Vu Thần Kỷ

Chương 519: Phục kích



Ngay tại chỗ trăm dặm phía trước xe liễn của Cơ Hạo, trong núi rừng tuyết trắng bao trùm, bốn tòa thần tháp Ngu tộc lặng yên giấu ở dưới bóng cây rậm rạp.

Một nam tử Ngu tộc mặc nhuyễn giáp bó sát người màu trắng, lưng đeo thanh kiếm sắc bén dài nhỏ đứng trong rừng cây, nheo mắt nhìn xe liễn mây lửa khí thế hùng hồn xé gió mà đến. Bốn vị chiến sĩ Già tộc cao sáu thước có thừa, thân hình đặc biệt cường tráng xếp ra hình chữ Nhất đứng phía sau hắn.

Chiến sĩ Già tộc khoác trọng giáp, thần thái thoải mái tự nhiên, xem huy chương trên giáp ngực bọn họ, rõ ràng thuộc về nhất tộc Kháng Nguyệt nhất mạch.

Kháng Nguyệt nhất mạch và Huyết Nguyệt nhất mạch khác nhau, dị tộc Kháng Nguyệt nhất mạch tất cả đều là tông sư vật lộn tinh thông chiến kỹ, là cỗ máy giết chóc đáng sợ nhất trên chiến trường. Quý tộc Ngu tộc Kháng Nguyệt nhất mạch, cũng là nhất mạch duy nhất trong dị tộc am hiểu chiến đấu cận thân, ngoại tộc đặc biệt am hiểu ám sát đánh bất ngờ.

“Tiểu đáng yêu đến rồi!” Nam tử Ngu tộc mặc nhuyễn giáp nhìn đám mây lửa cấp tốc tiếp cận, ngả ngớn cười lên: “Một Đại Vu nho nhỏ, lại khiến những gia hỏa kia chịu chi nhiều tiền như vậy, mời ta tự mình ra tay. Các ngươi nói, ta nên ban cho tiểu đáng yêu này vinh quang bị ta tự tay chặt đầu không?”

Bốn Già tộc chiến sĩ trầm trầm cười, quanh thân thể bọn hắn có gợn sóng không khí quái dị mơ hồ khuếch tán ra.

Thân thể bọn hắn lặng yên bay lên, lơ lửng cách mặt đất ba thước, phía sau bọn hắn có một vầng hàn quang màu bạc trắng lặng yên thoáng hiện, chợt hàn quang hướng vào phía trong thu liễm, nhanh chóng ngưng tụ thành bốn thanh binh khí nặng nề tạo hình kỳ dị.

Bốn người lật tay cầm hàn binh khí quang ngưng tụ, chộp ở trong tay nhẹ nhàng vung một cái.

Hư không ngưng khí, bốn chiến sĩ Già tộc này đều là tồn tại cường đại dị tộc ‘Hư Không cảnh’. Cái gọi là ‘Hư Không cảnh’, ở nhân tộc được xưng là Vu Đế.

Một nam tử nhân tộc mặc áo choàng màu đen, thân hình thấp bé nhanh chóng từ sau một cây đại thụ chạy ra, trong tay hắn cầm một ngọc phù không ngừng sáng lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nam tử Ngu tộc thấp giọng nói: “Nghiêu Sơn bên kia có tin tức. Cạnh Nghiêu Bá Cơ Hạo chỉ dẫn theo hai Vu Vương, một là thủ lĩnh bộ tộc lưu lạc Thổ Lang bộ Thiết Lang hắn thu phục, một là chiến sĩ Ám tộc Trát Mộc Huyết Nguyệt nhất mạch quy thuận.”

“Bên cạnh hắn không có Vu Đế?” Nam tử Ngu tộc kinh ngạc hỏi một tiếng: “Vậy, cũng thật không đúng.”

“Chúc Long bộ tứ đại Vu Đế, đều ở trong phủ đệ Nghiêu Bá; Chúc Dung thị bát đại Vu Đế, đang dẫn người tuần tra tường thành.” Nam tử Ngu tộc cười lạnh ‘Hắc hắc’ vài tiếng: “Bên người hắn chỉ có mười hai vị Vu Đế này. Tất cả đều ở lại Nghiêu Sơn thành, bên cạnh một người cũng không có.”

Nam tử Ngu tộc mím môi, nhàm chán lắc lắc đầu: “Các ngươi ra tay đi. Tốc chiến tốc thắng, giết chết hết.”

Nam tử nhân tộc vội nói: “Giữ lại một nhân, Chúc Dung Man Man con gái nhỏ của Chúc Dung thị cũng ở bên cạnh hắn, chủ nhân chúng ta cần người sống!”

Nhẹ nhàng hừ một tiếng, nam tử Ngu tộc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy, xem vận khí của ả tốt không đã… Xuống tay nhẹ chút. Đừng thương tổn đến Hỏa Thần tiểu công của chúng ta chúa. Con gái nhỏ của Chúc Dung thị? Có chút ý tứ!”

Đám mây lửa cách mặt đất trăm dặm gào thét xé gió bay qua, mắt thấy đã sắp từ trên không vùng núi rừng này xẹt qua, bốn tòa Kháng Nguyệt thần tháp đột nhiên phun ra ánh sáng mạnh loá mắt màu bạc. Trong tiếng ‘Keng’, mấy chục sợi xích màu bạc to bằng cánh tay từ trong thần tháp phun ra, như những con quái mãng xé rách không khí, đột nhiên buộc chặt ở trên xe liễn của Cơ Hạo.

Xiềng xích căng lên, xe liễn của Cơ Hạo chợt đình trệ, bốn tòa Kháng Nguyệt thần tháp phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, mặt đất kịch liệt run rẩy, núi rừng phạm vi trăm dặm ầm ầm rung loạn. Từng cái cây to bị chấn đắc vỡ nát, mặt đất nứt ra vô số vết nứt.

Xe liễn của Cơ Hạo phi hành tuyệt tích, lực đánh cực kỳ lớn, mười hai con hỏa giao cấp Vu Vương khi phi hành kéo theo thế năng càng đáng sợ đến cực điểm. Bốn tòa Kháng Nguyệt thần tháp quán thông địa mạch, mạnh mẽ đem xe liễn của Cơ Hạo ngăn cản, địa mạch chấn động, mặt đất phạm vi trăm dặm thiếu chút nữa bị xe liễn mạnh mẽ rút ra.

Tiếng rống giận dữ thống khổ không dứt bên tai, mười hai con hỏa giao kéo xe bị dây thừng trên người ghìm phá lân giáp, mỗi con đau đến mức điên cuồng rít gào.

Thiết Lang phụ trách đánh xe chật vật cắm đầu bay ra ngoài, không phanh được hắn và mấy con hỏa giao hung hăng va vào nhau, lân giáp thô ráp trên thân hỏa giao mài rách da thịt hắn, Thiết Lang đau đến mức chửi ầm lên.

Xiềng xích màu bạc chợt thít chặt, xiềng xích không biết dùng tài liệu gì rèn thành dùng sức ma sát xe liễn, xe liễn dùng xương rồng, vảy rồng cùng Xích Viêm Thần Thiết rèn thành phun ra lượng lớn đốm lửa, hai bên gấp gáp ma sát không ngừng phát ra tiếng rít chói tai.

Trong đại điện của xe liễn, đám người Cơ Hạo chưa chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Cả mảng lớn mây lửa bay lên không, trong mây lửa một vòng gương sáng phun ra ánh lửa hừng hực, đem chuyện đã xảy ra bên ngoài nhìn một không sót gì triển lãm ra.

“Xem ra chúng ta làm chuẩn bị rất cần thiết. Không vội ra tay, cho bọn hắn một đòn thật ác.” Trong mắt Cơ Hạo lóe ra thần quang, lớn tiếng quát: “Chúc Dung Long, ta cần năm cái đầu dị tộc của bọn hắn, năm cái đầu cấp Vu Đế hiến cho Đế Thuấn… các quân giới, giáp trụ cùng vu tinh, tinh kim phía sau chúng ta, là có thể mang về, thế này tiết kiệm cho chúng ta bao nhiêu tiền?”

Tám huynh đệ Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ thân hình cao lớn, trên làn da dày đặc vô số thần văn lửa cháy cùng lên tiếng đồng ý, trong mũ giáp của bọn họ phát ra tiếng vang ‘Leng keng’, giáp mặt điêu khắc các loại hoa văn ma thần buông xuống, che phủ gương mặt bọn họ.

Cơ Hạo lấy ra Sơn Xuyên Ấn, bắt đầu yên lặng hướng trong Sơn Xuyên Ấn rót pháp lực.

Ngưng tụ thành đạo Vũ Dư đạo khí thứ nhất, pháp lực Cơ Hạo tăng vọt mấy lần, Sơn Xuyên Ấn dưới pháp lực rót vào nhanh chóng phát ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt, một trọng lực đáng sợ mơ hồ khuếch tán ra ở trong đại điện.

Bốn vị chiến sĩ Già tộc phóng lên cao, bọn hắn cầm binh khí nặng nề màu bạc chói mắt, đối với Trát Mộc trên đám mây lửa lớn tiếng hạ lệnh bảo các sĩ bày sẵn trận nghênh địch không thèm nhìn lấy một cái, lập tức hướng xe liễn của Cơ Hạo lao lên.

Khoảng cách trăm dặm chỉ là chợt lóe đã tới, binh khí trong tay bốn người kéo theo hàn quang dài trăm trượng, hung hăng hướng xe liễn bổ xuống.

Trên mặt đất, nam tử Ngu tộc ngả ngớn cười: “Kết thúc rồi… Ta chưa nhìn thấy Hỏa Thần tiểu công chúa kia nha, nàng ở trong xe? Vậy thật sự là quá tiếc nuối. Ta còn muốn nhìn một chút bộ dạng nàng thế nào!”

Tiếng vang lớn ‘Leng keng’ chấn động tận trời, tám thân hình cường tráng toàn thân ánh lửa quanh quẩn đột nhiên thoáng hiện ở trong hư không, trong bọn họ phân ra bốn người đỡ binh khí của bốn chiến sĩ Già tộc, bốn người khác lập tức kéo theo mảng lớn ánh lửa, trường kích trong tay mang vô số ánh lửa xé trời ập tới.

“Mai phục?” Tay nam tử Ngu tộc khẽ động, một đạo kiếm quang lượn vòng, nam tử nhân tộc trong áo choàng ‘Phốc’ một cái bị chém thành vô số thịt nát. Hắn hổn hển rít gào: “Mười hai vị Vu Đế đều ở Nghiêu Sơn thành? Chết tiệt, tám tên này trước mắt ta là người chết sao?”

Cơ Hạo đi ra khỏi xe liễn, đứng ở trên một đám mây lửa quan sát nam tử Ngu tộc ẩn thân trong núi rừng.

Bàn tay khẽ lật, Sơn Xuyên Ấn bành trướng đến trăm trượng, như một ngọn núi nhỏ nhằm vào đầu đập xuống.