Vu Thần Kỷ

Chương 551: Tranh chấp



Trong đám bá hậu ở bên cạnh, có người thấp giọng kêu ra tên của Chúc Dung Thiên Mệnh.

Cơ Hạo cười cười, lui về phía sau mấy bước, đem chiến trường chính nhường cho Chúc Dung Thiên Mệnh. Tuy hắn là Nghiêu Bá, nhưng Kim Ô bộ cắm rễ Nam Hoang, dựa theo nhân tộc đạo lý, Chúc Dung thần tộc chính là tông chủ của Kim Ô bộ, Cơ Hạo cũng không thể ở trường hợp này đoạt sự nổi bật của Chúc Dung Thiên Mệnh.

Ánh mắt hướng phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh đảo qua, Cơ Hạo không khỏi sửng sốt một phen.

Sao Liệt Sơn Húc cùng Nghệ Thần đều theo phía sau Chúc Dung Thiên Mệnh? Xem cử chỉ động tác của bọn hắn, nghiễm nhiên là tôn Chúc Dung Thiên Mệnh cầm đầu!

Tuy Chúc Dung Thiên Mệnh là thất thái tử Chúc Dung thị, nhưng hắn ở Bồ Phản cũng không có nhân mạch, cũng chưa bao giờ triển lãm bất cứ chỗ nào hơn người, Liệt Sơn Húc là ‘Đế tử’ Liệt Sơn bộ, Nghệ Thần càng là thái tử địa vị tôn sùng nhất Thập Nhật quốc, bọn họ sao có thể ngoan ngoãn quy thuận Chúc Dung Thiên Mệnh?

Liệt Sơn Húc và Nghệ Thần cảm nhận được ánh mắt Cơ Hạo, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, thâm trầm hướng Cơ Hạo nhìn một cái.

Trong ánh mắt Liệt Sơn Húc xen lẫn oán khí, hiển nhiên hắn đối với Cơ Hạo có một bụng cơn tức; nhưng ánh mắt Nghệ Thần thì tràn ngập ác ý cùng thù hận trần trụi, chỉ riêng Cơ Hạo xuất thân Kim Ô bộ, điều này đủ để dẫn lên sát ý của Nghệ Thần.

Cơ Hạo hướng hai người cười cười, ôm quyền hơi chắp tay, lại một câu cũng không nói.

Cộng Công Vô Ưu thưởng thức sáo trúc trong tay, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh.

Phen lời vừa rồi của Chúc Dung Thiên Mệnh, quả thực chính là đem da mặt hắn lột xuống, đặt dưới đất dùng chân hung hăng liên tục giẫm đạp. Cộng Công Vô Ưu rất muốn chửi ầm lên, nhưng hắn lại không bỏ được cái mặt mũi thái tử Cộng Công thị.

Vô Chi Kỳ cử chỉ khí độ đều cùng ngày xưa biến hóa thật lớn, như thay đổi một người khác, khí độ ung dung, cử chỉ đoan trang ghé đến bên tai Cộng Công Vô Ưu, thấp giọng lẩm bẩm vài câu. Cộng Công Vô Ưu nhất thời cười lên: “Thì ra là thế, Thiên Mệnh thái tử, mẫu thân ngươi mạnh khỏe?”

Con mắt Chúc Dung Thiên Mệnh nhất thời biến thành hai quả cầu lửa. Hắn hung ác vạn phần nhìn chằm chằm Cộng Công Vô Ưu, thân thể run lên muốn vồ tới.

Liệt Sơn Húc và Nghệ Thần đồng thời ra tay, túm chặt cánh tay Chúc Dung Thiên Mệnh, lúc này mới chưa khiến hắn trước mặt mọi người hướng tới Cộng Công Vô Ưu ra tay.

Cơ Hạo ở một bên mỉm cười, là như thế, hai thằng cha này cũng không phải thứ gì tốt. Bọn họ càng đấu lợi hại, Cơ Hạo càng thích đứng xem. Lời của Cộng Công Vô Ưu nhìn như bình thường, thực ra vạn phần ác độc.

Đối với nhân tộc thuần túy mà nói, còn chưa cảm thụ được ác ý bao hàm trong lời nói của Cộng Công Vô Ưu.

Nhưng với Chúc Dung Thiên Mệnh mà nói, Cộng Công Vô Ưu hỏi mẫu thân hắn mạnh khỏe hay không, mà mẫu thân hắn lại là ở lúc hắn chào đời, đã không chịu nổi thần lực Hỏa Thần cường đại trên người Chúc Dung Thiên Mệnh cắn trả, hao hết tuổi thọ mà chết.

Mẫu thân Chúc Dung Thiên Mệnh là một nữ tử nhân tộc, cho nên mới không chịu nổi thần lực trên người Chúc Dung Thiên Mệnh cắn trả.

Cộng Công Vô Ưu cố ý hỏi phen lời này, thật ra chính là đang trào phúng trên người Chúc Dung Thiên Mệnh có một nửa huyết mạch nhân tộc—— hắn là đang không cần chữ thô tục mắng Chúc Dung Thiên Mệnh là ‘Tạp – chủng’!

Hỏa Thần nhất tộc cũng tốt, Thủy Thần nhất tộc cũng tốt, bọn họ tuy hiện tại thân cận với nhân tộc, nhưng ở trong hai tộc có một nhiều tộc nhân là khinh thường nhân tộc. Thần linh nhất tộc từ hồng hoang tới nay, từng ở trong năm tháng cực kỳ dài là đối tượng nhân loại quỳ bái, các thần linh từng đem nhân tộc coi là nô bộc tùy ý ra roi.

Đối với Cộng Công Vô Ưu thái tử Thần tộc như vậy mà nói, bọn họ càng thêm coi trọng huyết mạch Thần tộc thuần túy trên người mình.

Bọn họ kiêu ngạo, bọn họ tôn quý, bọn họ bất phàm, trên người bọn họ nhổ một sợi lông, cũng tôn quý hơn so với các bá hậu nhân tộc ở đây rất nhiều, bởi vì huyết mạch trên người bọn họ là huyết mạch thần linh thuần túy, từ thượng cổ hồng hoang đã lưu truyền tới nay.

Cho nên Cộng Công Vô Ưu là có thể tận tình cười nhạo huyết mạch bán nhân bán thần của Chúc Dung Thiên Mệnh!

Không phải bọn hắn người của quần thể nhỏ đặc thù này, cực kỳ khó có thể lý giải loại tư duy đặc thù căn cứ vào huyết mạch này của bọn hắn. Chúc Dung Thiên Mệnh nghe hiểu Cộng Công Vô Ưu cười nhạo ác độc, mà các bá hậu ở đây đều là người từng trải kiến thức rộng rãi, bọn họ cũng nghe rõ, trong lòng đều sáng như tuyết.

Không có ai đánh tiếng, cũng không có ai hạ mệnh lệnh, bá hậu xung quanh bất động thanh sắc lui về phía sau mười bước, nhường ra cho Cộng Công Vô Ưu và Chúc Dung Thiên Mệnh một mảng đất trống lớn, đủ hai người bọn họ ở đây đấu đá.

Cơ Hạo chắp tay sau lưng đứng một bên lặng lẽ không lên tiếng.

Sự tình cũng có một chút quan hệ với hắn, cho nên bá hậu khác có thể lui về phía sau, nhưng hắn lại một bước cũng không thể lui. Cho dù hắn không thích Chúc Dung Thiên Mệnh, nhưng Chúc Dung Thiên Mệnh đại biểu cho Nam Hoang chi chủ, ở mặt ngoài cũng là vì giúp Cơ Hạo ra mặt mới khơi mào lần tranh đấu này, cho nên Cơ Hạo không thể lui.

Man Man ôm cánh tay Cơ Hạo, tò mò nhìn Chúc Dung Thiên Mệnh: “Thất ca, a mỗ ngươi không phải sớm đã chết rồi sao?”

Man Man không hiểu bí quyết phương diện này, rất dứt khoát lưu loát chỉ ra mẫu thân Chúc Dung Thiên Mệnh đã sớm chết. Cộng Công Vô Ưu nhất thời cười ‘Ha ha’ ba tiếng, ý khinh thường cùng khinh miệt trong tiếng cười ngay cả Cơ Hạ thô hào cũng cảm nhận được.

Sắc mặt Chúc Dung Thiên Mệnh lại càng thêm khó coi. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Man Man một cái, lớn tiếng quát: “Man Man, nam nhân nói chuyện, ngươi tiểu nha đầu đừng xen mồm!”

Man Man nhất thời trừng mắt lên, nổi giận đùng đùng nói: “Ồ? Lúc a cha nói chuyện ta cũng có thể xen mồm, ngươi chẳng lẽ so với a cha còn lợi hại hơn?”

Mắt thấy Man Man bị Chúc Dung Thiên Mệnh răn dạy, mà Man Man bùng lên phản kích, Cộng Công Vô Ưu mừng rỡ cười không ngừng: “Aha, cho nên nói, chênh lệch của đích hệ hậu duệ cùng con thứ xuất, là ở đây. Man Man, ngươi nói xem?”

Khuôn mặt Chúc Dung Thiên Mệnh nhất thời nghẹn đến mức đỏ bừng. Lời Cộng Công Vô Ưu nói cực kỳ ác độc, rõ ràng là nói Man Man mới là hậu duệ đích hệ huyết mạch thần linh chính thống, Chúc Dung Thiên Mệnh hắn chỉ là một tên thứ xuất hỗn huyết, cho nên hắn ngay cả Man Man cũng không khuất phục được.

Hít sâu một hơi, Chúc Dung Thiên Mệnh hướng tới Man Man lớn tiếng quát: “Man Man, câm miệng!”

Man Man nào nhịn được loại giận dữ này? Nàng từ trước tới giờ chính là tính tình hoạt bát hiếu động, hấp tấp, trong lòng không cất được chuyện gì. Chúc Dung Thiên Mệnh hướng nàng quát lớn, Man Man nhất thời cả người phun lửa, nhìn chằm chằm Chúc Dung Thiên Mệnh quát: “Dựa vào cái gì? Thế nào? A cha mới vừa đi, ngươi muốn bắt nạt người ta hay sao? Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ, đánh hắn cho ta!”

Hai huynh đệ Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ đứng ở phía sau Cơ Hạo chật vật lên tiếng, nhìn lẫn nhau đều không dám động thủ. Con cái Chúc Dung thị bùng nổ xung đột, bọn họ những kẻ làm cấp dưới này ai dám vọng động?

“Man Man, ngươi càng ngày càng cả gan làm loạn, ngươi thế mà dám gọi người đánh huynh trưởng? Ta nên lập chút quy củ cho ngươi, bằng không ngươi về sau thật đúng là coi trời bằng vung, mặt mũi Chúc Dung thị đều bị ngươi làm mất hết!”

Nhìn thấy Chúc Dung Long, Chúc Dung Hổ không dám động, Chúc Dung Thiên Mệnh cười lạnh một tiếng, một bạt tai hướng trên mặt Man Man tát xuống.

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn lên một bước, tay trái Khai Thiên Nhất Kích kéo theo một ánh lửa phóng ở trên cổ tay Chúc Dung Thiên Mệnh, nắm tay phải Ích Địa Nhất Kích như sao băng đi ngược chiều, kéo theo một ánh sáng chói hung hăng nện ở trên mặt Chúc Dung Thiên Mệnh.

Nổ vang một tiếng, Chúc Dung Thiên Mệnh kêu đau bị một quyền của Cơ Hạo đánh bay, trực tiếp nhập vào trong ráng hồng không thấy bóng dáng.

“Man Man không tới lượt ngươi tới giáo huấn!” Cơ Hạo tươi cười hướng bá hậu bốn phía trợn mắt há hốc mồm chắp tay hành lễ: “Đại tế tửu đã đem Man Man gả cho ta, cho nên muốn giáo huấn tiểu nha đầu này, chỉ có thể do ta, người khác dám động thủ, đó là không nể mặt Nghiêu Bá ta!”

Bốn phía không tiếng động, chỉ có Cộng Công Vô Ưu cất tiếng cười to.