Vu Thần Kỷ

Chương 628: Rồng bay phượng múa



Cái đầu rồng màu đen lớn mấy dặm, sừng rồng dữ tợn, trên đầu rồng vảy đá lởm chởm so le như vô số con dao nhỏ, càng có một số vảy rồng bên trên mang rong rêu màu xanh lục, nhìn qua rất hung ác quái dị.

Hắc long há mồm, từng cột lửa dài đến mấy vạn dặm như dòng sông dài quay cuồng, cuốn theo khói độc từ trên cao rơi xuống. Tốc độ của lửa cực nhanh, rơi xuống trên Bàn Hi thánh địa, nhất thời từng ngọn núi lớn ở trong lửa hóa thành hư ảo, từng mảng lớn núi rừng, vô số kỳ hoa dị thảo, các loại chim quý thú lạ ùn ùn ở trong ánh lửa hóa thành tro bụi.

Một cây trường kích dài đến mười mấy dặm hung hăng đánh một cú ở trên đầu rồng, một thanh âm vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ rít gào: “Ngu xuẩn, những bảo bối đó đều là của chúng ta! Mỗi cành hoa ngọn cỏ không được phá hư, những bảo bối đó đều là của chúng ta!”

Cự long lập tức ngậm mồm, một ngụm lửa nóng chưa phun ra nghẹn ở trong cổ họng, mạnh mẽ từ trong lỗ mũi hắn nghẹn ra hai cột khói đen.

Tiếng ‘Ngao ngao’ không dứt bên tai, trên kết giới ngoài Bàn Hi thánh địa bị mạnh mẽ phá vỡ một lại một lỗ hổng cực lớn, một cái lại một cái đầu rồng không ngừng mạnh mẽ đột nhập Bàn Hi thánh địa.

Ngắn ngủn mấy hơi thở, ít nhất hơn một ngàn cái đầu rồng lớn nhỏ không đồng nhất nhưng đều dữ tợn xâm nhập Bàn Hi thánh địa, bọn nó dùng sức giãy dụa thân thể, thân rồng dài như rắn ma sát phá hủy viền kết giới, bắn ra vô số đốm lửa, cứng rắn từ bên ngoài mạnh mẽ đột nhập.

Hơn một ngàn con cự long cơ thể sinh trưởng ở mười dặm trở lên, trăm dặm trở xuống phát ra tiếng kêu vui vẻ đinh tai nhức óc, cuốn theo cả mảng lớn mây khói mạnh mẽ đột nhập Bàn Hi thánh địa. Đám cự long đó vừa lao vào, thân thể to lớn đã lập tức kịch liệt cựa quậy run rẩy, ngắn ngủn vài nhịp thở đã biến thành tráng hán khôi ngô cao hơn một trượng, vảy rồng ban đầu trên người cũng đều lần lượt biến thành trọng giáp tạo hình cổ xưa khoác ở trên người bọn họ.

“Đánh… Đánh cướp!” Con rồng đen đột nhập Bàn Hi thánh địa đầu tiên biến thành hắc tráng hán cầm một thanh Tam Đình Đại Khảm Đao, lắp bắp rống to. Hơn một ngàn cự long phía sau hắn biến thành đại hán đều cười điên cuồng, một đám theo sát sau hắn hô to gọi nhỏ ‘Đánh cướp’ không ngừng.

Khuôn mặt Cơ Hạo biến thành màu đen từng đợt, đây là một đám ngu xuẩn từ đâu toát ra?

Đám long tộc này, thật sự toàn thân chỉ phát triển cơ bắp, ngay cả trong óc cũng tràn đầy cơ thịt cuồn cuộn sao? Cho dù là đánh cướp, có thể nói hoa mỹ một chút không?

Một thanh niên bộ dáng cao lớn tuấn lãng, khoác giáp vàng, cầm trường kích đạp mây bay tới, hung hăng một cước đem tráng hán đen đá lảo đảo. Hắn hổn hển rống lên một tiếng ‘Câm miệng’, sau đó hướng về phía thánh linh dân bản xứ từ bốn phương tám hướng không ngừng trào ra cao giọng quát:

“Các ngươi nghe rõ, động thiên phúc địa nơi này, chỉ có loại phúc đức mới có thể tiêu thụ, long tộc ta…”

Nói tới đây, khuôn mặt thanh niên tuấn lãng run rẩy một phen. Hắn trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lớn tiếng rít gào: “Lời hay nho nhã nói ra quá mệt mỏi. Nói ngắn lại, đánh cướp! Mảnh đất này là của long tộc chúng ta, mỗi cành hoa ngọn cỏ, mỗi con cá con sâu đều là của long tộc chúng ta! Kẻ buông binh khí đầu hàng không giết, dám phản kháng… Chúng ta cũng không giết người, đánh gãy hai tay hai chân của các ngươi là được!”

Thanh niên tuấn lãng này ngẩng đầu, vênh váo tự đắc nói: “Ta chính là long tộc cửu thái tử Ngao Lễ, là người giảng đạo lý nhất. Thực lực các ngươi không tồi, đều là lựa chọn làm nô lệ tốt nhất, chúc mừng các ngươi, trở thành nô lệ của long tộc, đây là vinh quang lớn bao nhiêu chứ!”

Cơ Hạo đứng dậy, đến cửa sổ Thính Đào các, nhìn Ngao Lễ đứng xa xa ở phía chân trời nói ẩu nói tả.

Hắn sao không biết long tộc lần này thế mà cũng phái ra tộc nhân như vậy tham gia? Xem ra lần này thủ đoạn che dấu của nhân tộc Bồ Phản còn không ít. Chẳng qua vị long tộc cửu thái tử Ngao Lễ này, thật đúng là một người giảng đạo lý, trực tiếp mở miệng đánh cướp!

Ở phía sau hơn một ngàn long tộc thuần khiết, các loại ứng long, ly long, bàn long, giao long… các loại rồng không ngừng theo cửa chiến sĩ long tộc mở vào tràn vào, thời gian ngắn ngủn nửa chén trà nhỏ, ít nhất có mười vạn loài rồng xâm nhập Bàn Hi thế giới, ùn ùn hóa thành hình người bày trận ở trong hư không.

Trên thân Ngao Lễ bay ra ba cái chuông vàng, chín ấn tỳ, một trăm lẻ tám viên bảo châu. Những dị bảo đó lơ lửng ở đỉnh đầu hắn phóng ra các luồng sáng mạnh, cứng rắn đem hơn một ngàn cái cửa vào lớn nhỏ không đồng nhất xé rách, mạnh mẽ đem nó hóa thành một cái cửa ra vào khổng lồ đường kính vượt qua ngàn dặm.

Những dị bảo này bày thành một tòa đại trận uốn lượn như rồng, khí thế to lớn, đem cái cửa do bạo lực mở ra đó cố định. Nhất thời trên trời tràn đầy ráng màu, cả mảng lớn cuồng phong từ bên ngoài thổi vào.

“Ngao Lễ, bớt nói nhảm, Bàn Hi thánh địa này, có một nửa là của cô nãi nãi ta! Ngươi dám độc chiếm, ta sẽ đi tìm a mỗ ngươi cáo trạng, để bà hung hăng đánh ngươi!” Một thanh âm thanh thúy dễ nghe từ phía cửa vào truyền đến, sau đó có từng mảng lớn thần quang bảy màu bay vào, thần quang bảy màu giống như lửa chiếu rọi hư không, một con phượng hoàng bảy màu dang cánh trên trăm dặm tao nhã vô cùng bay vào.

Trên lưng con phượng hoàng bảy màu đó cõng một tòa thần cung tinh mỹ hoa lệ, trên quảng trường ngoài cửa cung điện, thiếu chủ phượng tộc Phượng Cầm Tâm mà Cơ Hạo từng ký kết hợp đồng mậu dịch trái cây cùng nhựa cây của Long Đàm ngạo nghễ đứng ở dưới một cái cổng chào thần ngọc, phía sau hơn một ngàn tộc nhân phượng tộc đứng chỉnh tề, trong đó trên bảy phần đều là nữ tử mỹ mạo phong tư trác tuyệt.

Phượng tộc chính là chủ phi cầm, có lượng lớn chim quý hiếm mạnh mẽ bám vào dưới phượng hoàng nhất tộc.

Ở trên không thần cung của Phượng Cầm Tâm, còn có mấy chục vạn con chim quý hiếm hình thể lớn nhỏ khác nhau, quanh thân vờn quanh các loại hào quang xoay quanh bay múa. Trong đám chim quý hiếm đó có khổng tước, có hồng hạo, có Tất Phương, có đại bằng, có cự ưng… Muôn hình muôn vẻ chủng loại đa dạng, quanh thân con nào cũng yêu khí ngút trời, pháp lực dao động mạnh mẽ hội tụ một chỗ, như sóng thần chấn động thiên địa run rẩy.

Phượng Cầm Tâm mang theo đám đông chim quý hiếm vừa mới xâm nhập, một thánh linh dân bản xứ không biết chết sống, đột nhiên kéo theo một ánh lửa lao về phía Phượng Cầm Tâm, nghiễm nhiên một tư thế ‘bắt giặc phải bắt tướng trước’ hướng Phượng Cầm Tâm xung phong tới.

Phượng hoàng khổng lồ cõng thần cung khẽ hót một tiếng trào phúng, một con khổng tước xoay quanh phía trên thần cung, dang cánh mấy trăm trượng kiêu ngạo hót dài một tiếng, lông đuôi hoa lệ của nàng nhẹ nhàng run lên, một luồng thần quang màu đen từ trên trời giáng xuống, hướng thánh linh dân bản xứ hiển nhiên là xuất thân Hỏa tộc kia nhẹ nhàng cuốn tới.

Chợt nghe giữa không trung một đợt tiếng sóng mãnh liệt xuyên qua, thần quang màu đen như lốc xoáy quay quanh thánh linh dân bản xứ quấy một trận, mạnh mẽ đem hắn xay thành nhiệt lực đầy trời hoàn toàn không còn ánh lửa tan tác.

“Ngu xuẩn!” Phượng Cầm Tâm và Ngao Lễ đồng thời khinh miệt nhất bĩu môi, cười lạnh trào phúng một tiếng.

Sau đó Phượng Cầm Tâm cũng lớn tiếng quát: “Xuống tay có chừng mực chút, nhẹ chút, những người này đều là nô lệ của cô nãi nãi ta, đánh chết một đứa thì đau lòng biết bao chứ?”

Cười ‘khanh khách’ vài tiếng, hai tay Phượng Cầm Tâm nhấn một cái, một dải ánh sáng màu bay qua trước mặt, một cây đàn ngọc cả vật thể dâng trào ráng màu, dây đàn lóe lên bất định giống như nước chảy xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngón tay đè một sợi dây đàn to nhất hung hăng gảy, chợt nghe ‘Ông’ một tiếng nổ vang, mấy trăm thánh linh dân bản xứ cách Phượng Cầm Tâm khá gần cùng cất tiếng gào thét, hai tay bịt tai từ trên cao ngã xuống.