cũng nhẹ nhàng đứng thẳng, ngạo nghễ nhìn Cơ Hạo. Liệt Sơn Húc đột nhiên cất tiếng cười to, dùng sức vỗ đầu mình một cái: “Cơ Hạo, ngươi tên ngu xuẩn, dưới trướng ta có ba mươi sáu Vu Vương, nơi này đã có mười đại Vu Vương! Ngươi muốn giết ta? Ngươi dựa vào cái gì?”

Cơ Hạo cất tiếng cười to tương tự, hắn lấy ra Đãng Hồn Chung hình tam giác, vận khí lực toàn thân, hung hăng nện một quyền ở trên Đãng Hồn Chung.

‘Ông’ một tiếng, gợn sóng màu xanh mắt thường có thể thấy được hướng bốn phía khuếch tán ra, vô số gợn sóng chợt quấn quanh ở bên người mười đại Vu Vương của Liệt Sơn Húc, những Vu Vương này đồng thời kinh hô một tiếng, con mắt quay tròn loạn, thân thể nhoáng lên một cái, đột nhiên từ không trung rơi xuống.

Cơ Hạo há mồm, Viêm Long Kiếm hóa thành một ánh lửa bắn nhanh ra, hung hăng một kiếm hướng một vị Vu Vương đánh xuống.

Vu Vương đó bị Đãng Hồn Chung khiến cho thần hồn điên đảo, toàn thân vô lực, không có chút khí lực phản kháng, hắn thậm chí không có nửa điểm phản ứng, mặc cho Viêm Long Kiếm hung hăng bổ vào trên cổ mình. ‘Phập’ một tiếng, Viêm Long Kiếm chính là thần binh lợi khí Vũ Dư đạo nhân tự tay luyện chế, sắc bén vô cùng, dù là Vu Vương thân thể mạnh mẽ dị thường, lưỡi kiếm hạ xuống một cái đầu bay lên cao cao, cả đống máu tươi bắn tung tóe, ở trên đất lao ra một cái rãnh thật sâu.

“Giết!” Cơ Hạo triệu hồi Viêm Long Kiếm, giơ trường kiếm lên cao cao lớn tiếng quát!

Trường kiếm tám thước phun ra ánh lửa trăm trượng, lưỡi kiếm âm u phát ra sát khí lạnh lẽo khiến cả người Liệt Sơn Húc căng thẳng, theo bản năng rùng mình!

Trường kiếm chỉ hướng Liệt Sơn Húc, Cơ Hạo nổi giận nói: “Liệt Sơn Húc, ta có thể giết ngươi không?”

Liệt Sơn Húc ngẩn ngơ, hắn giơ lên ấn tỳ Dĩ Bá, lớn tiếng quát: “Dĩ Bá ấn tỳ ở đây, Cơ Hạo, ngươi dám?”

Cơ Hạo nhìn nhìn La Sơn, lại nhìn nhìn mười mấy vạn chiến sĩ Dĩ Sơn lĩnh tụ tập ở phía dưới mình, lớn tiếng quát: “Thân quyến những chiến sĩ này ta muốn mang đi, tộc nhân khác của Dĩ Sơn lĩnh để lại cho thằng nhãi này, đây là giới hạn cuối cùng của ta!”

“Ngươi nếu không đồng ý, Liệt Sơn Húc, ta sẽ làm thịt ngươi, lại đi thương nghị với Kháng đế tử!”

Thanh âm Cơ Hạo vang tận mây xanh, dọa La Thịnh cứng ngắc thân thể, dọa Liệt Sơn Húc toàn thân phát lạnh.

Qua một lúc lâu, Liệt Sơn Húc mới chỉ chỉ mười mấy vạn chiến sĩ kia phía dưới Cơ Hạo, lạnh giọng quát: “Bọn chúng, là của ngươi!”